Lắng Nghe Tim Em


Những ngày gần cuối năm ai cũng tất bật
Những người đi làm thì quyết cày bừa cho những ngày cuối cũng chỉ mong cho một cái tết ấm no .
Những người không đi làm thì cũng bận trang hoàng nhà cửa tươm tất để đoán một cái tết đoàn viên .
Đường phố cũng nhộn nhịp hơn một cách lạ lùng .
Tuệ Lâm và Tuấn Anh cũng bận rộn không kém .
Hôm nay là đám cưới của họ .
Tuy họ yêu nhau không lâu nhưng cả hai lại thấy hiểu nhau và đồng điệu đến lạ kì.

Nên họ cũng không muốn đoạn đường đi về của người này lại vắng người kia .
Yêu nhau lâu hay không lâu không quan trọng.

Chỉ mong họ yêu nhau và tôn trọng nhau là đủ và cũng cầu chúc cho tháng ngày sau này của họ luôn rực rỡ như sắc xuân , luôn ấm áp như như nắng hạ, nhẹ nhàng như cây lá mùa thu nhưng không phải là sự lạnh lẽo khi trời đã sang đông .
Hồm nay anh và cô cũng tất bận váy áo đi dự tiệc .
Anh và cô có sự đồng bộ về trạng phục một màu đen huyền bí.


Sang trọng và thanh lịch đâu đó cũng thể hiện phép lịch sự tối thiểu là không dìm bạn dìm bè .
Vết thương của anh đến nay cũng đã đỡ rất nhiều, chỉ là đầu lâu lâu hơi đau một chút.

Cô rất lo lắng về vấn đề này nên nhất quyết tuần nào vũng đưa anh đến bệnh viện kiểm tra .
Xương ở chân nay anh cũng có thể đi bằng việc chống nạn như vậy thì sẽ không phụ thuộc vào cô quá nhiều .
Anh xót lắm nhìn cô vì mình mà bận bịu hơn ngày thường cũng may là đã gửi Gia Huy về ngoại không lại khổ vợ anh .
- Đưa đây anh giúp em.

Thấy cô loay hoay mãi không kéo được khoa léo ở lưng anh đưa tay lền gọi cô lại phía mình .
Cô nghe anh đề nghị cũng đi đến lưng nhỏ đưa về phía anh
Anh đưa tay lên kéo giúp cô nhưng khi vừa kéo xong anh đã đưa tay lên nắm lấy eo cô xoay lại đối diện với mình .
Anh lại sao đấy? Cô cười với anhEm .....!Sao hồm nay lại đẹp đến thế chứ ?Mắt anh cũng tràn ngập ý cười.

Tay vẫn ôm chặt eo cô
- Thế là bình thường em không đẹp sao ?
Giọng cô có chút xìu xuống
Anh này .....Sao ?Anh có thấy hối hận khi lấy em không ?Sao lại hối hận chứ, anh còn đang cảm thấy may mắn đây này ?Em .....!Không đẹp.

Giọng cô ngày càng nhỏ .Ngốc.

Anh đưa tay lên kí nhẹ vào trán côAnh nói cho em biết.

Đàn ông năm 20 tuổi sẽ nói cùng nói đám bạn của họ rằng người yêu ai đẹp nhất người yêu ai là hấp dẫn nhất nhưng năm 40 tuổi họ sẽ nói với nhau rằng vợ của ai tốt nhất vợ của ai là hiểu cho họ nhất.Như vậy việc xấu đẹp cũng chỉ đúng ở một giai đoạn nào đó thôi .Đúng là khi chưa yêu họ sẽ chọn cái đẹp để làm yếu tố ưu tiên hơn nhưng cũng không phải yếu tố bắt buộc.

Và khi thật sự yêu người nào đó cái đẹp cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu vì yêu rồi ấy mà liền thấy người đó đẹp vôcũng .

- Mà em .....!ở trong mắt anh không hề xấu một xíu nào ,ngược lại em còn ........
Ánh mắt anh lúc này trở nên gian xảo .
Thật không? Cô ngước mắt lên hỏi anh .Em đẹp mà, đẹp trong cái nhìn của anh.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã ấn tượng lắm cái đồng tiền nhỏ xinh này rồi .Anh đưa tay chọc vào cái lúm đồng tiền của cô .
Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là khi nào ?Trong quán bar hôm đó, cái lúc mà em ngồi cùng với Tuệ Lâm và Nhã Uyên đấy .Cái quán đó là nơi anh với em bắt đầu đó.

Cô nhìn anh miệng cũng khẽ cười .Ở cũng xém kết thúc nữa.

Cái quán đó có duyên với chúng ta lắm.

Em nói xem anh có nên mua lại không? Anh đưa tay nhéo nhéo lấy eo cô .Thôi đi anh để tiền đó mua sữa cho con.

Cô xoay người đi trước sau đó để lại một câu nói khiến mặt anh đen thui .Mà anh cũng đâu có nhiều tiền vậy đâu mà đòi mua , anh làm màu vừa thôi mà chắc gì người ta thèm bán cho anh .
Hôm nay ngày cưới Tuệ Lâm và Tuấn Anh.

Chú rể banh bao, phong độ , cô dâu thì xinh tươi, e ấp .
Ôi bạn tôi thương tích thế kia mà cũng đi ăn cưới nữa sao? Minh Kiệt khoát vai anh .Có ai bảo mày vô duyên không hả? Anh nhăn mặt nhìn Minh Kiệt.Họ thân nhau tới mức không thể nói câu nào dễ nghe cho nhau cả.
- Mày lo cưới vợ đi, gần 30 tuổi rồi vài năm nữa tụi tao cũng chả rãnh chơi với mày.


Nhật Minh đâm chọt vào .
Hoàng Phong cũng góp phần anh làm sao để cho thằng này yên ổn được .
Đúng đó, tụi tao có vợ có con hết rồi đâu rãnh đâu mà đi chơi với mày .Ai thèm lấy nó mà kêu nó lấy.

Tuấn Anh bận làm chú rễ khách khứa đông đúc nhưng cũng không vừa .Minh Kiệt tức muốn bốc khói còn chưa nói câu nào đã bị anh chặn họng
- Thời huy hoàng của nó hết rồi .
Sau đó cả ba cũng kéo nhau vào bên trong
Tụi bây đợi đó khi nào tao có vợ tao cũng chả thèm mời tụi bây .Không mời là tiếc đó tụi này đi phong bì dày lắm dù sao bạn mình khó khẳn lắm mới lấy được vợ mà.

Nhật Minh ngoái đầu lạiTao không thèm.

Anh tức tối không ngừng.Một màn vừa rồi cùng lọt vào tầm mắt người kia .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận