Bộp…
Một bàn tay nặng nề đè xuống bàn, dưới bàn tay còn có một tờ giấy, bàn tay trắng nõn thon dài vo viên tờ giấy trong lòng bàn tay mình như thể đang trút giận, sau đó lật tay lại, viên giấy trong lòng bàn tay hắn đã hóa thành tro bụi trong ngọn lửa màu xanh.
Dưới bàn truyền tới một giọng nói: “Giấy ta mua từ thị trấn Lao Sơn…..”
Bàn tay kia lại đập xuống bàn một cái nữa, người phía dưới lập tức nhảy lên mấy bước ngắn, khom lưng xuống, khuôn mặt gần như dán sát lên mặt bàn mà cẩn thận nhìn bàn tay kia, cho đến khi người nọ chậm rãi lấy tay ra, hắn mới chưng ra vẻ mặt như đưa đám: “Bàn gỗ hoa lê của ta…”
“Tên Bạch….Bạch….đáng chết này…hắn tên là Bạch gì thế nhỉ?!” Chủ nhân của bàn tay cất tiếng hỏi.
Chỉ vì một nữ tử phong trần hôm qua vừa qua cầu Nại Hà sao?
“Nói đi là muốn đi? Bắt hắn về cho ta!”
Nam nhân thư sinh chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không phải người ta nói đi là đi.
Mà lúc gặp Phượng Kiều Nương hôm qua, người ta đã nói liên tiếp mười bảy câu xinh đẹp, lúc quay về còn nói với ngài năm lần rằng không làm nổi nửa, rồi tới chỗ Diêm vương để xin từ chức ngay trong đêm, tại ngài không nghe thôi.”
“Diêm vương đồng ý rồi?”
“Đồng ý rồi!” Thư sinh gật đầu: “Bạch đại nhân vừa nói, Diêm vương đã đồng ý luôn, nói sẽ có người mới tới đảm nhiệm vị trí của Bạch đại nhân, tính thời gian, chắc sắp đến rồi đấy.”
Thư sinh nhắc đến Bạch Vô Thường mới nhậm chức thì lập tức dạt dào hứng thú, cười nói: “Nói cũng lạ, Bạch đại nhân mới tới này á, khi còn sống cũng làm quan đó, nàng là nữ tướng đầu tiên của Đại Chiêu, năm năm trước chết vì bị chém đầu.
Người này ấy à, nàng đã không đi luân hồi, còn đốt thẳng sổ sinh tử, vô lại đến mức đòi Diêm vương một nửa chức quan, định làm lâu dài ở địa phủ, Diêm vương không chịu nổi giày vò nên cho nàng làm sai nha nhàn hạ.”
(*) Sai nha: người làm các việc vặt hoặc các công việc văn thư ở cửa công thời phong kiến, như nha dịch, nha lại.
Có chỗ mình sẽ để là nhàn sai nhé.
Nam tử mặc đồ màu đen mở mắt ra, trong mắt đã xuất hiện vẻ khó chịu.
Thư sinh tỉnh bơ như không, hăng say nói tiếp: “Ngài đoán xem về sau thế nào? Chức sai nha nhàn rỗi cũng được nàng làm đâu ra đấy, Diêm vương phát hiện nàng có năng lực làm việc nên giữ lại bên người làm thần, ta nghe đám quỷ sai ở điện Diêm vương kể rằng, từ lúc nàng được điều đến bên cạnh Diêm vương, đã hơn một tháng Diêm vương không cần quản việc gì rồi.
Chậc chậc…Nếu không phải lần này Bạch đại nhân đi theo Phượng Kiều Nương, Diêm vương cũng không nỡ điều nàng tới đây đâu.”
(*) Thần: Khum phải thần tiên, mà là quan lại, bề tôi.
Nam tử mặc đồ đen hít sâu một hơi, thấy thư sinh còn muốn nói nữa thì lập tức nói: “Dong dài!”
Thư sinh liếc nhìn đối phương, thấy trong mắt đối phương bị phủ một tầng khí lạnh, hắn lập tức co vai rồi lùi về sau hai bước, ho khan một cái.
Cái tật dong dài này, hắn sợ rằng mình không sửa nổi.
“Ba vấn đề, lửa không đốt được sổ sinh tử, nàng ta đốt nó thế nào?”
Thư sinh đáp: “Nàng ta chết vào đúng ngày ngài chơi cờ với Diêm vương, Diêm vương chơi xấu ngài, ngài thua nên phải cho ông ấy một ngón tay Minh Hỏa, trên thế giân không có lửa gì đốt được sổ sinh tử, nhưng Minh Hỏa của ngài lại có thể.”
(*)Minh hỏa: ngọn lửa màu xanh, giống nghiệp hỏa của Đông Phương Thanh Thương.
“Người này tên họ là gì?”
“Họ Khương, tên là Thanh Tố, tự là Phi Nguyệt, chết năm hai mươi lăm tuổi.”
Nam tử mặc đồ đen gật đầu, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn và hỏi một câu cuối cùng: “Đẹp không?”
Thư sinh ngẩng đầu, cảm thấy khó tin, hắn ta chớp mắt và nói: “Ta chưa thấy bao giờ, nhưng theo lời kể của người lái đò dưới cầu Nại Hà, ngày nàng ta tới đã khiến cho vô số nam quỷ khom lưng vái chào.”
…….
Điện Diêm vương.
Bảy mươi đến tám mươi quỷ sai đang tụ tập trước cửa điện Diêm vương, tay ai cũng cầm đồ, ấn đường cau thành chữ 八, mọi người đều đang vây quanh một người.
Người nọ có dáng người mảnh mai, trên người mặc trường sam màu xanh, mái tóc đen chỉ buộc riêng băng đô, sống lưng rất thẳng, trên người vác một bọc đồ, dễ thấy là người nọ đang chuẩn bị rời đi.
“Xin Dạ Du đại nhân dừng bước, ngài tiễn đến đây là được rồi, những ghi chép kia ta đã chép lại và đặt trên bàn cho ngài rồi.”
“Hoàng Phong đại nhân đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà, chữ mà ngài cần ta đã viết xong và giao nó cho lệnh phu nhận rồi.”
“Thím Nhiếp, mặc dù hôm nay người mới qua sông Vong xuyên, nhưng chỉ với hai canh giờ ngắn ngủi, cháu đã coi người là thím ruột của cháu rồi.
Tiền hương nến người không cần lén nhét cho cháu nữa, cháu không dùng đến đâu, người vẫn còn nửa canh giờ mới đầu thai nên cháu không đi tiễn người nữa.”
Giọng nói của nữ tử pha chút hóm hỉnh, thẳng thắn nói ra những lời này đồng thời lần lượt bàn giao công việc cho đám quỷ sai ở phía trước.
Quỷ sai tới dẫn nàng đi điện Thập Phương đã đợi ở đây một canh giờ, đám quỷ này hết đến lại đi, hết đi lại đến, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc.
“Khương đại nhân à, chúng ta phải đi rồi.” Quỷ sai lại thúc giục lần nữa.
Nữ tử quay đầu, tuy khuôn mặt trông rất lãnh đạm, nhưng lại có đôi mắt hoa đào, vì luôn luôn tươi cười nên khóe mắt hơi cong lên, dẫu không thoa son dặm phấn, thì cũng có một loại khí chất mê người khó nói nên lời.
Khương Thanh Tố lui về sau một bước, chắp tay với đám quỷ: “Được rồi! Các vị trở về đi! Điện Thập Phương cách điện Diêm vương cũng không xa, nếu mọi người vẫn muốn tìm ta thì cứ tới điện Thập Phương tìm, mọi người đều là đồng liêu, nếu ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
Nàng vừa dứt lời, đám quỷ lập tức lui về sau vài bước, vạch rõ ranh giới với nàng, hiếm khi đồng thanh nói: “Không không không, chúng ta không đi đâu.”
Khương Tố Thanh thoáng giật mình, chớp mắt hỏi: “Sao thế? Điện Thập Phương có vấn đề sao?”
Tất cả trăm miệng một lời: “Không sao cả! Làm sao có vấn đề được chứ!”
Khóe miệng Khương Thanh Tố run run(**), nụ cười trên mặt cứng nhắc: “Lẽ nào, Hắc Vô Thường đại nhân có vấn đề?”
Giọng nói giương cao gập đôi, đám quỷ đồng loạt gật đầu, rồi lại đồng thanh phản bác: “Sao thế được chứ! Hắc Vô Thường đại nhân không bao giờ có vấn đề!”
Khương Tố Nga cúi đầu, cười gượng, hỏi một câu: “Đã như vậy, hay là ai nói cho ta biết cách chung sống với Hắc Vô Thường đại nhân đi?”
Lời vừa dứt, đám quỷ đang ồn ào đều tản ra, trước điện Diêm Vương chỉ còn lại một làn khói xanh.
Thím Nhiếp lớn tuổi chạy chậm nhất, Khương Tố Thanh thấy bà chống quải trượng rất đáng thương, muốn đến dìu một chút, ai ngờ thím Nhiếp lại cho rằng nàng muốn nghe ngóng chuyện của Hắc Vô Thường nên vứt luôn quải trượng mà bỏ chạy.
Bà vừa chạy vừa la: “Tiểu Khương à, không phải thím không nói mà là thím vội đi đầu thai!”
Khương Thanh Tố sững sờ thu tay lại, nàng không nói câu ‘Thím đi chậm chút’ nữa, dù sao mới chớp mắt một cái mà nàng đã không thấy bóng dáng của thím ấy đâu rồi.
Nàng cúi đầu cười bất lực, đến cả thím thẩm vừa mới qua đời cũng đã nghe nói về sự tích của Hắc Vô Thường rồi, vậy mà nàng ở địa phủ năm năm lại không hề biết chút gì về điện Thập Phương.
Nàng quay đầu nhìn về phía quỷ sai, bả vai của quỷ sai lập tức cứng lại, đồng tử giãn to.
Khương Tố Thanh khoát tay: “Ta không hỏi, đằng nào lát nữa chẳng gặp, phê văn (*) của Diêm vương đang ở trong tay ta, chẳng lẽ còn sợ hắn hoạnh họe ta chắc?”
(*) Phê văn: Văn bản phê duyệt/chấp thuận.
Tên quỷ sai nọ cười đầy thâm ý, làm tư thế mời với nàng, sau đó dẫn Khương Thanh Tố đến điện Thập Phương.
Nàng đến địa phủ đã năm năm rồi, nhưng khoảng thời gian năm năm này nàng chưa từng ra khỏi điện Diêm vương, các loại quỷ sai mà nàng quen biết đều tới điện Diêm Vương làm việc.
Nàng có thể giải quyết mọi con quỷ muốn giải oan, có thể ứng đối với mọi quỷ sai khó đối phó; nàng ôm đồm những việc nặng nhất, mệt nhất của Diêm vương; nàng khéo léo đến độ tất cả con quỷ ở điện Diêm Vương đều đối xử lịch sự với nàng, có thể nói rằng, nàng biết hầu hết quỷ sai của địa phủ và đều có chút giao hảo với chúng.
Thế nhưng, nàng chưa bao giờ gặp Hắc Vô Thường.
Nhưng Bạch Vô Thường thì nàng từng gặp rồi, đêm qua hắn vội vàng chạy đến nói với Diêm vương rằng hắn muốn đầu thai để theo đuổi một nữ tử tên là Phượng Kiều Nương, nếu đến trễ sẽ không đuổi kịp năm tháng nữa.
Diêm vương nói hắn đi rồi, không ai có thể gánh vác được chức Bạch Vô Thường, thế là Bạch Vô Thường liếc nhìn Khương Thanh Tố đang mải miết phê văn kiện ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh Diêm vương, hắn chỉ vào nàng và nói: “Chính là nàng ấy.”
Trước khi Khương Thanh Tố đi, Diêm vương còn nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm, Khương Thanh Tố cho rằng ngài ấy không nỡ để một trợ thủ đắc lực như nàng đi, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng là vì Hắc Vô Thường mà nàng chưa từng gặp mặt kia.
Nàng phải nghe ngóng tường tận về nơi sau này mình phải làm việc mới được, thế là nàng hỏi quỷ sai nọ: “Điện Thập Phương trừ Hắc Vô Thường đại nhân ra, còn có qủy tư nữa? Có bao nhiêu quỷ sai? Bọn họ giữ chức vụ gì?”
Quỷ sai khẽ trả lời: “Ngoài Vô Thường đại nhân ra, chỉ có một quỷ sai lưỡi dài, không có chức vụ gì, Vô Thường đại nhân bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.”
Khương Thanh Tố giật mình, có chút không thể tin nổi: “Chỉ có hai bọn họ?”
Quỷ sai gật đầu, lại lắc đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình: “Không, thêm cả Khương đại nhân thì có ba người.”
“Chức vô thường này, cần làm gì nhiều?”
“Hễ người không dựa theo sống chết trong sổ sinh tử, người bị ép thay đổi tướng số, đều do điện Thập Phương phụ trách.”
Khương Thanh Tố bĩu môi, thế mà Diêm vương không phái thêm vài người tới, ngày mai sau khi nàng nhậm chức nhất định phải đòi Diêm vương vài quỷ sai mới được, nếu chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Vô Thường làm, thể nào hai Vô Thường đại nhân cũng bận chết mất.
Đi chưa được bao lâu, Khương Thanh Tố trông thấy một ngôi nhà dựng thẳng trong làn khói trắng, tường ngói đen, trông như một tòa tháp.
Chắc có bốn tầng, phía trên tầng bốn treo tấm hoành phi đề chữ ‘điện Thập Phương’.
Bốn tầng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không hề tô vẽ, trông sạch sẽ và đơn giản đến độ không giống một nơi làm việc, nó gần như hòa vào cảnh sắc xung quanh và trở thành một phong cảnh.
Quỷ sai nói: “Đến điện Thập Phương rồi ạ, Khương đại nhân, không….về sau là Bạch đại nhân rồi, tiểu nhân chỉ đưa đến đây thôi ạ, ngài tự mình đi vào nhé.”
Khương Thanh Tố chắp tay cảm ơn quỷ sai, quỷ sai nọ quay người đi luôn, Khương Thanh Tố bỗng nhớ ra điều gì đó, xoay người toan hỏi: “Hắc Vô Thường đại nhân này tên…”
Trên đường vắng tanh nào còn có bóng dáng của tên quỷ sai nọ, Khương Thanh Tố nhún vai, nếu đã đến đây rồi thì cứ an tâm ở lại, dựa vào độ dày của da mặt nàng, nào có ai mà nàng không ‘diệt’ được.
Vào điện Thập Phương, trước cửa treo hai cái đèn lồng dài dài, cửa điện lớn rộng mở, tầng một cũng chỉ có một cái bàn, sau cái bàn là một cái ghế, trên cái bàn dài không có bút cũng chẳng có giấy, hai bên đều không có chỗ ngồi.
Khương Thanh vươn tay gõ cửa, hắng giọng hỏi: “Hắc Vô Thường đại nhân có ở đây không?”
Một luồng khí lạnh xẹt qua sau lưng, Khương Thanh Tố quay ngoắt đầu lại thì đối diện với một khuôn mặt có hàm răng trắng, thư sinh mặc quần áo màu xám, gầy đến nỗi hai gò má hơi hóp vào, khóe miệng nứt ra, còn có vết khâu mờ nhạt, vết sẹo kéo ra rất dài.
Khương Thanh Tố bị dọa sợ, nụ cười trên mặt kéo căng: “Vị này hẳn là Thẩm đại nhân nhỉ.”
Thẩm Trường Thích, quỷ sai duy nhất bên cạnh Hắc Vô Thường.
Sau khi Thẩm Trường Thích nghe thấy ba từ ‘Thẩm đại nhân’, ngoài vẻ vui sướng thì phần lớn là vẻ hoang mang nơm nớp: “Ta đã làm việc ở điện Thập Phương bốn trăm hai mươi mốt năm ba tháng mười bảy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi ta là Thẩm đại nhân, chào Bạch đại nhân nha!”
Khương Thanh Tố cười ha ha: “Chào ngài, Hắc Vô Thường đại nhân….”
Bấy giờ Thẩm Trường Thích mới nhớ ra nhiệm vụ mà mình được giao, hắn chắp tay và nói với Khương Thanh Tố: “À, Vô Thường đại nhân của chúng ta đang ở cạnh giếng luân hồi, ngài ấy sai ta đến dẫn ngài đi và nói rằng muốn cho ngài một bất ngờ nhỏ.”
Khương Thanh Tố kéo căng khóe miệng, trong lòng biết rõ, ‘bất ngờ’ này nhất định không phải bất ngờ chân chính..