Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Ở Câu lạc bộ

Thập Nhất, Thẩm Nhiên, Sơn Dã, Cố Tòng Nam đang luyện tập thi đấu.

Lâm Vị Đông chắp tay sau lưng, giống như một ông cụ về hưu đi qua đi lại phía sau bọn họ.

Cuối cùng, dừng lại phía sau chỗ của Cố Tòng Nam, âm thầm tặc lưỡi hai cái.

Mặc dù hắn không phải là tuyển thủ eSport, nhưng lúc đầu đã từng đầu tư vào STG, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về game này.

Không thể không nói, Cố Tòng Nam quả thật là một tuyển thủ có tư chất trời cho, mới tiếp xúc chưa được mấy ngày, mà đã có thể đạt được trình độ ăn ý với Thẩm Nhiên. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sơ suất, nhưng đều không phải là vấn đề gì lớn lao, cơ bản có thể sửa chữa kịp thời.

Lính quân y đánh giỏi có ở khắp nơi, nhưng người có thể có cùng tốc độ và phản ứng với Thẩm Nhiên, thì không nhiều.

Phải hiểu rõ, thời điểm trước đây vẫn còn ở STG, vị trí lính quân y của đội bọn họ vẫn luôn là Giang Đồ.

Bây giờ là lính quân y duy nhất mặc quốc phục.

Mặc dù Cố Tòng Nam vào muộn, nhưng khả năng lại không tệ, cộng thêm có Thẩm Nhiên dẫn dắt, luyện một năm hay nửa năm, nói không chừng còn có thể vượt qua thời hoàng kim của Giang Đồ.

Ngay vào lúc Lâm Vị Đông âm thầm cảm thán, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Bốn người bọn họ đều mang tai nghe luyện tập nên không nghe thấy.

Lúc này Lâm Vị Đông ngay lập tức thể hiện hết mức thân phận bảo mẫu của hắn, đi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.


Đối phương đi đầu là một người đàn ông mặc âu phục mang kính, nói năng lịch sự: "Xin hỏi cậu Cố Tòng Nam ở đây sao?"

Lâm Vị Đông thấy những người này tới không phải là chuyện tốt, quay đầu lại liếc nhìn, rồi dứt khoát khoanh tay trước ngực tựa vào khung cửa, cản đường bọn họ: "Các ông là ai?"

Người đàn ông nói: "Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Cố, nhận lệnh đến đón cậu Cố về nhà."

"Chỗ chúng tôi không có cậu này cậu nọ, ông tìm nhầm chỗ rồi, mời quay về."

Người đàn ông cũng không tức giận, sau khi mỉm cười với hắn, thì nâng tay phải lên tỏ ý bảo thủ hạ sau lưng đi thẳng vào.

Lâm Vị Đông dang hai tay ngang, chống lên khung cửa, cau mày: "Các người làm gì vậy, có tin tôi báo cảnh sát không?"

Ngay tại lúc hai bên đang không ngừng giằng co, một người phụ nữ trung niên từ trên xe bước xuống, giọng nói tao nhã trầm tĩnh: "Lần này tôi tới chỉ là muốn gặp con trai tôi một chút, có chỗ nào quấy rầy vẫn mong thông cảm cho."

Mẹ của Cố Tòng Nam cũng đích thân đến, hơn nữa còn nói như vậy, Lâm Vị Đông cũng không cản nữa, chỉ nói: "Vậy các người ở đây đợi một chút, bọn họ đang luyện tập, tôi đi gọi người."

Phương Lê mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn."

Lâm Vị Đông về đến phòng khách, đúng lúc bọn họ vừa kết thúc một trận, Sơn Dã và Thập Nhất vẫn đang thảo luận vấn đề của trận khi nãy, Cố Tòng Nam đang xem lại trận đấu tìm kiếm sơ hở, Thẩm Nhiên ở phòng trà nước hút thuốc.

Lâm Vị Đông ho khan một tiếng, nhìn về phía Cố Tòng Nam: "Cái cậu gì đó, mẹ cậu tới, ở cửa muốn gặp cậu."

Vừa nói ra lời này, ba người bên trong nhà đều nhìn về phía hắn.

Cố Tòng Nam đầu tiên là hơi sửng sốt, rồi sau đó theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nhiên, người vẫn duy trì tư thế như cũ, nhìn qua hình như không có gì bất thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, anh cầm điếu thuốc trong tay không hút nữa, cả người vừa yên tĩnh vừa lạnh lùng, tròng mắt đen giống như che phủ một tầng sương.

Sau lưng Cố Tòng Nam toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đứng dậy sải bước đi ra cửa, rất sợ Phương Lê sẽ đột ngột đi vào.

Sơn Dã và Thập Nhất cùng nhìn nhau.

Sơn Dã: "Chạy nhanh như vậy, là nhớ mẹ sao?"

Âm thầm lặng lẽ một lúc rồi lại nói: "Tao cũng nhớ mẹ tao."

Thập Nhất: "...."

Lâm Vị Đông cũng lén nhìn sang Thẩm Nhiên, quả nhiên anh ta đoán không sai, Thẩm Nhiên chắc chắn có liên quan gì đó với mẹ của Cố Tòng Nam.

Cố Tòng Nam đi tới cửa, thấy Phương Lê ở bên ngoài không có ý định vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bước qua đứng trước mặt bà, cau mày nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Phương Lê đánh vào bả vai của cậu một cái, viền mắt ửng đỏ: "Con còn biết nói à, lâu như vậy cũng không về nhà, điện thoại không nghe, làm cho bố con tức giận..."

Phương Lê kéo tay cậu, thấp giọng nói: "Bây giờ con về nhà với mẹ đi!"


Cố Tòng Nam cự tuyệt không chừa đường lui: "Con không về!"

Phương Lê lớn giọng: "Nam Nam."

Nhưng càng lớn giọng, thì cũng không thể làm gì được cậu.

Cố Tòng Nam hơi bất an quay đầu lại liếc nhìn, kéo Phương Lê ra xa một chút, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đã nói rất rõ ràng với mẹ, con sẽ không từ bỏ."

Phương Lê hơi trầm lặng, đột nhiên nói: "Nam Nam, lý do con muốn thi đấu, chắc không phải là vì...."

"Mẹ!" Cố Tòng Nam cắt lời bà: "Là do bản thân con thích, không liên quan tới ai cả."

Qua mấy giây, Phương Lê mới bình tĩnh lại: "Từ nhỏ đến lớn con thích gì mẹ cũng chiều theo con, nhưng chỉ có lần này thì không được, con về nhà với mẹ. Nếu con không đi theo mẹ, mẹ sẽ đi tìm người phụ trách của con ngay."

Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Cố Tòng Nam cương quyết với Phương Lê như vậy.

Trong ấn tượng của cậu, Phương Lê vẫn rất luôn cưng chiều cậu, cho dù cậu đưa ra bất cứ yêu cầu vô lý gì, bà cũng sẽ đồng ý chiều theo cậu.

Vì vậy, trước năm mười bảy tuổi, Cố Tòng Nam gần như đắm trong bể mật.

Một mặt được cưng chiều vô điều kiện, một mặt lại cảm thấy bọn họ quan tâm đến cậu quá ít, nên muốn ra sức gây sự chú ý cho bọn họ.

Cho đến năm mười bảy tuổi ấy, cậu mới biết cuộc đời mình có biết bao hạnh phúc.

Phương Lê không cho cậu thời gian phản ứng lại, sau khi nói xong, thì đi thẳng vào câu lạc bộ.

Cố Tòng Nam muốn cản bà, nhưng lại sợ Thẩm Nhiên ở bên trong nghe được, chỉ có thể thấp giọng: "Mẹ, con xin mẹ, hôm nay mẹ về trước đi, có chuyện gì chờ sau khi con về nhà rồi nói được không?"

Cố Tòng Nam đã bỏ nhà đi rất nhiều ngày, bố cậu ở nhà đã rất tức giận, nếu không phải là Phương Lê đứng giữa lo liệu, thì bây giờ Cố Tòng Nam đã bị ném thẳng lên máy bay.

Lần này Phương Lê đến, cũng đã chuẩn bị thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để cậu có cơ hội chạy trốn.


Ai ngờ bà vừa mới đi tới cửa câu lạc bộ, đã thấy một bóng người quen thuộc lên lầu.

Bà còn chưa kịp nhìn rõ, tầm mắt đã bị cản lại.

Lâm Vị Đông cười nói: "Bà Cố, tôi chính là người phụ trách ở đây, bà có chuyện gì nói với tôi là được."

Phương Lê nhìn ra sau lưng hắn một chút, nhưng không nhìn thấy gì.

Phương Lê ngẩn ra, thu lại mạch suy nghĩ, gật đầu chào hỏi hắn.

Lâm Vị Đông nhìn sang vẻ mặt căng thẳng của Cố Tòng Nam: "Hôm nay cậu hãy quay về với mẹ cậu đi, bàn bạc với người nhà một chút, nếu như bọn họ thực sự không đồng ý cho cậu thi đấu e-Sport chuyên nghiệp, thì vẫn nên nghe lời bọn họ."

"Nhưng mà Thẩm.... đã đồng ý với tôi."

"Đây là ý của cậu ta."

Lâm Vị Đông đã truyền đạt lại rất nhẹ nhàng, nguyên văn lời của Thẩm Nhiên còn ngắn gọn lạnh nhạt hơn.

Cố Tòng Nam: "Tôi biết."

Lâm Vị Đông sau khi mỉm cười chào hỏi với Phương Lê xong, thì thẳng tay đóng cửa lại, không chút khách sáo nhốt mấy vị khách không mời mà đến này ngoài cửa.

Bên ngoài, Phương Lê ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tòng Nam, sắc mặt nhợt nhạt, nghi ngờ lên tiếng: "Nam Nam, người đó... Có phải ở đây không?"

Cố Tòng Nam không trả lời, chỉ đỡ lấy Phương Lê: "Mẹ, chúng ta về thôi ạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận