Chương 10: Duyên mỏng, tình sâu.
“Trên đời này có nhiều cuộc gặp gỡ, tình cờ, là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng cũng có những tình cờ cũng chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi.”
Một tuần sau, chuyến công tác của Chi nhanh chóng kết thúc. Cả đoàn sau khi chia tay đã lên máy bay rời khỏi Hà Nội. Chỉ còn Chi vẫn ở lại. Cô muốn dành hai ngày cuối tuần hiếm hoi để thăm thú nơi đây.
Chủ nhật, Khang mời cô tới nhà anh ăn cơm. Anh ngỏ ý đón cô nhưng cô đã từ chối. Đi taxi tới địa chỉ mà Khang báo trước, cô khó khăn lắm mới tìm được căn hộ trên tầng 18 của anh. Mở của cho Chi là một cô gái. Họ cùng ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng Nguyên nhanh chóng thu hồi lại sự ngạc nhiên đó của mình mời Chi vào nhà. Khang lúc này mới từ trong bếp đi ra, hôm nay anh vận một bộ đồ thể thao màu trắng nhìn rất trẻ trung phong độ. Chi đưa hộp quà đã chuẩn bị cho anh, Khang giơ tay đón nhận và tự nhiên giới thiệu hai cô gái trước mặt với nhau.
“ Giới thiệu với Chi, đây là Nguyên bạn gái của anh.”
“ Còn đây là Chi, đồng nghiệp của anh từ Nam ra công tác.”
Nguyên mỉm cười, nghĩ tới hiểu lầm lần trước cô không khỏi áy náy và thấy mình có phần không tốt. Còn Chi rất tự nhiên chào hỏi và đi khắp nơi quan sát nhà Khang.
“ Thật không ngờ à nha. Theo quan niệm của người xưa thì đây chẳng khác nào là “ kim ốc tàng kiều” đấy đồng chí Trịnh Cao Khang ạ. Ngưỡng mộ quá.”
Khang lừ mắt với Chi:
“ Nếu không phải tại em làm người yêu anh khóc cả buổi thì anh đã chẳng thèm mời em tới nhà rồi.”
Nguyên mang trà ra cho Chi, nghe Khang nói vậy cô gượng cười, cúi đầu và nói nhỏ: “ Anh đúng là nhỏ nhen, thù lâu nhớ giai.”
Chi bật cười khanh khách: “ Tôi cứ tưởng mình được lệnh tới đây tham mưu kế sách hoà hoãn của hai anh chị nhưng giờ xem ra không cần nữa. Haizz. Có khi tôi nên về trả lại không gian riêng cho hai người nhỉ?”
Nguyên tưởng Chi nói thật liền vội kéo tay Chi: “ Không phải đâu chị, chị đừng về mà. Chị mà về em đi luôn cùng chị.”
Khang đứng dậy mím môi:
“ Hai người tâm sự đi. Hôm nay anh là chủ nhà, anh sẽ vào bếp. Muốn về cũng được nhưng chờ dùng bữa xong đã. Anh cũng không có ý định giữ em đâu.”
Chi nghe vậy xong đành lẽ lưỡi với anh.
.........
Sáng hôm sau, Khang tiễn Chi ra sân bay. Trước khi vào cửa, Chi ghé tai Khang nhắn nhủ: “ Em Nguyên là một cô gái tốt. Anh mà bắt nạt em ấy thì liệu hồn với em. Đừng chỉ biết nhìn về quá khứ để mà nhớ, hãy biết nghĩ tới tương lai mà lo sợ.” Rồi cô bước vào bên trong khu vực soát vé, vẫy tay chào tạm biệt Khang.
“ Cảm ơn quí khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quí khách tới sân bay Nội Bài – thành phố Hà Nội. Bây giờ là 9h30’ giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 13 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quí khách.”
Trong những âm thanh ồn ào huyên náo của sân bay, bước về phía ngược lại và nghĩ tới những gì Chi vừa nói, Khang liền cầm điện thoại lên gọi cho Minh Thắng:
“ Thắng à. Chiều rảnh không anh qua đưa chú tới một nơi.”
“ Em rảnh. Có chuyện gì thế anh?”
“ Anh cần trang trí lại căn biệt thự ở Tây Hồ ấy mà. Chuẩn bị lấy vợ.”
“ So hot à nha. Ok. Chiều gặp anh sau.”
Khang cúp máy rồi chậm rãi bước ra khỏi sân bay Nội Bài. Anh không hề biết rằng có người vừa đi qua anh rất vội. Họ đã vô tình lướt qua nhau mà không ai nhận ra sự tồn tại của đối phương.
...................
Buổi chiều, Khang cùng Thắng tới căn biệt thự bỏ trống ở Tây Hồ như đã hẹn. Cả khu nhà màu xanh dương, hai tầng với thiết kế phòng rất đồ sộ. Anh dự định sau khi cưới sẽ chuyển tới đây sống hẳn. Dù sao đây cũng là món quà mà ông nội dành tặng anh. Sau khi cùng thảo luận thiết kế nội thất bên trong và khu vườn bên ngoài, Khang cho mời thợ tới xúc tiến công việc luôn. Khang lựa từng đồ một, cẩn thận với từng chi tiết nhỏ nhất. Anh muốn tự tay mình mang lại hạnh phúc cho Nguyên.
Mấy ngày sau Khang vừa chạy việc cơ quan, anh lại vừa lo việc trang trí căn nhà nên chẳng có thời gian gặp Nguyên. Một cảm giác nhớ nhung xen vào trong tâm trí. Một tuần lại nhanh chóng trôi qua, căn nhà mới của Khang đã nhanh chóng bước vào giai đoạn hoàn thiện. Toàn bộ đồ đạc bên trong toàn là đồ nhập ngoại, từ rèm cửa tới những chiếc giá gỗ nhỏ xinh. Khu vườn trước hiên cũng được anh mời thợ làm vườn cẩn thận trồng đủ các loại hoa. Đồ đạc trong căn hộ của anh đã được chuyển hết sang đây. Nhìn những đổi thay, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, Khang cầm điện thoại lên và gọi cho Nguyên:
“ Em sắp tan làm chưa? Anh qua đón.”
“ Em đang chuẩn bị về rồi. Anh đang ở đâu vậy?”
“ Vậy em chờ anh 10 phút. Anh qua đón em ngay đây. Anh có một món quà bất ngờ dành cho em.”
Nguyên bước ra khỏi Vinmec đã thấy xe của Khang. Suốt đường đi, anh nắm chặt tay cô không chịu buông, thỉnh thoảng anh lại đưa tay cô lên hôn dịu dàng. Nguyên quay sang anh mỉm cười: “ Anh tập trung lái xe đi. Định đưa em đi đâu vậy?”
“ Bí mật. Sắp tới rồi. Anh nghĩ là em sẽ thích”.
Xe đi vào khu biệt thự Tây Hồ nằm trên đường Đặng Thai Mai rồi dừng lại. Dẫn Nguyên trước căn biệt thự của mình, Nguyên quay sang anh khẽ hỏi: “ Đây là nhà ai vậy anh? Không phải lại đi gặp người mà anh đã yêu cách đây nhiều năm chứ?”
Khang ghé tai cô thì thầm: “ Nhà của chúng mình đấy, em thích không?”
Nguyên tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng cho tới khi đặt chân vào bên trong cô vẫn không thôi sửng sốt. Một ngôi nhà mơ ước của biết bao cô gái. Khang dẫn cô đi xem từng phòng một. Cô cảm giác như mình đang mơ vậy. Tất cả, tất cả đều quá tuyệt vời chính vì thế nó làm Nguyên có cảm giác không thật. Khang để Nguyên tự nhiên đi xem nhà, anh trở xuống dưới vào bếp chuẩn bị bữa tối. Anh làm hai phần bít tết rồi nhanh chóng thái đủ các loại rau quả làm salad. Hai đĩa Spaghetti hải sản cũng được Khang bưng ra. Trên bàn ăn là một lọ tuylip đen toả hương nồng nàn và mê hoặc. Ngoài kia, đêm đã buông dần, những con sóng ngoài hồ hoà tan vào với bờ tạo thành một khúc nhạc du dương. Khang kéo ghế cho Nguyên. Hai người cùng dùng bữa, thỉnh thoảng họ liếc nhìn nhau cười đầy ngọt ngào.
Nguyên bận rộn xử lí đống bát đĩa trong bếp, còn Khang đã đứng từ sau cô lúc nào không biết. Anh vòng tay qua eo cô rồi hít hà mùi hương trên mái tóc đen dài nhung mượt. Đôi bàn tay Nguyên vẫn còn đầy bọt của nước rửa nên không thể đẩy anh ra, cô chỉ biết để mặc anh ôm vào lòng từ phía sau như vậy. Sau khi dọn bếp xong, Nguyên chỉ biết chống cằm lặng nhìn Khang cho wishky vào đun nóng. Mùi hương ấm nồng nhanh chóng lan toả khắp căn bếp. Khéo léo định lượng rượu vừa đủ, Khang cho cafe hoà lẫn với rượu và đổ một lớp kem lên trên. Nguyên không hề biết là cafe cũng cần cầu kỳ tới vậy.Mang hai li cafe về phía ban công phòn khách, họ cùng ngồi tựa vào vai nhau. Khang kể cho Nguyên nghe về sự tích cafe Ireland và câu chuyện tình của chàng bantander với nữ tiếp viên xinh đẹp.
“ Em biết không, khi cô gái gọi cafe Ireland. Chàng trai đó đã vỡ oà vì hạnh phúc nên anh ta lén rơi nước mắt xuống ly cafe. Phải có bao nhiêu tình yêu mới có thể nghĩ ra được cách dùng Wishky dung hoà với rượu?” Nhấp một ngụm Irish, Khang khẽ nắm lấy bàn tay Nguyên và nói:
“ Anh không hề lén cho nước mắt vào ly cafe của em. Nhưng tình cảm của anh dành cho em không hề thua kém chàng Bantander trong câu chuyện.”
Nguyên nâng ly cafe lên hít một hơi thật sâu như muốn mang trọn mùi hương vào trong tim và khắc sâu vào trí nhớ. Cô chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Hơi nóng của cafe như tạo thành một ngọn lửa đốt cháy cõi lòng cô. Nhìn về phía xa ngoài ban công, nơi những ánh đèn bên kia hồ đang chiếu sáng, Nguyên nép vào lòng Khang dịu dàng:
“ Anh đã mang em đến với một cuộc sống hoàn toàn khác. Ở cuộc sống đó, mỗi khoảnh khắc đều là bừng sáng. Em đã từng đi qua những con đường một mình, nghe những bản nhạc một mình nhưng chỉ khi có anh em mới biết những con đường mình đi qua mang cho người ta một cảm giác bình yên đến thế, những bản nhạc mình nghe qua dù có một mình vẫn thấy cảm xúc làm lòng ta trào dâng đến thế. Cuộc sống của em trước khi quen anh cứ lặng lẽ trôi như đó là qui luật. Nhưng anh đã khiến em hiểu rằng cuộc đời này tuyệt diệu biết bao nhiêu. Mùa đông năm nay cũng không còn lạnh giá như mùa đông năm trước. Cảm ơn vì đã có anh. Cảm ơn anh đã buông bỏ status độc thân để chọn em và bên em. Dù anh có là ai em cũng chỉ biết yêu anh trọn đời trọn kiếp.”
Đặt một nụ hôn nhẹ xuống trán Nguyên, sau đó Khang đứng dậy: “Em ở đây chờ anh một lát”.
Anh bước lên phòng ngủ mang xuống một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Vừa mở hộp, anh vừa nói:
“ Anh biết giữa chúng ta có rất nhiều khoảng cách: tuổi tác, công việc, rồi cả sự hiểu biết về nhau...Gặp em là sự sắp đặt của mẹ cha nhưng chúng ta đã không chọn nhau mà là duyên phận chọn chúng ta và mẹ cha chỉ là người cố gắng để duyên phận ấy thành một kết quả như mong muốn. Anh từng đọc ở đâu đó một câu nói rằng: “ Hạnh phúc không phải là những gì không có được và đã mất đi mà hạnh phúc là những gì hiện tại đang nắm giữ.” Và em, chính là hạnh phúc của anh. Bản thân anh biết mình không phải là người đàn ông hoàn hảo. Anh có thể có tiền, có sự nghiệp nhưng bản thân anh đôi lúc lại vô tâm, ích kỷ. Có thể anh những gì anh làm lại vô tình khiến người con gái bên cạnh anh đau lòng. Nhưng anh tin em là người phụ nữ luôn biết hy sinh và sẽ thông cảm cho con người đó của anh. Em vừa nói rằng sẽ nguyện yêu anh trọn đời trọn kiếp. Một câu nói của em có ý nghĩa thế nào với anh chắc hẳn là em không biết. Anh chỉ có một cuộc đời, và cuộc đời đó bây giờ muốn giao lại cho em. Đồng ý cưới anh nhé?”
Nguyên lặng đi trước những gì Khang nói. Có hoảng sợ, có bất ngờ và trên hết là ngạc nhiên. Bối rối nhìn xuống cổ tay mình đã được một chiếc vòng ngọc bích được chạm khắc nổi hình hai con rồng vàng tự bao giờ không biết. Cảm xúc khó gọi thành tên, Nguyên chỉ biết lặng im. Khang đưa tay ra ôm cô vào lòng:
“ Em không đồng ý ngay cũng được. Anh biết là em có chút bất ngờ. Vậy thì hãy cứ suy nghĩ rồi trả lời anh sau vậy. Nhưng chiếc vòng ngọc trên tay em thì không được tháo ra. Đây là kỷ vật của bà nội anh để lại. Anh muốn nhờ em giữ hộ anh cũng như giữ hộ nhà họ Trịnh.”
Nguyên vòng tay ra ôm chầm lấy Khang. Lần đầu tiên cô chủ động hôn lên môi anh. Đôi môi cô run run như chứa đầy vẻ lúng túng và e ngại. Khang cũng rất bất ngờ, nhưng nhanh chóng anh chuyển thành thế chủ động. Anh đưa cô đi vào hết cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Đôi bàn tay ấm chắc của anh khẽ di chuyển vào bên trong áo len của Nguyên vuốt ve từng đường cong mềm mại của cơ thể cô. Nụ hôn nồng nàn phảng phất hương cafe đăng đắng của anh đã nhấn chìm Nguyên trong dục vọng. Giọng Khang khàn đặc ghé tai cô thì thầm: “ Anh muốn em làm vợ anh, ngay đêm nay. Được không? Cho anh được không em?”
Lý trí của Nguyên nói là không được. Nhưng cô đã bị sức quyến rũ của Khang mê hoặc, cô chỉ biết để mặc anh ôm và bế đi hướng lên phòng ngủ từ lúc nào không biết. Cả một đêm triền miên với Khang, khiến Nguyên cả người đau ê ẩm. Lúc cô tỉnh giấc ngoài thấy ánh sáng yếu ớt của mùa đông đã len lỏi qua tấm rèm xanh nhạt chui vào trong phòng. Cả người cô vẫn nằm trọn trong lòng Khang. Cô thấy ngón áp út của mình có cảm giác hơi vướng và lạnh. Một chiếc nhẫn bạch kim được gắn kim cương đeo vào tay cô tự bao giờ không biết.Nguyên mỉm cười. Nguyên bỗng nhớ đến một câu nói củaPlaton: “ Tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ không phải là những biểu hiện trong quá trình làm tình, mà là sau khi dục vọng đấy nở rộ” . Cô thấy anh đang quan sát cô với ánh mắt đầy thương yêu. Cô lại trộm cười rồi giấu mặt vào ngực anh đầy xấu hổ nhưng Khang không để cô được trốn một cách an toàn. Anh từ từ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn chào buổi sáng, một ngón tay bắt đầu quyến rũ xâm nhập lên những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô. Nguyên chỉ biết khẽ trách anh bằng âm giọng đầy nũng nịu : “ Em vừa mới tỉnh mà.”
Còn Khang cười một chút, dùng âm mưu chính là giọng nói ngọt ngào nói cho cô: “ Anh mặc kệ. Vừa tỉnh mới tốt... ”
...........
Buổi chiều Khang đưa Nguyên về. Anh lễ phép chào hỏi bố mẹ Nguyên. Cô đang định lên phòng thay đồ thì bị Khang giữ tay kéo lại. Anh từ tốn và lịch sự lên tiếng trước người lớn:
“ Dạ thưa cô chú. Cháu và em Nguyên thật sự yêu thương nhau. Cháu biết mình còn nhiều thiếu sót nhưng cháu sẽ cố gắng để chăm sóc em ấy và mang lại những gì tốt nhất cho em Nguyên. Hôm nay cháu muốn xin phép cô chú cho chúng cháu được nên duyên vợ chồng. Mong cô chú đồng ý. Cháu biết là việc này cần phải người lớn nói chuyện. Nhưng vẫn mạn phép được hỏi ý kiến cô chú trước rồi mới để bố mẹ cháu sang thưa chuyện ạ.”
Ngạc nhiên trước những gì Khang nói nhưng nhanh chóng bố Nguyên hiểu ý, gật đầu:
“ Giờ con gái lớn rồi cũng tới lúc phải gả đi thôi. Nếu hai đứa đã quyết định vậy thì cứ tuỳ nhà bên đấy lựa chọn thời gian rồi nói chuyện sau vậy.”
Mẹ Nguyên cảm thấy rất vui trước những gì Khang nói, bà giữ anh bằng được ở lại ăn cơm và anh thì không từ chối. Anh theo Nguyên lên phòng, cô trách khéo anh: “ Sao anh làm gì cũng chẳng nói với em một tiếng. Ai thèm gả cho anh chứ.”
Khang cười cười: “ Gạo đã nấu thành cơm rồi, em không muốn gả cho anh thì đành thôi vậy.”
“ Anh giám?” Vừa nói, Nguyên vừa đưa tay đánh Khang. Với sức trói gà không chặt của cô chẳng mấy chốc đã bị anh ôm trọn vào lòng. Lấy tay vuốt nhẹ những ngọn tóc của Nguyên, Khang thì thầm: “ Xem lúc nào rảnh, mình đi chọn đồ cưới em nhé.” Nguyên cười đầy hạnh phúc.
.......................
Cũng vào lúc ấy, cũng dưới bầu trời mùa đông của thành phố ấy, có một cô gái khác ăn mặc đơn giản, không kiểu cách mà không hề mất đi vẻ xinh đẹp đầy kiêu sa của mình. Lam ra khỏi taxi bước vào Salem coffee. Đã hơn một năm rồi cô mới trở lại nơi này. Mọi thứ vẫn như vậy chưa hề đổi khác. Hương nhìn thấy Lam cũng không giấu được sự ngạc nhiên:
“ Chị về nước hồi nào vậy? Sao lại đến đây có một mình?”
“ Chị về được một tuần rồi, bận mấy việc linh tinh hôm nay mới mang quà qua cho em và Tiểu Nguyễn được. Công việc làm ăn vẫn tốt chứ?”
“ Chị ngồi xuống rồi nói. Để em mang cafe ra cho chị.”
Lam nhìn Hương gật đầu cười. Cô đưa mắt quan sát những hoạ tiết hoa văn ẩn chìm bên những bức tường. Đó hầu hết là hình cỏ bốn lá mang lại cho người ta cảm giác bình yên và may mắn đang kề cận. Đón tách cafe từ tay Hương, Lam khẽ nói:
“ Nhìn em có vẻ béo hơn và xinh ra. ”
“ Chị cũng vẫn đẹp như ngày nào.”
Nhấp ngụm cafe vẫn còn nghi ngút khói, Lam tiếp tục nói:
“ Lần trước qua Pháp, chị có gặp Sơn đấy. Nhưng dạo này có vẻ đổi thay nhiều quá. Chị cũng chỉ là chào hỏi vài câu thôi. Em biết đấy Sơn không thích chị và chị cũng thế. Cảm thấy khó có thể để nói chuyện. Chị thấy cạnh Sơn có một cô gái người Nhật khá là thân mật, bọn em chắc không phải là không còn gì rồi đấy chứ?”
“ Chị lại bắt đầu rồi đấy. Giữa em và Sơn chưa bao giờ có gì để nói cả. Chị và anh Khang thì sao? Chị gặp anh ấy rồi chứ?”
Lam cười buồn : “ Chưa. Chị sao còn có thể gặp anh ấy được nữa? Trên đời này có nhiều cuộc gặp gỡ, tình cờ là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng có những cuộc gặp gỡ tình cờ chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi. Giữa chị và anh ấy chẳng thể có kết thúc thì sao phải cố gượng ép nhau làm gì? ”
Hương ái ngại, lặng im. Bất chợt bé An An chạy từ trên tầng xuống sà vào lòng Hương nũng nịu: “ Mẹ. Chẳng có ai chơi với con, con buồn quá.”
Lam tròn xoe mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Hương và ồ lên một tiếng đầy sửng sốt.
Hương bế An An lên và nói với con: “ An An ngoan, chào bác đi con.”
“ Con chào bác ạ.”
Lam đưa tay ra muốn đón đứa bé vào lòng, An An rất ngoan liền rời tay mẹ sang bên kia ngồi với cô.
“ Thật không ngờ chị chỉ mới bỏ Hà Nội đi có một năm mà em đã kiếm được ở đâu bé gái xinh xắn và lớn tướng thế này rồi?”
“ Con gái nuôi của em đấy chị.”
“ À ha. Vậy thì từ nay An An không được gọi là bác nữa, con ngoan cũng gọi một tiếng mẹ Lam đi xem nào?”
An An quan sát ánh mắt Hương dò hỏi, được sự gật đầu cho phép của Hương, con bé quay về phía Lam và nói rất nhỏ: “ Mẹ Lam.”
Ánh mặt trời cuối chiều đi qua mùa đông tự lúc nào không biết. Hà Nội vẫn bình yên như thể mãi mãi là như thế. Nhưng ai biết cơn bão ập đến lúc nào?