Editor: NanaTrang
Đối phương cũng kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức giơ súng lên trước mặt, Đường Quan Vũ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông lên chỗ bọn chúng, đá rơi súng của chúng, đồng thời đánh thêm hai quyền, không một chút nương tay, thẳng lên mũi của bọn gác cửa, đến khi bọn chúng ngã xuống mới cầm tay cô tiếp tục chạy đi.
Thân phận nằm vùng đã bị bại lộ, anh lập tức liên lạc với bọn người Phương Ngọc Văn, kế hoạch A đã thất bại, chuyển sang kế hoạch B, đồng thời anh cũng liên lạc với cảnh sát khu vực, lập tức đuổi tới khách sạn.
"Chờ người tiếp ứng đưa em đến nhà ga, em phải ngay lập tức quay về Đài Bắc cho anh."
"Vậy còn anh?"
"Anh còn có việc phải làm."
"Nhưng mà em..."
"Im ngay! Nghe lời anh!"
Tiếng gầm giận dữ vang lên khiến lỗ tai cô chỉ còn nghe thấy những tiếng ong ong, hại cô phải nhanh chóng che lỗ tai lại, tức giận kháng nghị với anh: "Em chỉ muốn nói cho anh biết, hành lý của em vẫn còn để ở phòng trong khách sạn đấy."
"Anh sẽ xử lý giúp em, em cứ rời khỏi đây trước đã, không được phép ở lại!"
"Được thôi, đi thì đi, làm gì phải hung hăng như vậy? Người ta mạo hiểm tính mạng cứu anh, không cảm ơn thì thôi, ít nhất cũng phải tôn trọng người ta chứ, em rất sợ đó."
Anh đúng là giận cô mạo hiểm tính mạng, nếu không phải vì cô đã tới cứu anh, thì anh thực sự hoài nghi cô là thủ hạ của Hắc phu nhân, nhưng lại chính tai nghe thấy cô nói bản thân vô cùng sợ hãi, cho dù đang rất tức giận nhưng trong lòng cũng đã giảm bớt đi không ít.
Anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Anh xin lỗi, anh không cố ý nói lớn tiếng, anh chỉ sợ em bị thương, nếu vừa rồi xảy ra chuyện không may gì thì chỉ e cái mạng nhỏ của em cũng không giữ được rồi, em hiểu chưa?"
Cô cũng ôm chặt lấy anh. "Em hiểu, em cũng vậy, em sợ nếu chỉ chậm thêm chút nữa thôi thì bọn chúng sẽ giết anh mất, em rất sợ anh sẽ chết, cho nên em mới phải mạo hiểm như vậy."
Hai người bọn họ đều rất lo lắng sẽ mất đi đối phương, bởi vì họ đang ở giai đoạn yêu thương nhung nhớ, còn chưa tích góp được những hồi ức tốt đẹp nào, thì đã nếm mùi vị mất đi đối phương trước rồi.
Anh hung hăng hôn cô, cô gái nhỏ này khiến anh chết mê chết mệt, trên người cô có quá nhiều chuyện không hợp lí, nhưng hiện tại anh chưa muốn làm rõ vấn đề này, chờ sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ tìm thời gian chất vấn cô cẩn thận.
Anh đưa cô đến địa điểm đã giao hẹn trước, giao cô ột anh cảnh sát, yêu cầu đối phương phải đích thân đưa cô đến nhà ga bình an.
"Anh sẽ liên lạc với em, ngoan ngoãn ở Đài Bắc chờ anh, không được phép chạy loạn."
"A, khoan đã." Cô vội vàng kéo tay anh.
"Chuyện gì vậy?"
"Ở vườn hoa ban công phòng Hắc phu nhân có một cái lồng sắt nhốt hai con chim, nhớ kĩ phải thả bọn chúng ra."
"Cái gì?" Anh kinh ngạc.
"Nhớ kĩ phải thả bọn chúng ra, nếu không hai chú chim đó sẽ bị con rắn ăn mất."
"Làm sao mà em....." Anh muốn hỏi cô tại sao lại biết, thế nhưng tình thế trước mắt không thể so đo tiểu tiết như vậy được, nên liền sửa lại lời nói: "Anh biết rồi!"
Xoay người chuẩn bị đi thì lại bị cô kéo lại lần thứ hai.
"A, chờ đã."
"Lại sao nữa?" Anh bực tức quay đầu lại.
"Em yêu anh." Hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, hôn lên miệng anh một cái, khiến anh ngây người đứng tại chỗ, sau đó cô thản nhiên cười nói. "Chờ anh trở về."
Đường Quan Vũ đầu hàng trước nụ cười ngọt ngào kia, môi mỏng cũng cong lên nở nụ cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh khốc cứng rắn như trước, dẫn một đoàn cảnh sát đi thực hiện kế hoạch B.
***
Nửa tháng sau, cảnh sát đã phá được tập đoàn mafia, khởi tố thủ lĩnh là Hắc phu nhân của tập đoàn này.
Truyền thông đưa tin cảnh sát đã tìm được cuốn sổ đen của Hắc phu nhân, trên đó ghi lại tất cả những vụ giao dịch phi pháp quan trọng, chính là những vụ nhận hối lộ từ tập đoàn mafia này với những xí nghiệp và quan chức cấp cao.
Nhiều năm qua cảnh sát vẫn không tìm được chứng cớ chính xác, cho đến khi tìm ra cuốn sổ đen của Hắc phu nhân mới có lí do để bắt giữ bà ta.
Về phần vì sao họ lại tìm được cuốn sổ đen này thì không một người nào biết được, mà sự thật chỉ có Đường Quan Vũ là biết được, bởi vì có người nói cho anh biết.
"Nói, tại sao em lại biết nơi cất giấu cuốn sổ đen kia?"
Bày ra khuôn mặt hung thần ác sát, chế trụ tầm mắt của An Hân Hân, giống như là màn hình phóng to, đến mức có thể thấy từng lỗ chân lông.
"Đến đây, em giúp anh nặn mụn."
An Hân Hân vươn tay, cực kỳ dịu hiền muốn phục vụ bạn trai, chẳng qua bàn tay nhỏ bé lại bị bàn tay to thô ráp nắm chặt.
"Không được đổi đề tài, nói mau!"
Hung dữ với cô? Thực xin lỗi, chiêu này đã vô dụng rồi, cô biết anh không nỡ hung dữ với cô, chỉ nói lớn tiếng thôi, bề ngoài thì giống như là uy hiếp, nhưng thực ra là ngay cả một cọng lông của cô anh cũng không nỡ làm tổn thương.
Cô cố ý nhếch miệng, hai tay giơ trước mặt anh, nở nụ cười bướng bỉnh.
"Nghi ngờ em, thì dùng còng tay trói em lại đi, bắt giam em xem nào."
"Em...."
"Thế nào? Cảnh sát Đường."
Anh càng hung hăng, cô càng mặt dày hơn, lộ ra nụ cười ngọt ngào khoe hàm răng trắng bóc.
Cuối cùng, Đường Quan Vũ thở dài. "Em biết rõ bọn anh không có chứng cứ chứng minh em có quan hệ với Hắc phu nhân mà."
"Cho nên sao, vậy anh còn lo lắng cái gì nữa?"
"Hân Hân...." Anh kéo cô vào trong ngực, giọng nói có chút đau lòng, nhiều hơn cả là sự bất đắc dĩ. "Vì sao không nói cho anh biết nguyên nhân? Anh thật sự muốn biết, em làm thế nào mà biết được Hắc phu nhân giấu sổ đen trong lọ tro cốt của chồng bà ta?"
Khi bọn họ ở bên nhau trong khu nhà trọ của anh, chỉ có hai người với nhau, không có người ngoài, anh vẫn không hiểu vì sao cô còn phải giấu anh.
Cô nhìn anh, nếu A Vũ đã cố ý hung hăng hỏi cô, thì cô tuyệt đối sẽ không nói, nhưng khi thấy anh dịu dàng yêu cầu cô trả lời, lòng cô cũng mềm theo, có chút không đành lòng.
Cô im lặng không nói lời nào, giống như đang trầm tư.
"Hân Hân?" Bàn tay to lớn lại khẽ nâng cằm cô lên, bắt cô phải đối mặt với anh.
"Nếu em nói cho anh biết là Elise nói cho em biết, thì anh có tin không?"
Anh nhíu mày. "Con mèo kia?"
"Meo...." Chú mèo đen Elise nghe thấy có người nhắc đến tên mình, thì liền chạy tới chỗ chân cô làm nũng.
An Hân Hân ôm lấy Elise vào trong ngực. Từ sau khi Hắc phu nhân cùng con gái bị giam giữ, cô liền nhận nuôi Elise không có chỗ nương tựa, còn Elise cũng đặc biệt dính lấy cô, lúc nào ra cửa cũng phải đi theo cô.
"Anh còn chưa trả lời em đấy?" Cô hỏi.
Đường Quan Vũ đương nhiên biết cô đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, trốn tránh vấn đề của anh.
"Mèo làm sao có thể nói được?"
"Mèo không biết nói tiếng người, nhưng chưa là không biết nói."
Đường Quan Vũ lắc đầu cười khổ. "Anh thật sự là chịu thua em rồi, nếu em đã không chịu nói cho anh biết, anh chỉ có thể không ép em, chỉ cần em không có quan hệ gì với Hắc phu nhân là được rồi."
Cô giơ tay phải lên cao: "Em xin thề, em tuyệt đối không có một chút quan hệ nào với bà ta cả, nếu em lừa anh thì lúc đi ra ngoài em sẽ bị xe đâm chết."
Anh trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cô chỉ trích: "Lại nữa rồi, đã bảo em không được thề độc mà, saoem lại không nghe."
Cô không phục, phản bác lại anh: "Bảo anh đừng tra hỏi em nữa, anh cũng không nghe mà." Anh đột nhiên đem con mèo cô đang ôm trong lòng ném lên ghế sô pha.
"Hả, anh làm gì vậy?"
Đường Quan Vũ hung tợn uy hiếp cô. "Tra hỏi? Mức độ này không phải gọi là tra hỏi, nếu anh thật sự tra hỏi em thì em sẽ không chịu nổi đâu."
Tim cô đập nhanh hơn bởi vì nhìn thấy đáy mắt anh có ánh lửa cực nóng, có thể hiểu được việc anh nói thương và nói uy hiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bất giác nở nụ cười.
Nụ cười kia có bao nhiêu sức quyến rũ hấp dẫn, ngọt ngào như đang mời anh đến hái quả chín.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô gái nhỏ này không sợ uy hiếp của anh, còn đáng ghét hơn là nở cười mê người đến vậy, anh đầu hàng, cúi đầu hôn cô.
"Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ tra hỏi em đến khi em thành thật trả lời mới thôi." Lời uy hiếp thô bạo lại thổi hơi nóng bên tai cô.
Cô mỉm cười ghé vào lỗ tai anh nỉ non. "Vậy để xem anh có bao nhiêu năng lực."
Cô gái nhỏ bướng bỉnh này, dám không sợ chết đối diện với một con hổ hung ác như anh? Hơi thở nóng rực phả lên người cô.
"Em sẽ phải hối hận với lời nói vừa rồi, bởi vì anh vẫn sẽ tra hỏi em, tra hỏi đến khi em không chịu được cầu xin anh tha thứ mới thôi, ngay bây giờ."
Phủ lên đôi môi thơm, thô bạo hôn chặt cô, nhưng thực ra động tác vẫn có ba phần dịu dàng, đơn giản là sợ cô đau.
Cô biết, anh chỉ tỏ ra uy hiếp nhưng thực chất là rất cưng chiều cô, một khi đã như vậy, cô còn có cái gì phải sợ? Sợ anh ăn cô sao? Hoan nghênh nhào vô.
Có lẽ có một ngày cô sẽ nói toàn bộ bí mật cho anh biết, chỉ là từ giờ cho đến lúc đó, cô phải tiếp tục giữ bí mật này, bởi vì có như vậy mới lắng nghe được trái tim của anh.
HOÀN