Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Nguyễn Túc tựa lên cánh cửa, nghe Nguyễn Thanh Sơn cãi nhau với Chu Lan bên ngoài, trong lòng đã chết lặng.

Nhưng lần này cô tuyệt đối sẽ không quay về, cũng sẽ không thỏa hiệp.

Không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài ngừng lại, dường như hai bên đã nhượng bộ nhau.

Chu Lan đứng bên ngoài cửa phòng, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tây Mễ, mẹ chỉ có một điều kiện thôi, chia tay với cậu ta, những chuyện khác mẹ sẽ xem như chưa từng xảy ra, tất cả cứ theo như thường lệ.”

Nguyễn Túc không hề do dự đáp lại: “Không được.”

“Vậy con nghĩ bọn con có thể ở bên nhau được bao lâu? Con sắp phải đi Curtis rồi, chẳng lẽ con cho rằng cậu ta sẽ chờ con hay sao?”

“Sẽ chờ ạ.”

Chu Lan bị cô chọc giận: “Con dựa vào cái gì cảm thấy cậu ta sẽ chờ con? Coi như cậu ta ngoài miệng nói sẽ chờ con, con có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ không dây dưa với người khác sau lưng con hay sao?”

Nguyễn Túc đáp lại: “Anh ấy sẽ không như thế đâu.”

“Con quen cậu ta được bao lâu, con tin tưởng cậu ta như vậy à? Tây Mễ, mẹ là mẹ con, sinh con ra nuôi con hai mươi năm! Tại sao con lại không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ chút nào vậy?”

Thấy bà lại bắt đầu, Nguyễn Thanh Sơn day trán, vẻ mặt mệt mỏi.

Giọng của Nguyễn Túc vẫn kiên định: “Con biết mẹ vì con mà hy sinh rất nhiều, con không chỉ đang nắm giữ giấc mơ của con, mà còn là của mẹ, cho nên mẹ bảo con đi học viện âm nhạc Curtis, cho dù con không muốn đi, nhưng con vẫn phải đi. Mẹ đã từng nói mẹ sẽ đồng ý với một nguyện vọng của con, nguyện vọng của con chính là ở bên cạnh Thẩm Nhiên.”

Chu Lan thể ngờ được lên tiếng: “Vốn dĩ lúc đầu con nói ra yêu cầu đó, chính là chờ ngày hôm nay?”

“Vâng.”

“Nguyễn Túc, con làm cho mẹ quá thất vọng!”

Nguyễn Túc lại nói: “Những chuyện con đã hứa với mẹ sẽ không thay đổi, con sẽ đi học viện âm nhạc Curtis, sẽ đạt được quán quân trong các cuộc thi, cũng sẽ lấy được quán quân toàn quốc. Nhưng cũng xin mẹ, đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa, con đã hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành, tự có nhận định của mình, có thể phân biệt được người khác đối xử với con là thật lòng hay giả dối.”

Chu Lan có lẽ không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy, ngây người tại chỗ rất lâu.

Bà tự giễu bật cười: “Vậy nghĩa là, cho dù mẹ có phản đối thế nào, con cũng phải ở bên cạnh cậu ta đúng không?”

Nguyễn Túc nhắm chặt mắt: “Vâng.”

“Được, rất giỏi!” Chu Lan tức giận đến độ cả người phát run: “Nguyễn Túc, mẹ con không quản được con nữa, từ nay về sau, con đi theo bố của con đi, cũng không cần quay lại nữa, cũng đừng gọi ta là mẹ nữa, mẹ không có đứa con gái như thế này!”

Nói xong, bà xoay người rời đi, đóng sầm cửa lại.

Nguyễn Thanh Sơn bước tới cửa phòng Nguyễn Túc, nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Túc, lời mẹ con nói là do nóng giận, con đừng để trong lòng.”

Nguyễn Túc lấy tay quệt nước mắt, kiên quyết không để cho mình khóc thành tiếng.

Nguyễn Thanh Sơn lại thở dài nói: “Đi ngủ sớm một chút đi con, tỉnh dậy rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Chờ sau khi Nguyễn Thanh Sơn rời khỏi, Nguyễn Túc mới ngồi xổm dưới đất, nghẹn ngào bật khóc.

*

Câu lạc bộ.

Thẩm Nhiên vừa bước vào, Lâm Vị Đông đã vọt tới: “Mày chạy đi đâu vậy, Nguyễn Túc đến tìm mày không gặp nên đi rồi, tao gọi điện thoại cho mày cũng không bắt máy.”

“Hết pin tắt máy.”

“Vậy Nguyễn Túc thì sao?”

Thẩm Nhiên nói: “Đưa về nhà rồi.”

Lâm Vị Đông thở phào nhẹ nhõm, hại hắn lo lắng cả đêm.

Thẩm Nhiên lướt mắt về phía phòng luyện tập, không thấy Cố Tòng Nam, nhíu mày lại, sắc mặt lạnh lùng đi vài phần.

Lúc này, War từ trên lầu đi xuống: “Cuối cùng mày cũng quay lại, chúng ta cùng thảo luận xem bước tiếp theo nên làm thế nào.”

“Triệu Mạn Lộ ở đâu.”

“Yên tâm, tao để cho vài người trông chừng rồi, sẽ không chạy đâu.” Vừa nói, hắn vừa đặt mông lên ghế sofa, hỏi: “Mày muốn gặp cô ta sao?”

Thẩm Nhiên lắc đầu: “Giao cho cảnh sát.”

Sơn Dã không nhịn được mở miệng: “Dù gì cũng phải cạy được cái gì đó từ miệng cô ta chứ, bây giờ giao cho cảnh sát thì chẳng phải là quá hời cho cô ta rồi sao.”

Thập Nhất nói: “Mày đoán sai rồi, giao cho cảnh sát là cách tốt nhất hiện tại. Còn giữ ở trên tay thì sẽ là một củ khoai nóng bỏng tay đấy.”

“Tại sao?”

“Mày ngốc à, mặc dù video thanh minh của Triệu Mạn Lộ giúp cho chúng ta tranh thủ được một chút thời gian, nhưng chuyện quan trọng cô ta vẫn chưa nói rõ ràng, bây giờ Tưởng Văn Chu đang dán chặt mắt vào chúng ta, mày không thấy đã có người nói Triệu Mạn Lộ nhận tiền nên mới bước ra thanh minh cho Dawn hay sao, hơn nữa những chuyện cô ta và Tưởng Văn Chu làm vào ba năm trước đã cấu thành tội ác, để cho cảnh sát điều tra là thích hợp nhất.”

Win nói: “Nhưng mấy năm qua cô ta mượn chuyện đó uy hiếp Tưởng Văn Chu không ít tiền, cô ta có thể dễ dàng đi chỉ tội anh ta sao.”

Thẩm Nhiên nhàn nhạt lên tiếng: “Để xem xem cô ta nhận định chuyện nào nghiêm trọng hơn.”

Cả đám người im lặng một lát, Win lại nhìn về phía Thẩm Nhiên: “Chuyện của bạn gái mày xử lý xong chưa?”

“Tạm ổn rồi.”

Sơn Dã xùy một tiếng: “Cái thằng khốn Tưởng Văn Chu này thật không biết xấu hổ, hại chúng ta thì cũng thôi đi, còn ngấm ngầm hãm hại cả Tây Mễ, lần sau tao gặp nó bảo đảm sẽ đánh nó đến mẹ nó cũng nhận không ra.”

Nghe được cách gọi tên này, Thẩm Nhiên nghiêng đầu qua nhìn hắn.

Sơn Dã bị anh nhìn đến xấu hổ, sờ sờ gáy: “Tao bây giờ là fan hâm mộ của hậu viện hội Tây Mễ, Dawn mày yên tâm, tao sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa tao nhất định sẽ xông lên che gió che mưa cho cô ấy.”

Sơn Dã có thể trở thành fan của Nguyễn Túc, hoàn toàn nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Lâm Vị Đông trong khoảng thời gian này.

Thẩm Nhiên day day huyệt thái dương, dường như ngay cả tâm trạng mắng hắn cũng không còn.

Win lại nói: “Nào nào, chúng ta nói tiếp, hai chuyện còn lại giải quyết thế nào.”

Lâm Vị Đông nói: “Chuyện gian lận thi đấu thì đơn giản, chỉ cần công khai bệnh án của nó trong khoảng thời gian đó là được rồi.”

Đây thật sự không phải là vấn đề gì, hắn đã soạn sẵn bài đăng weibo, chỉ còn chờ đăng lên.

Sơn Dã thấy mọi người đột nhiên đều im lặng, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Vậy chuyện được phú bà bao nuôi chắc chắn là giả rồi, tìm người phụ nữ năm xưa đi cùng Dawn, bảo bà ta ra mặt giải thích rõ không phải là xong rồi sao.”

Mấy người còn lại vẫn không nói gì.

Sơn Dã không hiểu sao vấn đề đơn giản như vậy mà bọn họ phải làm cho nặng nề như vậy, lúc vừa định mở miệng lần nữa, đã bị Lâm Vị Đông dùng một tay bịt miệng: “Tao xin mày im miệng hộ.”

Thập Nhất nhìn về phía Thẩm Nhiên: “Mày định thế nào?”

Thẩm Nhiên không trả lời, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Cố Tòng Nam đâu?”

“Hai tiếng trước nhận được điện thoại đã đi rồi.”

Thẩm Nhiên nói: “Đăng bài thanh minh đi.”

Nửa giờ sau, câu lạc bộ Reborn lại đăng bài, công khai bệnh án gãy xương cổ tay ba năm trước của Dawn.

Hơn nữa cũng giải thích chuyện được phú bà bao nuôi, nói người phụ nữ trong ảnh chụp là một người họ hàng của Dawn, chỉ như vậy thôi.

Sau khi bài thanh minh đăng lên, vẫn có ý kiến trái chiều như thường lệ.

“Nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tại sao không bảo vệ tay mình cho cẩn thận?”

“Nếu chỉ là họ hàng, tại sao ba năm trước không giải thích ngay? Hơn nữa người họ hàng kia có xe sang đưa đón, còn Dawn mặc dù thi đấu tranh giải kiếm được không ít tiền, nhưng điều kiện gia đình như vậy, làm sao có thể quen biết một người họ hàng như vậy.”

*

Câu lạc bộ STG.

Tưởng Văn Chu xem bài thanh minh Reborn đăng, bật cười giễu cợt, chế nhạo: “Dawn vẫn giống như năm xưa, rõ ràng chuyện có thể phủ nhận chỉ bằng một câu nói, nhưng anh ta nhất định phải làm cho phức tạp như vậy, không biết là đang cố chấp vì chuyện gì.”

Giang Đồ liếc nhìn hắn, không lên tiếng.

Tưởng Văn Chu lại nói: “Anh có biết tại sao Dawn lại bại dưới tay tôi không, bởi vì anh ta quá ngu ngốc, nếu như anh ta có thể lấy sự kiêu căng phách lối trong lúc thi đấu dùng vào cuộc sống thường ngày, cho dù là một nửa, anh ta cũng sẽ không thất bại thảm hại như vậy.”

“Anh có tin không, một người luôn luôn lạnh lùng tùy ý, không để ý đến thái độ của người khác, nhưng lúc nắm được điểm chí mạng của anh, lại bỏ qua cho anh, anh nói xem có buồn cười hay không?”

Ba năm trước, Tưởng Văn Chu nghe được Dawn gọi điện thoại, biết anh sắp rời đi, nên đã đến chỗ trưởng đoàn lấy thẻ phòng của anh, nói là đợi lát nữa sẽ đưa cho anh.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đến, lúc hắn và Triệu Mạn Lộ còn ở trong phòng, Dawn lại quay về.

Lúc đó trong phút chốc đầu óc Tưởng Văn Chu trở nên trống rỗng, chỉ biết một khi Dawn nói chuyện này cho trưởng đoàn biết, thì toàn bộ sự nghiệp của hắn đều kết thúc.

Sau khi Triệu Mạn Lộ rời khỏi, hắn quỳ xuống, khổ sở cầu xin.

Nói Triệu Mạn Lộ là bạn gái của hắn, hai người đã lâu không gặp, nhất thời hắn không kìm chế được mới phạm sai lầm này.

Vẻ mặt lạnh lùng của Dawn đêm hôm đó hắn chưa từng thấy bao giờ, còn pha chút mệt mỏi.

Trong lúc Tưởng Văn Chu nghĩ rằng anh sẽ không bỏ qua, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Quay về đi.”

Tưởng Văn Chu lập tức rời khỏi, mấy ngày sau đó, mỗi ngày hắn đều lo lắng đề phòng, nếu như có người nào trong đội nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, thì hắn sẽ nghi ngờ liệu có phải Dawn nói chuyện này cho người khác hay không.

Sau đó, hắn đưa ra một quyết định.

Thay vì mỗi ngày đều sống trong lo lắng bất an, chi bằng hãy đánh đòn phủ đầu, xem như bây giờ Dawn không nói cho người khác, nhưng không thể chắc chắn rằng sau này cũng sẽ không nói.

Hắn tuyệt đối sẽ không lấy sự nghiệp ra đánh đổi.

Tưởng Văn Chu lại liên lạc với Triệu Mạn Lộ, bảo cô ta ra làm chứng Dawn ngủ với fan, hắn hứa sau khi chuyện thành công, sẽ cho cô ta một khoản thù lao hậu hĩnh.

Cùng lúc đó, Tưởng Văn Chu còn liên lạc với phóng viên hắn quen, báo tin cho ban tổ chức cuộc thi.

Mục tiêu chỉ có một, chính là để cho Dawn mãi mãi không trở mình được.

Lúc đang làm chuyện này, hắn đã sẵn sàng chờ Dawn đáp trả, chỉ cần phía Triệu Mạn Lộ khẳng định anh ta ngủ với fan, hơn nữa còn có lịch sử nhắn tin giả, tất cả dư luận sẽ hướng về cô ta, hơn nữa không ai cảm thấy có cô gái nào sẽ lấy danh tiếng của bản thân ra làm trò đùa.

Tưởng Văn Chu không ngờ rằng, ngay cả ông trời cũng giúp hắn, trận đấu mấy ngày sau đó, Dawn thua, chỉ đạt được hạng ba.

Sau trận đấu, không chỉ fan hâm mộ cảm thấy khó hiểu, ngay cả nhà đầu tư cũng bắt đầu nghi ngờ anh.

Tưởng Văn Chu nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, để cho đống lửa này cháy mạnh hơn một chút.

Ngay sau đó, lại có tin đồn Dawn được phú bà bao nuôi lan truyền ra, Tưởng Văn Chu cảm thấy, lần này Dawn không thể nào trở mình được nữa.

Càng làm cho hắn không ngờ đến, từ đầu đến cuối, Dawn không giải thích lời nào, trong tình cảnh mà mọi người đều không ngờ đến, đột nhiên tuyên bố giải ngũ.

Giang Đồ không thèm để ý bật cười: “Bởi vì, anh và cậu ta, vốn dĩ không phải cùng một hạng người.”

Lúc này, các đội viên vốn đã bị Tưởng Văn Chu mắng cho im lặng, bây giờ không biết nhìn thấy gì, đột nhiên xôn xao.

“Vãi chưởng, cái quỷ quái gì thế này? Cái này là giả đúng không?”

“Mẹ ơi, nếu là thật như vậy thì lợi hại quá, tao thật sự không dám tin đấy….”

“Đây là kiểu chơi game không giỏi, phải trở về thừa kế gia sản bạc tỷ trong truyền thuyết đây sao?”

Tưởng Văn Chu đi về trước mấy bước, lạnh lùng nói: “Các cậu đang nói gì vậy.”

Có một đội viên thấp giọng: “Đội trưởng, GU của Reborn, là cậu chủ của tập đoàn Cố Thị.”

Tưởng Văn Chu cau mày, trong lòng dường như đã có một dự cảm không lành.

Hắn nói: “Vậy thì làm sao, chẳng lẽ vì cậu ta là cậu chủ của tập đoàn Cố Thị, cho nên không cần thi đấu, cứ trực tiếp mang giải quán quân đưa cho bọn họ sao.”

“Không phải…” Đội viên ngập ngừng vài tiếng, không biết nên nói thế nào.

Tiger đột nhiên nói: “Vừa nãy cậu ta đăng một bài thanh minh, nói…. Dawn là anh trai cậu ta, anh trai ruột. Sở dĩ tay của Dawn bị thương, là vì ba năm trước đã cứu cậu ta.”

Nghe vậy, sắc mặt Tưởng Văn Chu thay đổi rõ rệt, dường như đã quên phải đi tìm điện thoại của mình, bước lên giật lấy điện thoại của đội viên bên cạnh mở weibo ra.

Không biết trong đám người có ai đó lại nói: “Hơn nữa cậu ta còn nói, người phụ nữ xuất hiện cùng Dawn ba năm trước, không phải phú bà bao nuôi anh mình, mà là mẹ của bọn họ.”

*

Câu lạc bộ Reborn

Bởi vì bài đăng weibo của Cố Tòng Nam, mà toàn mạng bùng nổ.

Riêng chỉ có chỗ bọn họ, dường như rơi vào một màn yên tĩnh kỳ quái, ngay cả Sơn Dã, đều mơ hồ cảm thấy khó chịu, cũng không nói gì.

Cuối cùng là Lâm Vị Đông phá vỡ sự yên tĩnh: “Được rồi, cứ như vậy đi, bọn mình không cần xen vào chuyện này nữa, cũng không cần lên tiếng phản hồi lại, chuyện cần giải thích đều đã giải thích rồi.”

Thẩm Nhiên cầm điện thoại, nhưng lại không mở ra, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lạnh lùng mím môi.

Win nói: “Đúng vậy, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, ít nhất thì mọi chuyện đều đã được giải quyết.”

Sơn Dã cũng khô khan mở miệng: “Nghĩ… Nghĩ về mặt tích cực chút, ít nhất mẹ của Tây Mễ đã biết mấy chuyện này, chắc hẳn sẽ không phản đối hai người như vậy nữa.”

Thập Nhất lắc đầu, lần đầu tiên trong đời không biết nên nói gì.

Mấy giây sau, Thẩm Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh bật cười: “Đều nhìn tao làm gì thế?”

Anh đứng dậy, đút điện thoại vào túi quần: “Mọi chuyện đều đã giải quyết, rất tốt. Sau này chuyên tâm thi đấu, đi luyện tập đi.”

Nói xong, anh bước chân dài, đi tới trước máy tính, đeo tai nghe lên.

Mấy người còn lại trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy phản ứng của anh thật sự là quá bình tĩnh rồi.

Bình tĩnh đến…. Khiến cho người ta sợ hãi.

Lâm Vị Đông âm thầm thở dài một hơi, có lẽ sự tồn tại của anh là quá khứ mà Phương Lê không cách nào đối diện được, nhưng đó lại là vết sẹo sâu nhất trong lòng anh, nhưng bây giờ, lại bị người ta dùng dao khoét sâu vào làm cho máu tươi đầm đìa.

Anh thà rằng, mãi mãi không được thừa nhận.

Đây cũng là nguyên nhân ba năm qua, Thẩm Nhiên vẫn luôn không muốn giải thích chuyện này với bất cứ ai.

Chẳng lẽ muốn anh đi khắp nơi nói, anh vừa sinh ra đã bị mẹ ruột bỏ rơi, bà không muốn nhận anh, không muốn để cho người khác biết bà có một người con trai, bởi vì sự tồn tại của anh sẽ khiến cho bà cảm thấy khó chịu, sẽ luôn luôn nhắc nhở bà, bà đã từng có một đoạn quá khứ không muốn bất cứ ai biết.

War nói: “Đi luyện tập cả đi nào, sắp đến giải đấu mùa đông rồi, đừng để xuống tinh thần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui