Lắng Nghe Trái Tim Anh


Sau khi xong giờ học cuối cùng, An Hân Hân dọn dẹp sách vở vội vả rời đi, chỉ là mấy người bạn trong lớp cô dường như không có ý định thả người.
"Hân Hân, sau khi tan học cùng đi ăn cơm đi."
"Không được đâu, tan học tớ còn có chuyện."
"Ồ? Hôm nay cậu cũng muốn đến quán cơm giúp ông bà nội sao?"
"Không phải, hôm nay tớ muốn đến giúp bên nhà động vật."
"À, cậu lại muốn đi làm nghĩa công."
"Đúng vậy."
Đám bạn vây quanh cô lại, chuẩn bị một trận thuyết giáo, nói cho cô biết bạn bè là cái gì? Bạn bè không phải là chỉ có cùng nhau ăn hát vui đùa đơn giản như vậy, còn phải giúp đỡ viết báo cáo, khi thầy giáo điểm danh thì giúp đỡ hô có, lúc kiểm tra thì phải giúp đỡ hộ tống, lúc yêu đường thì phải làm cố vấn.
"Cậu như vậy thì không được đâu đấy nhé, Hân Hân."
"Suốt ngày lêu lỏng với đám động vật, như vậy sao kiếm được bạn trai hả?"
"Cậu biết không? Lần trước họp mặt hữu nghị với hệ y khoa, vị học trưởng họ Khâu kia rất thích cậu đó."
"Người ta hẹn cậu nhiều lần, cậu đều thoái thác nói có chuyện, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
An Hân Hân vẻ mặt kinh ngạc."Gì? Làm sao các cậu biết anh ấy hẹn mình?"
"Chuyện anh ấy muốn theo đuổi cậu, cả lớp đều biết rồi, đây sớm đã không phải là tin tức độc nhất vô nhị rồi."
"Ồ, nhưng mình không có hứng thú với anh ấy."
"Cậu không biết, anh ấy rất được đám nữ sinh hoan nghênh kìa."
"Vậy thì sao?"
"Anh ấy có tính hài hước, thành tích lại tốt, tương lai sẽ là bác sĩ, hơn nữa cả nhà anh ấy đều là bác sĩ, là thế gia bác sĩ đó!"

Mắt An Hân Hân sáng rực lên. "Nhà anh ấy có người nào là bác sĩ thú ý không?"
"Đương nhiên không có!" Mọi người phỉ nhổ trả lời kiêm trừng mắt.
An Hân Hân lộ ra vẻ mặt thất vọng. "Vậy sao? Vậy tớ không có hứng thú."
Đám bạn học tức giận quở trách cô. "Nam sinh như thế cậu còn không có hứng thú? Vậy rốt cuộc kiểu nam sinh thế nào cậu mới có hứng thú?"
An Hân Hân trả lời không chút do dự: "Tớ thích nam sinh khỏe mạnh, không thể quá nhã nhặn, nhất là loại trai đẹp như hoa trong phim truyền hình, tuyệt đối là tớ xin miễn thứ cho kẻ bất tài này. Nam sinh bây giờ đều quá đẹp, trắng trẻo nõn nà thiếu đi vị dương cương, nhìn giống như được cha mẹ bảo bọc quá tốt, ngoại trừ chơi bời thì chả có chút tác dụng nào."
"Ồ? Chẳng lẽ cậu thích những người có cơ bắp?"
"Đương nhiên không phải là loại trai đẹp khỏe mạnh cơ bắp khoa trương kia, mà là loại thường xuyên đi tập gym ấy, quan trọng là tính cách phải cực kỳ Man. Tớ thích đàn ông có khí phách, giống như ông nội và ba ba của tớ vậy, hai người họ đều là kiểu người này. Mặc dù bề ngoài thô kệch, nhưng lại rất có khí phách đàn ông đó, nếu như có nam sinh như vậy, biết đâu chừng tớ sẽ theo đuổi ngược lại ấy chứ."
Vừa nói xong, trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng thô kệch khỏe mạnh của Đường Quan Vũ, trái tim lại không hiểu sao ‘thình thịch’ rất nhanh. Cô nhớ lại lúc anh giúp cô đuổi khách quấy rồi đi, còn giúp cô ngăn cản không chạm đến cơ quan, ngay lúc đó, anh dùng cánh tay cường tráng mà có lực ôm cô vào trong ngực.
Khi đó, cô có thể cảm giác được sự bảo vệ ở trong lòng ngực của anh. Chỉ là vừa nghĩ tới thái độ không hợp tình hợp lý lại không phân rõ phải trái kia, khiến cho ngọn lửa nhỏ vừa dấy lên trong lòng cô lại lập tức bị dập tắt.
"Điểm quan trọng nhất là, đối phương phải yêu thương động vật, nếu như anh ta không có lòng yêu thương động vậy, vậy thì cho dù có đẹp trai có khí phách đàn ông đi chăng nữa, tớ cũng không yêu." Nói xong lời cuối cùng, vẫn là liên quan đến động vật.
"Tại sao cậu kết giao với bạn trai, còn phải thêm điều kiện yêu thương động vật hả?"
"Như vậy mới hợp tính à."
Đúng vậy, đây chính là điều kiện cô không thể thỏa hiệp, bạn trai của cô, phải là một người đàn ông tốt có lòng yêu thương động vật.
"Được rồi, không nói với các cậu nữa, tớ đi đâu."
Sau khi nói lời xin lỗi và tạm biệt với bạn học xong, cô đi đến nhà động vật, đó là một viện tư nhân thu nuôi động vật, là một nơi do đám bạn tràn ngập lo lắng lại nuôi chí giúp đỡ động vật nhỏ yếu ớt. Chỉ là trước khi đi, cô vẫn không quên về nhà cất túi sách trước, sau đó mang theo bọn Nữu Nữu đi đến nhà động vật tìm bác sĩ Cổ.
Viện thu nhận nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Đài Bắc, viện này chuyên thu nhận các động vật bị thương, trừ một vài chó mèo cha mẹ đều mất ra, còn có rất nhiều động vật khác như thỏ, khỉ, chuột hamster, vẹt, rùa….
Nữu Nữu ngoan ngoãn đợi ở trong túi sủng vật, đợi đến khi ra khỏi trạm xe điện ngầm, nó mới nhô đầu ra khỏi miệng túi, nhìn phong cảnh bên ngoài.
"Gâu."
"Ha ha, Nữu Nữu, chị biết, có phải em rất thích đi thăm bạn bè đúng không."

"Gâu gâu."
"Ha ha, thì ra là em nhớ bác sĩ Cổ. Chị biết rồi, tâm địa của anh ấy rất tốt, y thuật cũng tốt nữa, tính cách thì lại cực kỳ dịu dàng, chị cũng thích gần gũi với anh ấy." Thừa dịp lúc không ai chú ý, An Hân Hân sẽ nhỏ giọng "nói chuyện phiếm" với Nữu Nữu, Nữu Nữu không chỉ là vật cưng, còn là bạn tốt của cô nữa.
Đi tới cửa viện thu nhận, vẫn chưa đi vào cửa chính, lập tức có một đám cún con xông tới nghênh đón cô.
"Gâu gâu gâu ——" Đám cún con cực kỳ hưng phấn hoan nghênh cô đã đến, lúc nào chúng nó cũng không giữ lại tâm tình cùng tình cảm ở trong lòng, đây cũng là nguyên nhân An Hân Hân yêu thương chúng nó.
Những con cún con này được cô huấn luyện rất khá, sẽ không sủa liên tục, phần lớn đều lấy động tác nhảy để diễn tả sự vui mừng của chúng nó. Mặc dù viện thu nhận nằm ở vùng ngoại ô, nhưng phụ cận vẫn có rất nhiều hộ gia đình, cho nên phải dạy cho chúng nó không nên gây ra tiếng ồn, và đã trở thành một vấn đề rất quan trọng. Còn nhiệm vụ chủ yếu khi An Hân Hân tới nơi này làm nghĩa công, chính là huấn luyện những động vật này thật tốt.
"Ha ha, Micky ngoan, chị biết, chị cũng rất nhớ em đó." Vò vò đầu của một con chó. "Bạch Bạch ngoan, em béo ra rồi đấy." Gãi gãi cổ một con mèo. "Chíp chíp, em khỏe không?" Chào hỏi con vẹt mới bay đến đậu ở trên vai cô. "Hoa Hoa, Lãng Lãng, tinh thần của các em rất tốt đấy." Hoa Hoa và Lãng Lãng là một đôi vịt.
Có ai đó cắn quần của cô, khiến cho cô tò mò quay đầu lại, chỉ chốc lát sau thì cười to ra tiếng.
"Ha ha, Cát Lợi, em đã lớn như thế này rồi sao?"
Cát Lợi là một con heo, nhưng lại giống như một con chó để hai chân ở đằng trước, nằm lên người cô, còn phe phẩy đuôi heo quắn tít của nó, bày ra vẻ mặt mong đợi.
An Hân Hân lộ ra vẻ mặt khó khăn nói: "Thật xin lỗi, Cát Lợi, em quá nặng, chị đã không thể nào ôm nổi em nữa rồi."
Mới vào cửa không bao lâu, ngay cả cánh cửa cũng còn chưa bước vào, thì đã bị đám động vật cô yêu thích bao vây xung quanh, còn cô cũng hỏi thăm nói chuyện với từng con một.
Nữu Nữu cũng nhảy ra khỏi túi sủng vật, hưng phấn chào hỏi các bạn của mình, nhưng rất nhanh, nó nhảy lại nhảy, không cẩn thận nhảy đến trước một bóng người khổng lồ, thân thể nhỏ xinh lập tức cứng đờ bất động, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Quan Vũ cao hơn nó ước chừng gấp ba gấp bốn.
"Ngoan, làm nũng nữa rồi, được rồi, chị hôn em là được chứ gì, nào —— hôn một cái ——"
An Hân Hân không cưỡng lại được sự làm nũng của con heo mập Cát Lợi muốn được ôm, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ nó, lấy hôn thay cho ôm, vì vậy cô quyết định chu môi ra, làm thành một hình chữ O, hôn xuống miệng của heo mập Cát Lợi không cần vểnh cũng đã rất vểnh một cái, hoàn toàn không biết có người đang đứng ở một bên thưởng thức nghiền ngẫm.
"Thì ra cô có sở thích hôn môi với heo."
An Hân Hân cứng đờ, khó tin mà ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này —— Đường Quan Vũ, còn đối phương cũng dùng biểu cảm khó tin nhìn cô.
Cô vội vàng đứng lên, toi thật rồi, cô hoàn toàn không ngờ rằng sẽ bị anh nhìn thấy cảnh cô hôn một con heo, thật sự là quá sơ suất rồi!
Người này khẳng định cho rằng cô bị điên, mà cô rất không muốn bị anh giễu cợt, vì vậy cô tức giận chất vấn anh: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Đường Quan Vũ Thần tự nhiên nói: "Tôi tới đây có chuyện."

"Anh theo dõi tôi?"
Anh nhún nhún vai, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cô tức giận giậm chân. "Tôi biết ngay mà, mỗi ngày anh đến quán cơm của ông nội bà nội, ngoài mặt là ăn cơm, nhưng thật ra là muốn giám thị tôi, hiện tại lại còn theo dõi tôi tới nơi này, rốt cuộc anh muốn như thế nào!"
Đường Quan Vũ vòng hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ kích động đến mức hết so tay lại giậm chân, anh cảm thấy rất thú vị, cho nên cũng không có ý định giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
"Ô? Hai người biết nhau à?" Vợ của bác sĩ Cổ vừa vặn từ trong nhà đi ra, tò mò nhìn hai người bọn họ.
"Chị Cổ, em với nói chị, người này theo dõi em!" An Hân Hân tức giận nhìn sang chị Cổ lớn tiếng kháng nghị. Ở nơi này, cô gọi bác sĩ cổ là anh Cổ, gọi vợ của anh ấy là chị Cổ.
"Theo dõi?" Chị Cổ tò mò nhìn Đường Quan Vũ một chút, anh từ chối cho ý kiến nhún vai một cái, sau đó chị Cổ lại nhìn về phía An Hân Hân. "Em hiểu lầm rồi, A Vũ là tới thăm Kiệt Lợi."
An Hân Hân vốn muốn lên án nhưng khi nghe thấy hai chữ Kiệt Lợi này thì không khỏi ngây người.
"Kiệt Lợi? Đến thăm nó?" Kiệt Lợi không phải là con chó kia của Đường Quan Vũ sao?
"Kiệt Lợi thế nào rồi?" Đường Quan Vũ hỏi.
"Yên tâm, tình trạng của vết thương không nghiêm trọng lắm, đã giúp nó chữa xong rồi, hiện tại thuốc tê cũng đã hết, cậu có thể đi thăm nó."
Đường Quan Vũ nghe xong, lập tức xoay người đi vào nhà, lúc này An Hân Hân cũng cảm thấy tình hình không tầm thường, vội vàng đi lên nhỏ giọng hỏi thăm.
"Chị Cổ, Kiệt Lợi bị sao vậy ạ?"
"Kiệt Lợi bị thương khi đang làm nhiệm vụ."
Trong lòng cô kinh hãi, nghe thấy Kiệt Lợi bị thương, khiến cô cảm thấy buồn bả, bởi vì cô rất thích Kiệt Lợi, hơn nữa nó từng cứu Nữu Nữu đấy.
Đi theo sau lưng Đường Quan Vũ, cô cũng đi tới một phòng khám bệnh, Kiệt Lợi đang nằm trên bàn chữa bệnh, bác sỹ thú y Cổ Chấn Sinh mang kính có gọng màu vàng, bộ dáng thành thật ôn hòa, đối với động vật vô cùng yêu thương, lúc này anh đang chăm sóc cho Kiệt Lợi.
Đường Quan Vũ đứng ở trước cửa phòng bệnh, cúi đầu nhìn Kiệt Lợi, nó nhắm mắt lại nằm nghiêng ở trên bàn, chân trước bên phải có quấn băng.
Nhìn thấy Kiệt Lợi, trái tim An Hân Hân không khỏi níu chặt. Trong ấn tượng của cô, Kiệt Lợi luôn luôn trung thành và tận tâm đứng ở bên cạnh chủ nhân, tinh thần sung mãn, uy nghiêm tự tin, lúc đùi gà thơm phức được đưa tới thì nó sẽ phe phẩy cái đuôi há miệng lớn hài lòng mà ăn, nhưng bây giờ nó lại nằm ở trên bàn khám.
Đồng thời lúc này cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy yêu thương của Đường Quan Vũ, ánh mắt của anh dịu dàng, thiếu đi một chút lạnh cứng lúc trước, động tác vuốt lông Kiệt Lợi vô cùng nhẹ nhàng. Cô không ngờ thì ra anh cũng có một mặt dịu dàng từ ái như vậy, không hề lộ ra thô lỗ cùng hung dữ của ngày thường, mà là giống như một người cha quan tâm Kiệt Lợi, cũng có lúc lộ ra tình cảm. Anh như vậy, khiến cho cô không nhịn được mà nhìn đến thất thần.
Dường như Kiệt Lợi cảm nhận được chủ nhân đến, đột nhiên mở mắt ra, khi nó nhìn thấy chủ nhân, mặc dù suy yếu, nhưng có thể thấy được nó đang tận lực phe phẩy cái đuôi, biểu hiện sự vui vẻ của nó.
Tình cảm giữa người và chó, không cần ngôn ngữ, chỉ dựa vào ánh mắt là có thể truyền đến. "Nó có khỏe không?" Đường Quan Vũ hỏi Cổ Chấn Sinh.

"Thuốc tê vừa mới hết, cho nên tương đối không có tinh thần."
Đường Quan Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời chân mày cũng cau chặt lại. Anh nhìn vết thương của Kiệt Lợi, nghĩ đến tình huống nguy hiểm đang vây bắt kẻ cướp ấy, thầm mắng mình không có trách nhiệm, lại để cho Kiệt Lợi bị thương! May mắn xuất thân là chó cảnh sát, cùng ngủ, cùng ăn với anh, mặc dù nó là một con chó, nhưng lại là đồng nghiệp trung thành nhất của anh.
An Hân Hân ở một bên vụng trộm nhìn vẻ mặt này của Đường Quan Vũ, mặc dù anh không nói ra miệng, nhưng cô có thể cảm giác được trong lòng anh đang tự trách mình, không khỏi dâng lên ý nghĩ thương xót.
"Có để lại di chứng về sau không?"
"Yên tâm, không có thương tổn được gân, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, sẽ hoàn toàn vui vẻ lại như trước đây."
Sau khi nghe nói như thế, Đường Quan Vũ nhíu chặt mi tâm cuối cùng cũng giản ra, thở phào nhẹ nhỏm. An Hân Hân cũng vậy, đối với Kiệt Lợi, cô cũng lo lắng và đau lòng giống Đường Quan Vũ.
"Tôi thích anh ấy."
An Hân Hân sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ quay đầu lại, là ai đang nói chuyện thế?
"Tôi cũng thích anh ấy, anh ấy là người tốt."
Tìm hồi lâu, rốt cục cô cũng phát hiện thì ra là một con rắn cùng với một con thằn lằn bò cạp trong một cái lồng đang tám chuyện với nhau.
"Lúc đó thiếu chút nữa tôi bị loài người đánh chết, là anh ấy cứu tôi ra khỏi tay loài người."
"Ồ? Thì ra cậu cũng được anh ấy cứu?"
"Chẳng lẽ cậu cũng vậy?"
"Loài người vừa thấy tôi thì sẽ thét to lên, bọn họ chê dáng dấp xấu xí của tôi, sau đó đánh tôi. Thật là buồn cười, lúc ấy tôi mới cám thấy bọn họ thật đáng sợ đấy."
"Tôi cũng không biết tại sao loài người vừa thấy tôi sẽ điên cuồng thét lên, sau đó sẽ cầm đá ném tôi, cầm đồ đánh tôi. Anh ấy chẳng những cứu tôi ra khỏi tay của loài người đáng sợ đó, hơn nữa cũng không sợ tôi."
An Hân Hân cảm thấy tò mò, bọn họ đang nói là ai vậy?
"Tôi thích bò lên trên đầu anh ấy, ngồi ở trên đấy, anh ấy cũng không tức giận."
"Tôi thích nhất là chui vào trong quần áo của anh ấy."
"Kiệt Lợi thật hạnh phúc, có chủ nhân tốt như vậy thương yêu cậu ta."
An Han Hân không khỏi lấy làm kinh hãi, nghẹn họng nhìn chằm chằm vào Đường Quan Vũ.
Người chúng nó nói là anh ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận