Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Sau khi chắc chắn mấy người bên ngoài đều đã rời đi, Lâm Vị Đông mới quay lại: "Bọn mày tiếp tục luyện tập đi, tao lên xem nó một lát."

Đầu óc Sơn Dã vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình: "Chuyện gì vậy, sao tao không hiểu gì hết vậy."

Thập Nhất câu lấy cổ của hắn: "Có nhiều chuyện mày không hiểu lắm, luyện tập đi."

"Bọn mày biến đi, bây giờ luyện tập cái gì?"

"Đánh solo đi, mày xem xem kỹ thuật chơi của mày bây giờ thụt lùi đến thế nào rồi, nếu đổi lại là Dawn trước kia, thì không thể không bào mày rồi."

Sơn Dã bị hắn nói đến đỏ mặt, hơi cảm thấy xấu hổ, cũng không nói gì, im lặng ngồi trước máy tính cầm tay nghe lên đi đánh solo.

Lâm Vị Đông lên lầu, bước đến cửa phòng Thẩm Nhiên gõ cửa một cái không thấy ai trả lời, hắn đẩy cửa ra liếc nhìn, phát hiện vốn dĩ bên trong không có ai.

Sau khi tìm quanh lầu hai, Lâm Vị Đông mới nhìn thấy người con trai đang chống khuỷu tay lên lan can hút thuốc.

Lâm Vị Đông đi tới, tựa lưng lên lan can, đứng bên cạnh Thẩm Nhiên: "Lão Thẩm, cho tao điếu thuốc."

Thẩm Nhiên ném cả bật lửa và gói thuốc lá cho hắn.

Lâm Vị Đông sau khi châm thuốc, rít một hơi thật sâu: "Còn muốn tìm người khác không?"

Hiện tại cách thời gian tham gia thi đấu chỉ còn nửa tháng, Cố Tòng Nam vừa đi, bọn họ đã thiếu người ngay, hoàn toàn không có cách nào tham gia tranh giải.

Trong thời gian gấp gáp như vậy, cho dù có tìm được người có kỹ thuật như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào ăn ý được với nhau.

Khả năng cao là chỉ có thể lấy số lượng.

Thẩm Nhiên phả một hơi khói, giọng nói nhàn nhạt, không chút dao động: "Tìm đi."

Hai người cũng không nói câu nào nữa, chỉ yên lặng hút thuốc.

Không biết qua bao lâu, Lâm Vị Đông dập tắt điếu thuốc, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt vào, chỉ nói: "Được, vậy trước tiên tao đi tìm chỗ Thập Nhất xem có người phù hợp hay không."

Về mối quan hệ giữa Thẩm Nhiên và gia đình Cố Tòng Nam, hắn đã đại khái đoán được.

Cơ bản cũng biết, nguyên nhân tại sao lúc trước Thẩm Nhiên một câu làm sáng tỏ cũng chẳng có mà đã giải nghệ

Chuyện này đ*t mẹ cũng quá rắc rối rồi, ai vào hoàn cảnh đó mà có thể chịu được.

Thẩm Nhiên ừ một tiếng, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước, nhưng sâu thẩm trong tròng mắt đen lại hiện ra vẻ tĩnh mịch lạnh như băng.

Một lát sau, điện thoại anh vang lên, là Nguyễn Túc gọi tới.

Thẩm Nhiên bỏ điếu thuốc xuống phả khói, giọng nói dịu dàng lại một chút: "Vẫn chưa ngủ sao."

Nguyễn Túc cầm điện thoại, giọng nói khe khẽ, có hơi căng thẳng: "Anh, bên ấy...có ổn không? Em nghe nói là bố mẹ của Cố Tòng Nam ép cậu ta đi nước ngoài rồi, vốn dĩ em muốn nói cho anh, nhưng mà..."

Không ngoài dự đoán, bố mẹ cô lại cãi nhau một trận, hơn nữa lần này còn có ông bà nội của cô ở đây.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi, tình hình vẫn còn rất căng thẳng.

Có thể nói là ra về mà chẳng vui vẻ gì.

Cho nên vào lúc này, Nguyễn Túc không có cách nào rời đi, sau khi trở về phòng, lập tức gọi điện cho Thẩm Nhiên.

"Không sao, đã giải quyết rồi."

"Giải quyết thế nào ạ?"

Thẩm Nhiên nói: "Cố Tòng Nam về nhà."

Nguyễn Túc im lặng chớp chớp mắt: "Anh cũng cảm thấy cậu ấy cần phải về nhà sao?"

"Hửm?"

"Đây là thứ cậu ấy thích."

Thẩm Nhiên gạt tàn thuốc, không tỏ rõ quan điểm: "Để cậu ta tự quyết định đi."

Nguyễn Túc thở dài một hơi, cũng không biết nên nói gì.

Lần này Cố Tòng Nam về nhà, cần phải nói chuyện tử tế với bố mẹ cậu ta một lần.

Nhưng mà...

Dựa vào thái độ hiện tại của bố mẹ cậu, chắc là sẽ không đồng ý.

Cố Tòng Nam có thể thuyết phục bọn họ sao?

Nguyễn Túc nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã chắc chắn là sẽ ra nước ngoài, hơn nữa sẽ đi rất nhanh.

Cô không nên giấu Thẩm Nhiên nữa.

Nguyễn Túc nhẹ nhàng mở miệng: "Thẩm Nhiên, có thể em sẽ... phải đi Mỹ."

*

Sau khi về đến nhà, Cố Tòng Nam không nói lời nào, đã vào thẳng phòng nhốt mình lại.

Bố cậu tức giận vô cùng, Phương Lê khuyên một hồi, đợi tâm trạng của ông ổn định một chút, mới đi đến cửa phòng của Cố Tòng Nam, nhẹ nhàng gõ cửa.

Phương Lê đẩy cửa ra, nhìn đứa con trai đang tức giận ngồi trước của sổ, vẻ mặt vẫn luôn dịu dàng hòa nhã xen lẫn một chút cô đơn: "Nam Nam, có thể nói chuyện với mẹ một chút không?"

Cố Tòng Nam không trả lời.

Phương Lê ngồi bên cạnh anh, sờ sờ đầu Cố Tòng Nam: "Vẫn còn giận hả con."

Cố Tòng Nam tránh né, không vui nói: "Con đã nói rồi, đừng có sờ con như vậy, con không phải là trẻ con nữa."

"Đúng vậy, Nam Nam đã trưởng thành rồi." Phương Lê thu tay về mỉm cười: "Đã lớn như vậy từ khi nào nhỉ, mẹ cũng không phát hiện ra."

Cố Tòng Nam im lặng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn bà: "Mẹ, con..."

Phương Lê lặng lẽ thở dài: "Là mẹ có lỗi với con."

"Người mẹ nên xin lỗi, từ trước đến giờ không phải con."

Nụ cười trên khóe miệng của Phương Lê cứng đờ ra, sau đó rủ mắt xuống, cay đắng mỉm cưởi.

Một lát sau, bà mới mở miệng: "Là Nhiên Nhiên sao?"

Cố Tòng Nam gật đầu.

"Mẹ cũng biết, là nó.... Nhưng nó ngay cả nhìn mặt mẹ một lần cũng không muốn, vẫn hận mẹ như vậy." Bà vừa lẩm nhẩm, vừa tự giễu nói: "Nó thật sự nên hận mẹ, sao có thể không hận được chứ."

Cố Tòng Nam nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, anh ấy không nói như vậy."

Phương Lê nhìn về cậu, miễn cưỡng mỉm cười: "Cho nên con muốn chơi e-Sport, là vì Nhiên Nhiên sao?"

Cố Tòng Nam không nói chuyện, không thừa nhận cũng không bác bỏ.

Ba năm trước, kể từ khi biết cậu còn có một người anh trai, cảm giác đầu tiên trong lòng cậu không phải là vui mừng, không phải ghét bỏ, mà là áy náy tự trách mình.

Mỗi lần Phương Lê đối xử tốt với cậu, cậu lại càng muốn tìm cách lẩn tránh.

Cũng là khi đó cậu mới hiểu được, tại sao từ nhỏ đến lớn, cậu luôn có thể cảm nhận được từ ánh mắt Phương Lê khi nhìn mình đều có một vài tâm tư không thể nhìn thấu.

Đó là một kiểu bù đắp không thể nói cùng ai.

Chính bởi vì vậy, bà mới có thể dành tất cả tình yêu thương của mình đặt hết lên cậu.

Cố Tòng Nam cảm thấy dồn nén và ngạt thở.

Hết lần này tới lần khác không có chỗ nào trút hết được.

Cho nên trong ba năm qua, anh vẫn luôn tìm Thẩm Nhiên, muốn làm chút gì đó, giảm bớt khó chịu trong lòng, và còn.... trả lại những thứ vốn dĩ nên thuộc về Thẩm Nhiên.

Thấy cậu không nói lời nào, Phương Lê đã biết đáp án, vỗ vỗ tay cậu: "Nam Nam, con không cần làm như vậy, từ trước đến nay là mẹ có lỗi với nó, không phải trách nhiệm của con."

Cố Tòng Nam rầu rĩ: "Con không cảm thấy tham gia thi đấu là chuyện gì xấu xa, Thẩm Nhiên anh ấy chơi rất giỏi, còn nhiều lần đạt hạng nhất, nếu như không phải vì..." Lúc trước xảy ra những chuyện đó, tất cả đều sẽ thành nên như này.

Sau khi biết có người anh trai này, Cố Tòng Nam lập tức đi điều tra Thẩm Nhiên.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu mới biết đến e-Sport.

Nhìn thấy Thẩm Nhiên thi đấu đạt được giải nhất, cậu cảm giác nhiệt huyết trong mình dâng trào.

Hơn nữa, sâu trong đáy lòng lại tự hào vì có một người anh như vậy.

Dừng một lát, Cố Tòng Nam tiếp tục: "Mẹ, suy nghĩ của con rất rõ ràng, con muốn giống như anh ấy vậy, đoạt được giải vô địch thế giới, con không muốn ra nước ngoài du học."

Phương Lê mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì.

Trong hơn hai mươi năm qua, bà luôn dốc hết sức đối xử tốt với Cố Tòng Nam, cho là như vậy thì có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng.

Nhưng kết quả là, bà lại cảm thấy mình vẫn chưa chăm sóc kỹ lưỡng.

Lần này, đổi lại là Phương Lê im lặng rất lâu.

Bà nói: "Nam Nam, mẹ chỉ hy vọng con không hối hận với lựa chọn của chính mình."

Giọng của Cố Tòng Nam rất kiên định: "Con sẽ không hối hận, đây đều là chuyện con muốn làm, không đơn giản là vì Thẩm Nhiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui