Gõ: Nàng fish.
Trong tay Thẩm Trường Thích có ba tấm bùa mà Thiện Tà đưa cho hắn, bọn họ là quỷ sai, trên eo giắt lệnh bài của điện Thập Phương nên chỉ cần có được sự cho phép của Thiện Tà là bọn họ có thể đi qua cầu Nại Hà để trở lại dương gian, tuy nhiên, nếu muốn từ dương gian về địa phủ mà không cần thông qua Thiện Tà thì phải đốt bùa.
Thẩm Trường Thích vừa móc lá bùa ra vừa nói: “Vô thường đại nhân cho ta ba lá bùa đi lại giữa nhân gian và địa phủ để dùng khi cần đến, ta đã tích hơn sáu mươi năm mà vẫn chưa nỡ dùng một lá nào cả.”
Khương Thanh Tố thấy hắn rề rà thì chậc một tiếng: “Có phải thứ gì quý giá lắm đâu, lúc về ta bảo ngài ấy vẽ cho ngươi thêm mấy lá nữa, được chưa?”
Thẩm Trường Thích nhìn Khương Thanh Tố với ánh mắt như trông thấy quái vật, khóe miệng giật giật: “Bạch đại nhân nói thì đơn giản lắm, loại người như Vô Thường đại nhân…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Khương Thanh Tố đã nở một nụ cười tươi tắn: “Loại người gì?”
Thẩm Trường Thích sững ra, mắt nhìn đi chỗ khác: “Người tốt.”
Sau đó hắn im lặng chú, lá bùa trong tay lập tức bốc cháy, nếu không phải lần hành động này của Khương Thanh Tố được Thiện Tà đồng ý thì bọn họ cũng không đến mức phải đốt bùa để về.
Bùa cháy được một nửa thì Thẩm Trường Thích buông tay ra, lá bùa bay dập dờn trong không chung rồi rơi trên mặt đất ẩm ướt, cuối cùng hóa thành hạt cát đen như mực, chỉ lớn hơn hạt cát một chút. Sau khi nện xuống đất, chúng nhanh chóng tản ra rồi bốc khói.
Khói vây xung quanh hai người, Khương Thanh Tố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bọn họ đã trở về đầu bên kia của cầu Nại Hà. Ở địa phủ lúc này, sương mù giăng kín dưới cầu, người đưa đò dựa vào thân thuyền nghỉ ngơi, còn quỷ hồn đầy đủ quỷ thể trên cầu đều đi về một hướng, chỉ có Lý Mộ Dung ăn mặc mỏng manh vẫn đứng ở trên cầu, mắt nhìn ra xa xăm với vẻ mặt bi thương.
Khương Thanh Tố trông thấy người mình muốn tìm bèn bảo Thẩm Trường Thích đợi ở đây, còn mình thì tới đó.
Nàng lăn lội trong quan trường mười năm, có thể coi như là đã gặp đủ loại người, Lý Mộ Dung tính tình đơn thuần, không có sự khôn khéo sắc sảo, là người dễ đối phó nhất.
Khương Thanh Tố đi từ từ về phía đối phương, khi xác nhận Lý Mộ Dung đã chú ý tới mình thì mới dừng lại, nàng nhìn dòng nước yên ả của sông Vong xuyên dưới cầu Nại Hà, mở lời nói: “Lý tiểu thư.”
Lý Mộ Dung nhìn Khương Thanh Tố, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”
Khương Thanh Tố mím môi cười: “Lý tiểu thư không nhớ ta, nhưng ta lại nhớ cô. Song cũng khó trách, bởi lúc đó cô còn nhỏ nên không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, lệnh tôn Lý trang chủ có ơn với tiểu nữ, tiểu nữ đời đời kiếp kiếp ghi tạc trong lòng.”
“Ân tình?” Lý Mộ Dung rủ mắt, sau đó nói: “Cha ta đã qua đời bảy năm rồi.”
Khương Thanh Tố nở nụ cười với Lý Mộ Dung: “Mười bảy năm trước, trong thành Lang xảy ra thiên tai, nhà ta nghèo khó, mẹ ta đã lớn tuổi nhưng chưa từng được uống ngụm canh nóng nào cả. May mắn thay, Lý trang chủ đã nhường phần lớn vườn mai cho chúng ta ở, còn giúp ta tìm việc trong Mai trang, để mẹ ta được sống những ngày ăn no mặc ấm trong vài năm cuối đời.”
Lý Mộ Dung ngẩn người, mười bảy năm trước nàng mới chỉ có mấy tuổi, nhưng nàng vẫn nhớ rõ nạn đói năm đó, lương thực trong nhà giảm đi một nửa, cha quả thực chiếu cố rất nhiều nạn dân, cho nên nàng không còn nghi ngờ Khương Thanh Tố nữa và cũng bất giác cảm thấy gần gũi hơn: “Trông tỷ còn chưa tới hai mươi tuổi, mười bảy năm trước sao có thể làm việc trong nhà ta được?”
“Mười bảy năm trước tiểu nữ đã hai mươi tuổi rồi, làm việc ở Mai trang năm năm thì mẹ qua đời, sau đó tiểu nữ rời khỏi Mai trang, lúc đi thuyền thì gặp sự cố không qua khỏi, bây giờ nhớ lại cũng đã chết mười hai năm rồi.” Nói tới đây, Khương Thanh Tố trông thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lý Mộ Dung.
Bấy giờ nàng biết mình đã thành công khơi dậy sự tò mò của Lý Mộ Dung, đồng thời giành được tình cảm của nàng ấy.
Ở đầu cầu bên kia, Thẩm Trường Thích cũng nghe thấy những lời Khương Thanh Tố nói, nếu không phải hắn biết nàng là Bạch Vô Thường thì chắc hẳn cũng sẽ bị nàng lừa ngay từ lần gặp đầu tiên.
Bốc phét từ đầu đến cuối.
Những người được làm việc ở âm ty đều có nguyên do của nó, chả trách Vô thường đại nhân giữ nàng lại. Ngôn Tình Nữ Phụ
Khương Thanh Tố và Thiện Tà, một người lừa đảo, một người đe dọa dụ dỗ, Thẩm Trường Thích tặc lưỡi lắc đầu, tiếp tục nghe nàng bịa chuyện.
“Tỷ chết mười hai năm rồi ư?” Lý Mộ Dung nhìn Khương Thanh Tố từ trên xuống dưới, thấy quần áo trên người Khương Thanh Tố khác hẳn những người khác, cơ thể không bay bổng như mình thì càng cảm thấy khó hiểu.
Khương Thanh Tố nói: “Sau khi chết, tiểu nữ gặp được cơ duyên làm quỷ sai ở địa phủ, đó là lí do vì sao tiểu nữ có cơ thể như bây giờ. Hôm trước tiểu nữ thấy Lý tiểu thư đi lại trên cầu, dung mạo giống hệt Lý trang chủ và phu nhân năm đó, ban đầu còn sợ nhận sai, nhưng sau khi kiểm tra, tiểu nữ chắc chắn là người nên mới tới chào hỏi.”
Lý Mộ Dung ồ lên, rủ mắt xuống: “Hóa ra là vậy.”
Khương Thanh Tố hỏi nàng ấy: “Người còn trẻ như vậy vì sao lại đến âm tào địa phủ này? Tiểu nữ thấy người không thể qua cầu Nại Hà, hiển nhiên không phải là người chết, chẳng lẽ tiểu thư còn có nỗi niềm khó nói? Nếu người không phiền, tiểu nữ có thể giúp chứ?”
Lý Mộ Dung nghe Khương Thanh Tố nói như vậy, đôi mắt vốn tối tăm lập tức bừng sáng, nàng ngước mắt nhìn Khương Thanh Tố, tiến lại gần vài bước, hạ giọng nói: “Tỷ thật sự có thể giúp ta sao?!”
“Tiểu nữ vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Lý trang chủ năm đó, nên nếu Lý tiểu thư có yêu cầu gì, chỉ cần là việc mà tiểu nữ có thể làm được thì nhất định sẽ giúp đỡ.” Khương Thanh Tố kéo lấy tay của Lý Mộ Dung.
Lý Mộ Dung nói: “Ta xin tỷ, xin tỷ hãy thả ta quay về, đừng để ta ngày đêm không ngủ rồi chỉ có thể bầu bạn với phu quân nửa ngày.”
“Ngày đêm không ngủ?” Khương Thanh Tố hơi chau mày, nếu như còn sống thì chắc chắn phải ngủ, chỉ có người chết mới ngày đêm không ngủ, giống như nàng thì nhắm mắt cũng không tính là ngủ.
“Ta chỉ muốn cùng phu quân sống tới đầu bạc răng long, xin tỷ hãy giúp ta!” Tay của Lý Mộ Dung hơi dùng sức.
Khương Thanh Tố trả lời: “Nếu tiểu thư muốn ta giúp thì cũng phải cho ta biết rõ đầu đuôi ngọn ngành chứ. Lý tiểu thư, nếu người đã chết thì làm sao có thể qua lại giữa dương gian và địa phủ, đi không được mà ở cũng chẳng xong như vậy được?”
Lý Mộ Dung mím môi, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng ngày đó mình bệnh nặng sắp chết, ngay cả hậu sự cũng đã được sắp xếp thỏa đáng. Lúc nằm trong phòng, ta nhìn thấy hoa mai bên ngoài bay vào phòng, ta thấy lạnh nên bảo phu quân đóng cửa sổ lại, chàng vừa quay người thì ta đã tới đây, từ đó trở đi, chỉ có buổi là ta được trở về, có lúc xuất hiện trong hoa viên, thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng.”
Khương Thanh Tố nhướng mày, Lý Mộ Dung nói như vậy có nghĩa là đến cả nàng ấy cũng không hề hay biết một hồn một phách của mình đã bị mai linh cướp đi, không phải nàng ấy không chết mà là mai linh không cho nàng ấy chết.
Khương Thanh Tố khẽ cười: “Lý tiểu thư, nếu người đã nhờ thì ta nhất định sẽ giúp người tìm ra lý do vì sao người cứ đi đi về về, nhưng tiểu thư có thể kể thêm cho ta về chuyện của người và phu quân không?”
Thẩm Trường Thích ngồi bên kia cầu, chống cằm nghe Khương Thanh Tố bịa chuyện để moi tin của Lý Mộ Dung.
Từ nhỏ Lý Mộ Dung đã được sống trong tình yêu thương che chở của người nhà họ Lý, nên nàng không hiểu nhân tình thế thái, ngay cả bản thân bị lừa mà cũng không hề hay biết, nàng hoàn toàn coi Khương Thanh Tố là người thân, nhớ bao nhiêu kể bấy nhiêu, kể bắt đầu từ chuyện nàng và Hạ Trang quen nhau.
Hạ Trang là thư sinh nghèo túng cha mẹ trong nhà đập nồi bán sắt cho hắn đi học, sau khi vào kinh đi thi nhưng thi rớt thì đòi nhảy cầu tự vẫn, ai dè được Lý lão gia lúc đó đang mang mai giống đi bán cứu được.
Nói là cứu, thực ra là Lý Mộ Dung cứu.
Do Lý Mộ Dung ốm yếu nên sau khi phu nhân chết, Lý lão gia vẫn luôn giữ con bên cạnh mình. Lúc đó nàng mới chỉ có hơn mười tuổi, trông thấy có người đang đạp nước lại cứ tưởng rằng người ta đang nghịch nước, thế là nàng lén chạy khỏi xe ngựa đang nghỉ bên đường, chỉ vào dòng sông mà hét: “Cha ơi! Con cũng muốn nghịch nước!”
Thế là Hạ Trang được cứu, hắn đi theo đoàn xe của Lý lão gia về, nhà hắn chưa tới thành Lang nên nửa đường đã rời đi. Lúc đó Lý lão gia nói với hắn rằng nếu cuộc sống khó khăn quá thì có thể tới thành Lang nương nhờ ông, cô bé Lý Mộ Dung lúc này nhoài người lên cửa xe vẫy tay với ‘đại ca’ mới quen, bẵng tới ba năm sau, khi cha mẹ của Hạ Trang đều đã qua đời, hắn mới tới thành Lang.
Hạ Trang là người có đầu có kinh doanh rất nhạy bén, sau khi đi theo Lý trang chủ thì càng chăm chỉ chịu khó hơn. Mùa đông giá rét năm đó trời đổ trận tuyết to, sức khỏe của Lý trang chủ ngày càng sa sút sau lần nhiễm phải phong hàn, từ đó Hạ Trang trở thành trụ cột của Lý gia, mà hắn và Lý Mộ Dung sau nhiều lần tiếp xúc thì cùng nảy sinh tình cảm, Lý lão gia cũng nhận ra điều này.
Song, Lý lão gia cũng không phải là người bảo thủ, ông để Hạ Trang ở lại Mai trang rồi giao nữ nhi duy nhất của mình cho Hạ Trang. Sau ba khi Lý lão gia qua đời, Hạ Trang và Lý Mộ Dung thành thân, phu thê ân ái, Lý Mộ Dung rất hài lòng.
Thế nhưng sức khỏe của nàng xưa nay luôn rất kém, thành thân đã ba năm mà vẫn chưa có con, vì thế nàng cầu nhiều danh y uống đủ thứ thuốc, song sức khỏe chẳng những không tốt lên mà còn yếu đi, cuối cùng nằm gần nửa năm trên giường bệnh, tuy Hạ Trang bận việc làm ăn của Mai trang nhưng mỗi ngày đều dành chút thời gian ở cạnh Lý Mộ Dung.
Theo lời kể của hạ nhân trong Mai trang, đến cả thần tiên cũng sẽ mủi lòng trước tình cảm son sắt của trang chủ và phu nhân.
Sau khi tạm biệt Lý Mộ Dung, Khương Thanh Tố xoay người đi về phía Thẩm Trường Thích, Lý Mộ Dung không thể rời khỏi cầu Nại Hà, chỉ đành đi tới đi lui trên cầu.
Thẩm Trường Thích nghe câu chuyện của Lý Mộ Dung mà sắp ngủ gật, thấy Khương Thanh Tố quay lại, hắn ngáp một cái rõ to: “Không đặc sắc như câu chuyện trước kia ta nghe dưới gầm cầu.”
Khương Thanh Tố lườm hắn: “Tình cảm của Lý Mộ Dung và Hạ Trang không khiến thần tiên mủi lòng mà khiến mai linh cảm động. Ta hỏi gian phòng của Lý Mộ Dung, căn phòng dưỡng bệnh của nàng ban đầu là ở hậu viện, đối diện với tiểu viện để trống của Mai trang, trong tiểu viện chính là bản thể của mai linh. Sau khi nàng chết, Hạ Trang đã đổi phòng cho nàng, bây giờ nàng và mai linh xài chung cơ thể.”
“Bạch đại nhân biết những chuyện này thì có ích gì? Nếu đã biết là mai linh giở trò, chúng ta chỉ cần bảo Vô thường đại nhân ra mặt là được.” Thẩm Trường Thích nói.
Khương Thanh Tô đi tiếp về phía trước, nói: “Nếu đã biết mai linh làm vậy là xuất phát từ lòng tốt, chúng ta có thể giảm thiểu đau khổ cho nó nhất có thể. Với tính cách của Vô thường đại nhân nhà chúng ta, có lẽ ngài ấy sẽ dùng roi trấn hồn để thu phục nó, như vậy thì hồn phách của Lý Mộ Dung sẽ phân tán khắp nơi còn mai linh cũng sẽ vạn kiếp bất phục.”
Thẩm Trường Thích dừng bước, Khương Thanh Tố quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Bạch đại nhân đi đâu thế?” Thẩm Trường Thích hỏi.
Khương Thanh Tố đáp: “Về nhân gian.”
“Đi thì đi được, nhưng về thì không.” Thẩm Trường Thích thở dài: “Cũng tại ta, có nhiều chuyện ta vẫn chưa nói với ngài, lệnh bài trên người chúng ta có thể giúp chúng ta trở về nhân gian, Bạch đại nhân, suy niệm đi.”
(*) Suy niệm: ngẫm nghĩ về nó
Việc đầu tiên Khương Thanh Tố làm khi trở về nhân gian là tới nhà trọ tìm Chung Lưu, còn Chung Lưu bấy giờ đang gặm chân giò, Thẩm Trường Thích thấy thế thì vỗ vào gáy hắn một phát: “Đồ không biết xấu hổ, lúc ta ở đây thì ngươi không ăn, ta vừa đi cái thì ngươi ăn uống no say, ngươi giấu chút tiền đấy làm gì hả? Ngươi không nhớ số tiền đấy là ai cho ngươi sao?!”
“Vô thường đại nhân cho ta.” Chung Lưu nói xong, chậc một tiếng: “Cùng lắm thì cho ngươi một miếng.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Thanh Tố đang ngồi đối diện mình, nở nụ cười với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Trên lưng Chung Lưu rịn một lớp mồ hôi mỏng, mắt lúng liếng, hỏi: “Bạch đại nhân….. có việc..”
“Ta muốn mượn cơ thể ngươi để vào Mai trang.” Khương Thanh Tố nói.
“Vẫn đi?” Chung Lưu giật giật khóe môi.
Khương Thanh Tố lắc đầu: “Mau lên, nhân lúc Hắc Vô thường đại nhân của các ngươi không ở đây, chúng ta phải nhanh lên mới được.”
Chung Lưu liếc về phía Thiện Tà người đầy sát khí đang đứng phía sau Khương Thanh Tố, khi người nào đó nói câu này, Vô Thường đại nhân bị réo tên đúng lúc xuất hiện, Chung Lưu lập tức im bặt, không dám đáp lời.
Thiện Tà nhìn chằm chằm vào gáy của Khương Thanh Tố, hỏi: “Bạch đại nhân muốn làm gì sau lưng ta ư?”