Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Lúc Nguyễn Túc tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối, cô dụi dụi mắt xoay người, thấy Thẩm Nhiên còn đang ngủ, môi không nhịn được cong lên.

Cảm giác vừa mở mắt ra đã thấy anh đang đang ở bên cạnh thế này, thật tốt.

Nguyễn Túc sau khi yên lặng ngắm anh một lát, thì đột nhiên tiến lên hôn lên môi anh.

Động tác rất nhẹ, sợ đánh thức anh.

Sau khi hôn xong, trong đầu Nguyễn Túc không nhịn được mà nhớ tới những lời nói đó của Trần Vưu An, bảo cô chủ động….

Thật ra thì cô cảm thấy, cô lúc nào cũng ám chỉ rất rõ ràng.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Thẩm Nhiên đều cảm thấy cô còn quá nhỏ, rõ ràng cô đã đón hai mươi mốt cái sinh nhật rồi, đã không phải là trẻ con từ lâu lắm rồi.

Nguyễn Túc suy nghĩ, chậm rãi lui khỏi ngực của anh, tìm trong vali của Thẩm Nhiên một chiếc áo tay ngắn, vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Thẩm Nhiên liền mở mắt ra, sáng sớm lúc cô bé con hôn anh, thì anh đã tỉnh rồi.

Lúc này, điện thoại Thẩm Nhiên vang lên, Lâm Vị Đông hỏi anh có muốn đi ăn tối chung không.

Thẩm Nhiên nói: “Tao ra ngoài ăn với Nguyễn Túc.”

Lâm Vị Đông ngàn lời vạn chữ biến thành một tiếng khinh bỉ.

Cúp điện thoại, Thẩm Nhiên mở đèn trên đầu giường, vừa định đi lấy quần áo, cửa phòng tắm đã bị mở ra.

Cô gái nhỏ vừa mới tắm xong đang mặc áo sơ mi ngắn tay của anh đứng ở cửa, lộ da làn da hồng hào mềm mại, trong đôi mắt xinh đẹp còn ngấn nước.

Thẩm Nhiên chỉ vừa liếc nhìn, cảm giác cổ họng khô nóng, yết hầu chuyển động lên xuống.

Lỗ tai của Nguyễn Túc cũng đỏ đến mức sắp rỉ máu, nắm lấy vạt áo: “Em… Không mang theo quần áo để thay, mặc của anh trước đã…”

Giọng của Thẩm Nhiên khàn khàn: “Anh đi lấy cho em.”

“Không, không cần.” Nguyễn Túc vô cùng căng thẳng, cũng không biết nên nói thế nào mới hợp lý mà không lộ ra vẻ lúng túng, ép buộc bản thân phải thoải mái một chút: “Dù sao tối nay chắc cũng sẽ không ra ngoài, có máy sấy, quần áo sáng mai chắc sẽ khô thôi ạ.”

Thẩm Nhiên nhấp môi, nhất thời không biết nên nói gì.

Một lát sau, Nguyễn Túc lại lắp bắp nói: “Anh… Có đói không ạ, muốn gọi đồ ăn không.”

Thẩm Nhiên dừng lại hai giây, thấp giọng cười khẽ: “Nguyễn Túc, em thế này, bảo anh làm thế nào mới được đây.”

Trong phòng rất yên lặng, anh lại nói: “Anh vốn dĩ muốn đến khi em tốt nghiệp, trở về nước, đợi đến lúc người nhà em chấp nhận em, đến lúc chúng ta kết hôn.”

“Nhưng bây giờ, anh không đợi được nữa.”

Trong bóng tối, Nguyễn Túc nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh: “Anh không cần đợi, em cũng không phải trẻ con nữa, em….”

Nguyễn Túc còn chưa nói hết câu, môi đã bị chặn lại, hơi thở nóng bỏng của người con trai ùn ùn kéo đến áp xuống.

Lúc trước Thẩm Nhiên đều dịu dàng, kìm chế, nhưng lần này lại không giống với trước kia, thậm chí Nguyễn Túc có thể cảm nhận được máu trong cơ thể anh đang bùng cháy.

Nhưng mà mặc dù như vậy, lúc anh ôm cô, động tác vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như là sợ làm cô đau.

Nguyễn Túc không biết tại sao mình lại nằm trên giường, cô vòng tay ôm cổ anh, ánh mắt long lanh: “Đợi em về nước, chúng ta kết hôn ngay có được không anh?”

Thẩm Nhiên hôn trán cô một cái, giọng trầm khàn: “Được thôi.”

Sau khi kết thúc, Thẩm Nhiên ôm Nguyễn Túc đến phòng tắm tắm rửa, sau khi ra ngoài hỏi cô: “Có muốn ăn chút gì đó không em?”

Vốn dĩ Nguyễn Túc trước khi đến không có cảm giác đói, vào lúc được anh hỏi như vậy, bụng đúng lúc kêu rột rột, cô đỏ mặt gật đầu.

Thẩm Nhiên cong cong môi, khoác áo lên vai cho cô: “Anh ra ngoài mua, quay lại nhanh thôi.”

Trước khi rời đi, Thẩm Nhiên hôn một cái lên trán cô: “Ngoan, đợi anh nhé.”

*

Hai ngày cuối tuần, người ngày thường làm việc chăm chỉ, Lâm Vị Đông, đã đưa các thành viên của Reborn đi chơi một vòng Washington.

Tuổi tác Nguyễn Túc và Trần Vưu An với những người con trai kia không cách nhau nhiều lắm, mọi người đi chơi cùng nhau rất vui vẻ.

Lâm Vị Đông cùng với Thẩm Nhiên, Sơn Dã, Thập Nhất đi phía sau, thở dài nói: “Nhìn cả đám trẻ con này, tràn đầy sức sống, giống như là chưa lớn vậy đấy.”

Sơn Dã nói: “Còn không phải sao, lúc chúng ta bằng tuổi bọn họ, ngày nào cũng nghĩ đủ cách luyện tập, thắng giải thì uống hai chai bia ăn chút đồ nước xem như là ăn mừng, trẻ con bây giờ hạnh phúc hơn nhiều.”

Thập Nhất bật cười: “Đó là thời của mày, còn bây giờ là thời nào, nếu có thời gian rảnh rỗi nhớ về hồi ức ngọt ngào đau thương kia, chi bằng đi tìm một người bạn gái đi.”

Sơn Dã nghe vậy thở dài một hơi: “Nhắc mới thấy đúng, trong mấy người chúng ta, Burn là thằng vừa nhìn đã nghĩ là người thích hợp cô đơn cả đời, tao vốn cho rằng tao sẽ là người kết hôn sớm nhất, ai ngờ được rằng, Burn đã có bạn gái rồi, mà tao còn độc thân.”

Lâm Vị Đông hừ khẽ: “Nó cũng là nhân cơ hội Tây Mễ nhà chúng ta còn ngây thơ mới lừa con người ta về tay đấy.”

Lúc này, ánh mắt người con trai của trung tâm đề tài vẫn luôn dõi theo cô bé con đang chạy nhảy cách đó không xa, môi mỏng khẽ cong lên, vốn không nghe được bọn họ nói gì.

Lúc này, đám nhóc con thấy ven đường có một chiếc máy gắp thú, đều tụ tập qua đó.

Sau khi vài người xung phong nhận nhiệm vụ đi gắp, đều rơi vào khoảng không cả.

Trong phút chốc mọi người đều than thở, Nguyễn Túc cũng muốn thử một chút.

Bên ngoài cổng trường có một máy gắp thú, lúc cô không có giờ học chỉ thích đi đến đó.

Lần nào cũng thấy Thẩm Nhiên gắp rất dễ dàng, tại sao cô gắp cũng không gắp lên được, cũng không biết sao trò này lại khó như vậy.

Sau ba tháng đến học viện âm nhạc Curtis, Nguyễn Túc gắp được con gấu bông đầu tiên trong đời mình.

Mấy con gấu bông đó còn xấu hơn mấy con gấu bông trong phòng game của Thẩm Nhiên lúc trước, nhưng cô lại rất vui vẻ, quay đầu muốn khoe khoang, nhưng lại phát hiện người cô muốn khoe nhất lại không có ở cạnh cô.

Chuyện này Nguyễn Túc chưa từng nói với Thẩm Nhiên, sau khi quay về cô đặt con gấu bông đó cạnh những con gấu mà Thẩm Nhiên gắp cho cô.

Sau đó, cô cũng không gắp thành công thêm lần nào.

Nguyễn Túc bỏ tiền vào, hít một hơi thật sâu, vận động ngón tay một chút, hơi khom người, nhắm vào một con gấu bông tương đối dễ gắp rồi ấn nút.

Con gấu bông đó bị kẹp lấy, tất cả mọi người ở đó đều nín thở chờ đợi, lúc ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, gấu bông đột nhiên rơi xuống.

Lại một tràn than thở.

Nguyễn Túc lại bỏ tiếp mấy đồng xu, kết quả đều như nhau.

Cô có chút tức giận, lúc đang định từ bỏ, hơi thở mạnh mẽ của nam giới đột nhiên phủ xuống từ phía sau, một tay Thẩm Nhiên nhẹ nhàng cầm cần điều khiển, một tay đặt lên nút ấn bên cạnh, giam cô bé con vào trong ngực, giọng rất thấp: “Còn mấy đồng nữa?”

“Hai đồng ạ…”

“Thử lại lần nữa nhé.”

Ánh mắt cô bé con sáng lên: “Anh đồng ý dạy em sao.”

Thẩm Nhiên khẽ nhướng mày: “Ừm hửm.”

Nguyễn Túc vốn cho rằng lần này mình có thể học được kỹ năng gắp thú bông, nhưng không ngờ tới, chủ yếu vẫn là Thẩm Nhiên cầm tay cô gắp ra ngoài, hình như cô chẳng học được gì.

Thật ra thì cô cũng không hiểu, rõ ràng cô làm giống y như anh, nhưng sao anh lại lợi hai hơn cô chứ.

Đám nhóc con thấy gấu bông được gắp ra, thì nghịch ngợm khen một câu chân thành: “Burn quả nhiên lợi hại, võ thì có thể đoạt được giải vô địch thế giới, còn văn thì chinh phục được máy gắp thú.”

Thẩm Nhiên: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui