Bộ dáng của người này rõ ràng là hung hăng dữ dằn như thế, tình tình thô lỗ lại không biết chăm sóc, tại sao lại được đám động vật kính yêu và ca ngợi?
"Xin chăm sóc cho Kiệt Lợi thật tốt."
"Cậu cứ an tâm giao Kiệt Lợi cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc nó thật tốt, như vậy cậu cũng có thể chuyên tâm phá án."
"Cám ơn anh."
"Sao lại nói vậy, còn khách sáo với tôi làm gì?" Cổ Chấn Sinh vỗ vỗ bả vai Đường Quan Vũ, giống như là bạn cũ vậy.
An Hân Hân thế mới biết, thì ra hai người bọn họ đã sớm quen nhau, đây cũng là nguyên nhân tại sao Đường Quan Vũ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa không chỉ rắn thằn lằn bò cạp, ngay cả thỏ, chồn sóc, báo và diều hâu đều ca ngợi anh.
"Tôi vốn ở trong núi, sau đó lại rơi vào trong bẫy của loài người thiết kế, chân bị thương, đợi ở bên trong ba ngày, cho là mình sẽ đói chết, sau đó lại gặp được cảnh sát Đường, là anh ấy mang tôi tới nơi này để cho bác sĩ Cổ chữa trị."
"Tôi ghét loài người, bởi vì loài người lúc nào cũng đánh tôi, nhưng tôi thích cảnh sát Đường, bởi vì anh ấy cũng giống như bác sĩ Cổ đối tốt với tôi, vô cùng dịu dàng."
"Đúng vậy đó, có một lần anh ấy ôm tôi, tôi không cẩn thận ị trên người anh ấy, anh ấy hoàn toàn không tức giận, còn giúp tôi rửa mông đấy."
Không thể nào? Tên họ Đường kia cư nhiên không tức giận khi bị con báo ị trên người, hơn nữa còn giúp nó chùi mông?
Không ai biết giờ phút này trong lòng An Hân Hân kinh ngạc cở nào, cô biết động vật sẽ không nói láo, vì vậy thật bất ngờ khi thấy chúng nó yêu thích anh như thế.
Đường Quan Vũ trong miệng của đám động vật này hoàn toàn khác với Đường Quan Vũ trong ấn tượng của cô, cô vừa nghe, vừa len lén nhìn chằm chằm Đường Quan Vũ, rất ngạc nhiên về bí mật thì ra anh là người lương thiện như vậy.
Đột nhiên, cô phát hiện mình chưa từng cẩn thận tìm hiểu về Đường Quan Vũ, dường như cô đối với anh có hiểu lầm rất lớn, có lẽ cô nên coi trọng người này rồi.
"Có lẽ cần nghỉ ngơi một tháng, thương thế của Kiệt Lợi sẽ hoàn toàn phục hồi như cũ."
"Vậy tôi an tâm rồi."
Có sự bảo đảm của bác sĩ Cổ, Đường Quan Vũ đúng là an tâm không ít, đồng thời cũng phát hiện có một tầm mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào anh, anh quay đầu, phát hiện là cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm anh, hơn nữa ngay cả nháy mắt cũng không nháy cái nào.
"Sao thế?"
Cô im lặng một hồi mới trả lời. "Không sao." Dời tầm mắt, đi làm chuyện của mình.
Anh cảm thấy kỳ quái, nhưng không để bụng, tiếp tục nói chuyện với bác sĩ Cổ, không bao lâu, anh lại phát hiện cô gái nhỏ đang nhìn anh chòng chọc, giống như trên mặt anh thiếu đi cái gì đó, hoặc là có thêm thứ kỳ quái nào đó, khiến anh không nhịn được mà quay đầu lần nữa.
"Lại sao vậy?"
"Anh…" Cô như đang suy nghĩ chuyện gì, còn anh chờ cô nói tiếp, nhưng kết quả chờ đợi, lại là một câu trả lời qua loa của cô.
"Không sao cả."
Không sao mới là lạ! Rõ ràng là muốn nói, nhưng lại dùng hai chữ "Không sao" để qua loa đáp lại anh. Cứ muốn nói mà lại không nói thế này thật sự là treo ngược khẩu vị của anh, khiến anh rất buồn bực, không phải hỏi thẳng là được sao.
"Cô có việc gì thì nói thẳng ra đi, đừng chỉ nói một nửa như thế."
Nếu là trước đây, An Hân Hân chắc chắn sẽ không cho sắc mặt tốt, nhưng lần này, chẳng những cô không ngại anh lớn tiếng, khẩu khí có chút ngang ngược, mà ngược lại, cô còn bày ra nụ cười thân thiện.
"Tôi chỉ cực kỳ bất ngờ, thì ra anh cũng yêu thương động vật như vậy."
Nụ cười ngọt ngào này khiến cho Đường Quan Vũ ngớ ra, cô không những không trợn mắt với anh, lại còn nở nụ cười với anh.
Nhớ lại lần trước lúc cô cười với anh, là vì cô muốn anh chụp ảnh cùng với bà nội cô. Còn nụ cười lần này không biết là vì mục đích gì, anh không hề trông mong cô sẽ cho anh sắc mặt vui vẻ.
"Cô muốn làm gì?"
"Không làm gì hết à."
Anh nửa tin nửa ngờ, nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, ngược lại không biết nên ứng phó với cô như thế nào. Có lẽ có chút khó xử, phản ứng này khiến cho hai mắt của An Hân Hân sáng lên.
Ôi? Anh đang xấu hổ sao?
Không thể nào, chẳng lẽ chỉ cần cô cười với anh, thì anh sẽ xấu hổ sao?
Để xác định, cô lại thử nghiệm một phen ——
"Anh yên tâm, tôi cũng sẽ tới giúp đỡ chăm sóc cho Kiệt Lợi, thường xuyên ở bên nó, sẽ không để cho nó cảm thấy cô đơn." Cô nhìn anh nở nụ cười vui vẻ ẩn hiện lúm đồng tiền, cộng với giọng nói dịu dàng, làm như vậy, quả nhiên thấy anh càng khó xử hơn, lại còn dời tầm mắt đi, ngay cả nhìn cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Khụ… Vậy thì làm phiền cô rồi, cám ơn."
Hố hố, đây thật sự là một phát hiện lớn đó nha, thì ra chỉ cần đối xử thân thiện với anh, anh sẽ không có cách nào chống đỡ được đấy! Bình thường cư xử rất cay nghiệt lại nghiêm túc, không ngờ chỉ cần cười ngọt với anh, anh sẽ bó tay với cô.
An Hân Hân vui mừng trong lòng, rất cao hứng khi phát hiện ra nhược điểm của anh.
"Đừng khách sáo, tôi thật sự rất vui vì có thể được giúp đỡ." Nụ cười càng lúc càng ngọt hơn.
Có thể biết được phương pháp đối phó với anh thật là tốt, về sau cô nhất định phải cười với anh nhiều hơn, ha ha ha.
Bởi vì Đường Quan Vũ còn có việc, sau khi nói chuyện với bác sĩ Cổ xong thì rời khỏi nhà động vật, còn cô dĩ nhiên không quên dùng nụ cười vui vẻ xinh đẹp để tiễn anh.
Đợi sau khi anh hoàn toàn rời đi, cô tò mò hỏi thăm bác sĩ Cổ tại sao hai người quen biết nhau, ngoài ý muốn lại biết thêm nhiều chuyện về Đường Quan Vũ hơn.
Thì ra Đường Quan Vũ thường xuyên đưa những động vật bị thương đến nhà động vật để cho bác sĩ Cổ chữa trị. Có một số ít có thể là do thi hành nhiệm vụ, ở trong nhà của kẻ bắt cóc phát hiện động vật bị thương, hoặc là chủ nhân bị giam vào tù, không có ai nuôi dưỡng sủng vật, Đường Quan Vũ cũng sẽ đưa tới nơi này, giúp đám sủng vật tìm được người thiện tâm thu dưỡng.
"Cậu ấy thường đưa động vật đến đây, hơn nữa còn lấy tiền của mình trả tiền thuốc men. Đừng thấy dáng vẻ rất hung dữ của cậu ta mà hiểu lầm, thật ra cậu ấy là người rất tốt đấy." Chị Cổ cũng đối với nhân cách của Đường Quan Vũ giơ ngón tay cái lên.
"Thì ra là như vậy..." An Hân Hân đã biết thêm được một chút về Đường Quan Vũ. Giờ mới hiểu vì sao những động vật đó đánh giá anh tốt như vậy, nhưng anh lại không nói chữ nào, cho dù bị cô hiểu lầm, anh cũng không giải thích, ngay cả anh Cổ và chị Cổ cũng đánh giá anh rất tốt.
Cô dịu dàng vuốt vuốt lông Kiệt Lợi, trong lòng nghĩ tới dáng vẻ xấu hổ của Đường Quan Vũ trước khi anh rời đi. Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, đường đường là một người đàn ông cao to vạm vỡ, mà lại chịu thua trước nụ cười của cô.
"Cảnh sát Đường không có bạn gái, vẫn còn độc thân đó."
"Hả?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía chị Cổ, sau khi hiểu ra ý trong lời nói của chị ấy thì trên mặt lập tức ửng hồng lên, cô ngượng ngùng kháng nghị: "Anh ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến em chứ, em không muốn biết chút nào."
Được bà xã nhắc nhở, dường như bác sĩ Cổ cũng bừng tỉnh hiểu ra. "Đúng vậy đó, cảnh sát Đường rất tốt, Hân Hân, em có muốn hẹn hò với cậu ấy thử không?"
"Anh Cổ, sao ngay cả anh cũng trêu chọc em vậy. Ghét quá đi, không để ý đến hai người nữa, em mang Cát Lợi đi tắm đây."
Cô thẹn thùng trốn tránh đề tài này, miễn cho anh Cổ và chị Cổ tiếp tục chọc ghẹo cô.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu?" Cô kêu Nữu Nữu, nhưng Nữu Nữu lại không đuổi theo, ngược lại Nữu Nữu vẫn luôn nhìn lên bàn khám bệnh. Càng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Nữu Nữu nhỏ nhắn xinh xắn lại nhảy lên trên ghế, sau đó lại nhảy lên bàn khám bệnh, chủ động đi về phía Kiệt Lợi. Nó không hề sợ con chó lớn gấp hai nó, còn đưa lưỡi ra liếm liếm Kiệt Lợi, sau đó lại trực tiếp ngồi xuống, làm ổ bên cạnh Kiệt Lợi để làm bạn với nó.
Tình cảnh này khiến cho Hân Hân ngây người, Nữu Nữu của cô đã quen với Kiệt Lợi từ lúc nào vậy ?
Chị Cổ ha ha cười nói: "Xem ra Nữu Nữu đã yêu Kiệt Lợi rồi, quả nhiên thật tinh mắt, so với chủ nhân thì nó đã tìm được bạn trai trước rồi."
Mặc dù Kiệt Lợi giống y chủ nhân của nó, lúc nào cũng có bộ dáng lạnh lùng, nhưng đối với Nữu Nữu nhỏ nhắn lại xinh xắn này cũng rất dịu dàng, cho nên động vật nhỏ mềm mại này dựa vào bên cạnh nó.
***
Từ khi hiểu rõ Đường Quan Vũ không lạnh lùng hung ác như vẻ bề ngoài, thật ra anh là một người sống rất có tình cảm, chẳng qua là anh không biện giải ình, vẫn luôn âm thầm lặng lẽ, khiến An Hân Hân hoàn toàn thay đổi cái nhìn về anh.
Đồng thời, chỉ cần cô rãnh rỗi là sẽ đến nhà động vật giúp đỡ chăm sóc Kiệt Lợi, cũng bởi vì như thế mà cô biết được một bí mật lớn.
"Chủ nhân thích cô."
Lúc chính miệng Kiệt Lợi nói cho cô biết chân tướng thì An Hân Hân rất là kinh ngạc.
"Anh ấy thích chị?"
"Đúng vậy."
Cô thấp giọng hô lên. "Không thể nào?"
"Là thật đây, chủ nhân rất thích cô, mỗi ngày tôi đều ở cùng một chỗ với anh ấy, rất rõ ý nghĩ của chủ nhân, chẳng qua mặt ngoài của chủ nhân rất hung dữ, nhưng thật ra anh ấy rất thích cô."
Nghe thấy bí mật lớn này, cô thật sự trợn tròn mắt, đôi mắt trong suốt của Kiệt Lợi chân thành như thế, tuyệt đối không giống như đang nói láo, hơn nữa trong lòng cô rất rõ ràng, động vật khác với loài người, chính là động vật sẽ không nói láo, cho nên bày tỏ Kiệt Lợi nói là sự thật.
Đường Quan Vũ thích cô? Cái này… thật sự là khiến người ta bất ngờ mà.
Ở nhà động vật, cô có thể tự do tán gẫu với động vật, cũng không có người sẽ cảm thấy cô kỳ quái, bởi vì đám nghĩa công yêu thương động vật ở chỗ này đều sẽ nói chuyện với chúng nó.
Chỉ khác biệt ở chỗ là những người đó không hiểu ngôn ngữ của động vật, xem động vật như một đứa trẻ mà dỗ dành, hoàn toàn không hi vọng đột vật có thể nghe hiểu tiếng người. Còn An Hân Hân cô thì có thể thật sự ‘tán gẫu’ với động vật, hiện tại, cô vừa đút thuốc cho Kiệt Lợi uống, vừa nói chuyện với nó.
Biết Đường Quan Vũ thích mình, cô không hề tức giận, ngược lại trái tim thình thịch đập loạn, chuyện này thật sự rất khiến người khác bất ngờ đấy. Đường Quan Vũ vậy mà lại vụng trộm thích cô… Khoan đã, hình như cô có chút không rõ.
"Nếu như anh ấy thích chị, vậy tại sao lúc trước anh ấy luôn muốn tìm chị gây phiền toái?"
"Chủ nhân chỉ muốn đem Hắc phu nhân ra ngoài công lý."
"Hắc phu nhân?" An Hân Hân tò mò mở to hai mắt, nghe qua hình như là chuyện xưa gì đó không muốn người khác biết, khiến cô vô cùng tò mò. "Ai là hắc phu nhân?"
Kiệt Lợi nói cho cô biết nhiều chuyện hơn về chủ nhân và Hắc phu nhân.
Thì ra Hắc phu nhân là người đứng đầu của một tổ chức bí mật, cô ta có ngoại hình xinh đẹp, nhưng lại có lòng dạ rắn rết, âm thầm bắt tay vào việc buôn lậu súng ống đạn dược cùng người của tập đoàn Rắn hoạt động phạm pháp. Nhưng bởi vì cô ta thông minh giảo hoạt, cho nên cảnh sát vẫn chưa nắm giữ được chứng cứ đanh thép để bắt cô ta, nhiều lắm là chỉ có thể bắt được một vài cán bộ cấp dưới.
Chuyện cô gái bị bắt cóc lần trước có liên quan đến Hắc phu nhân, chủ nhân Đường Quan Vũ của nó điều tra đường dây này rất lâu rồi.
Sau khi nghe Kiệt Lợi kể xong, trong lòng An Hân Hân vô cùng kinh ngạc.
"Ô… Không ngờ còn có chuyện như vậy?"
"Chủ nhân chỉ chuyên tâm muốn phá tan tổ chức Hắc phu nhân, bắt Hắc phu nhân lại, chứ cũng không phải cố ý làm khó dễ cô, ngược lại, chủ nhân rất lo lắng cô và Hắc phu nhân có liên quan."
An Hân Hân vội lắc đầu. "Chị căn bản không biết Hắc phu nhân gì đó đâu, hiểu lầm lớn rồi, lúc ấy là do con chuột hamster tên Sóng nói cho chị biết chủ nhân của nó bị giấu ở trong vách tường, chị lại hoàn toàn không thể giải thích cho chủ nhân của em, bởi vì có nói anh ấy cũng sẽ không tin, nói không chừng còn tưởng chị bị bệnh thần kinh nữa đấy."
"Đáng tiếc tôi không có cách nào làm chứng giúp cô."
Cô thở dài một hơi, cảm thấy vừa vô tội lại bất lực. "Thật sự là gặp xui mà, cái giá của gà mẹ chính là bị anh ấy xem như người bị tình nghi mà để mắt tới."
"Xin đừng ghét chủ nhân, chẳng qua mặt ngoài nhìn hung tợn vậy thôi, chứ chủ nhân rất có lý lẽ."
An Hân Hân suy nghĩ một lát, nhìn Kiệt Lợi nở nụ cười tươi. "Chị hiểu, em yên tâm đi, chị sẽ không ghét anh ấy đâu, nói cho em biết một bí mật, thật ra chị cũng thích anh ấy lắm đây."
"Thật tốt quá, nếu chủ nhân biết cô cũng thích anh ấy, nhất định chủ nhân sẽ rất vui vẻ."
"Không sao, chị sẽ để cho anh ấy biết." Cô vô cùng vui vẻ, hơn nữa trong lòng còn có quyết định —— nếu biết Đường Quan Vũ thầm lén thích cô, dĩ nhiên cô sẽ nghĩ biện pháp cho anh cơ hội, huống chi cô đã biết cách nên chung đụng với người thô kệch kia như thế rồi.
Tình yêu chậm rãi nảy sinh ở trong lòng, vừa nghĩ tới người đó cũng thầm mến cô, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười ngọt ngào.
*****
"Cái đó… Là hình của chúng ta?"
"Hình như vậy."
"Dường như có chút là lạ."
"Đúng vậy… Cái này thoạt nhìn cũng…"
Cũng quá lớn rồi nhỉ?
Đường Quan Vũ và Phương Ngọc Văn đứng cách rất xa tiệm cơm hơn mười mét, liền phát hiện trên cánh cửa của quán cơm có hai tấm hình rất bắt mắt, theo thứ tự là hình của hai người bọn họ.
Bọn họ vừa sững sờ nhìn chằm chằm, vừa chậm rãi đến gần, sau đó đứng nghiêm ở trước cửa.
Tấm ảnh lớn của bọn họ một trái một phải được dán ở trên cửa, tờ giấy A4 lớn như vậy, toàn bộ tiêu điểm đều đặt ở trên mặt bọn họ, rõ ràng là đặc biệt phóng lớn gương mặt lên, giống như rất sợ người khác không thể nhìn thấy được.
Đường Quan Vũ không khỏi nhíu mày. "Nhìn kiểu gì cũng giống như đang dán môn thần tránh ma vậy."