Chương 26: Gió bắc mạnh dần
Thân là đại thống lĩnh cấm quân, gần như ngày nào Mông Chí cũng phải trực đêm trong cung thất. Lúc không phải trực, phần lớn thời gian ông ta cũng ở lại thống lĩnh ti xử lý công vụ, chỉ có những lúc được nghỉ hai ngày trở lên mới về phủ của mình.
Mặc dù chủ nhân là một nhân vật thanh danh hiển hách, chỉ giậm chân là khiến kinh thành chấn động, nhưng Mông phủ thoạt nhìn lại rất giản dị, hầu gái nô bộc không quá một, hai chục người, việc canh gác cũng không nghiêm ngặt.
Có điều bản thân Mông Chí chính là đệ nhất cao thủ Đại Lương, lại không phải người giang hồ nên hầu như không có kẻ nào dám đến nhà ông ta gây sự. Từ trước đến nay Mông phủ luôn yên bình, chưa hề xảy ra bất cứ động tĩnh lớn nào.
Thê tử của Mông Chí là người được cha mẹ ông ta lựa chọn từ nhỏ, mặc dù xuất thân bần hàn nhưng lại rất có tài có đức. Năm đó Mông Chí rời nhà nhập ngũ, việc phụng dưỡng song thân ở nhà toàn bộ dựa vào bà. Bởi vì Mông phu nhân từng có lần bị sảy thai nên sau đó không còn khả năng sinh con nữa, có điều Mông Chí lại không hề nạp thiếp mà chỉ nhận nuôi một đứa cháu họ để nối dõi, phu thê yêu thương tôn trọng lẫn nhau, tình cảm xưa nay rất tốt.
Lần này Mông Chí bị phạt hồi phủ, cả nhà trên dưới hết sức hoang mang, chỉ có Mông phu nhân vẫn bình tĩnh, bên trong mời đại phu thuốc thang, nấu canh tẩm bổ, bên ngoài quản thúc tôi tớ, đóng cửa tạ khách, ổn định được cục diện.
Mông Chí không nói gì về nguyên nhân của tai họa lần này, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ ân cần chăm sóc, hầu hạ chu đáo, buổi tối đợi phu quân ngủ rồi mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Còn chưa ngủ say, Mông phu nhân đã nghe thấy tiếng gõ cừa sổ cốc cốc. Bà giật mình ngồi dậy, còn chưa kịp nói gì thì Mông Chí đã đưa tay giữ vai bà lại.
“Ai?” Mông Chí trầm giọng hỏi.
“Bọn ta!” Một âm thanh trong trẻo đáp lời.
Trên gương mặt Mông Chí không khỏi lộ ra nụ cười, ông ta nói khẽ với thê tử: “Là khách của ta, nàng đi mở cửa đi.
Mông phu nhân vội vàng khoác áo ngoài đứng dậy, thắp sáng chiếc đèn chao lụa trên bàn rồi mở cửa phòng ra xem. Một thư sinh trẻ mặc áo đen đứng bên ngoài, phía sau còn có một thiếu niên tuấn tú với sắc mặt lạnh lẽo.
Quấy rầy tẩu tẩu rồi.” Thư sinh nhẹ nhàng tạ lỗi.
“Đã là bằng hữu của chuyết phu thì không cần khách sáo, mau vào nhà đi.” Mông phu nhân nghiêng người để hai người vào cửa, đi đến cạnh lò sưởi cầm ấm trà ủ kĩ lên rót trà đãi khách, lại lấy hai đĩa kẹo ra rồi nói nhỏ: “Quan nhân, thiếp xuống nhà dưới một lát.”
“Hôm nay nàng cũng mệt rồi, ngủ luôn ở dưới nhà dưới đi.” Mông Chí vội nói.
Mông phu nhân tươi cười không đáp, lùi ra ngoài cửa, còn đóng cửa lại rất cẩn thận.
“Có được hiền thê như thế là phúc phận của Mông đại ca.” Mai Trường Tô khen một câu, lại ân cần hỏi han: “Thương thế của huynh không việc gì chứ?”
“Ta luyện ngạnh công, sợ gì một trận đòn chứ? Chẳng qua là phải làm cho Bệ hạ nguôi giận nên mới cố ý để chảy chút máu thôi.”
Mai Trường Tô biết ông ta rất trung thành với Hoàng đế nên cũng không bình luận thêm, chỉ hỏi một câu: “Huynh vất vả ngày đêm, chỉ mới xảy ra một vụ án mà Hoàng thượng đã trở mặt như vậy, huynh có lạnh lòng không?”
Mông Chí xua tay, nói: “Hoàng thượng lúc nào cũng như vậy, ta thân là bề tôi, chẳng lẽ còn trông chờ quân tượng thay đổi tính khí vì ta hay sao? Hơn nữa vụ án này quả thật xảy ra trong phạm vi bảo vệ của cấm quân, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm, Hoàng thượng cũng không hề phạt oan ta.”
Khóe môi Mai Trường Tô lộ một nụ cười lạnh, chàng chăm chú nhìn ngọn đèn, ánh mắt lấp lánh, lại hỏi: “Dự vương có vào cung cầu tình cho huynh không?”
“Chuyện này ta cũng thấy lạ, thường ngày ta và hắn cũng không qua lại, lần này hắn lại hảo tâm đến cầu tình. Đáng tiếc là hình như hắn nói không đúng nên sau khi hắn đi, sắc mặt của Bệ hạ lại sa sầm hơn trước nhiều.”
“… Vậy huynh có biết vì sao Bệ hạ lại càng tức giận không? Thật sự là vì Dự vương không biết ăn nói hay sao?”
Mông Chí ngẩn ra. “Ta chưa nghĩ đến điều này, chẳng lẽ…việc làm này của Dự vương có gì không ổn à?”
“Huynh là đại thống lĩnh tay nắm trăm ngàn cấm quân nói một câu không dễ nghe là tính mạng của Hoàng thượng nằm trong tay huynh. Bây giờ vừa xảy ra chút việc mà đã có một hoàng từ vội vã chạy đến cầu xin cho huynh, hoàng tử này lại không phải ai khác mà là Dự vương đang có ý đồ với ngôi vị Hoàng đế. Theo những gì huynh hiểu về Hoàng thượng từ trước đến giờ thì Hoàng thượng sẽ nghĩ đến chuyện gì đầu tiên?”
Nghe chàng nhắc nhở như vậy, Mông Chí lập tức đổ mổ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm. “Nhưng… nhưng mà… ta… Nếu như Hoàng thượng nghi ngờ ta như vậy thì đúng là quá oan uổng…”
“Oan uổng?” Mai Trường Tô càng không nhịn được cười lạnh. “Huynh kêu oan uổng trước mặt Hoàng thượng? Huynh mới biết ông ta được mấy ngày chắc?”
Hai tay Mông Chí chậm rãi siết lại, hai mày nhíu chặt. “Hoàng thượng lệnh cho ta trong một tháng phải phá án, đây không phải là sở trường của ta, vốn đã không có manh mối, giờ Dự vương lại còn làm thế…”
“Cũng không phải Dự vương muốn hại huynh, chẳng qua hăn chỉ muốn nhân cơ hội lôi kéo huynh thôi.” Mai Trường Tô cười cười. “Có điều vụ án này quả thật cũng không thể phá được.”
Mông Chí ngẩn ngơ nhìn chàng, không nói nên lời.
Ông ta biết bản lĩnh tra án của mình không cao, sợ rằng sẽ không thể lần ra được mớ bòng bong này. Nhưng ngay từ đầu ông ta vẫn chắc mẩm Mai Trường Tô sẽ tra rõ vụ án này ình nên cũng không sốt ruột. Chẳng ngờ bây giờ lại nghe thấy một câu như vậy, ông ta nhất thời không phản ứng kịp.
“Hết kỳ hạn một tháng, huynh cứ đến trước mặt Hoàng đế thỉnh tội, nói mình bất tài, không thể bắt được hung phạm, xin Hoàng đế cách chức đại thống lĩnh của huynh để cảnh cáo.” Mai Trường Tô cười, ghé tới gần ông ta hơn. “Thế nào, đại thống lĩnh? Có tiếc nuối cái chức này không?”
Mông Chí cười to mấy tiếng. “Tham quyền cố vị không phải tính cách của ta. Nhưng một khi ta giải giáp ra về thì làm sao có thể giúp được ngươi?”
“Bản thân huynh không xảy ra chuyện gì cũng đã là giúp ta rồi.” Mai Trường Tô cầm chiếc kéo bạc trên bàn lên, vừa cắt bấc đèn vừa chậm rãi nói. “Ta bây giờ gần như đã có thể khẳng định người đứng sau vụ án nội giám bị giết chính là Tạ Ngọc… Những người khác trong kinh không có động cơ này, cũng không có năng lực này.”
“Vậy vụ án này chẳng phải là…”
“Biết là Tạ Ngọc cũng không đồng nghĩa với phá được án.” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Đặc biệt là huynh, vừa bị Hoàng thượng nghi ngờ có liên lạc với Dự vương, nếu lại lên án Tạ Ngọc mà không có bằng chứng thì chẳng phải càng làm Hoàng thượng khẳng định huynh có tham dự vào cuộc đấu đá này hay sao?”
“Thế thì tìm bằng chứng!”
“Ám sát khâm sứ là tội gì? Tạ Ngọc lại là ai? Lúc hắn làm việc này có thể để lại bằng chứng phạm tội hay sao?” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười lạnh như băng. “Đừng nói là huynh không tìm được bằng chứng, cho dù huynh tìm được thì vụ án này cũng không thể do huynh phá!”
Mông Chí có chút ngỡ ngàng, buột miệng hỏi: “Vì sao?”
“Đương kim Hoàng thượng lên ngôi đến giờ đã được chừng đó năm, những chuyện khác ta không bình luận, nhưng dù thế nào ông ta cũng không phải một người bình thường. Vụ án nội giám liên quan đến thể diện hoàng gia, cho dù ông ta vẫn tuyệt đối tín nhiệm huynh thì cũng sẽ không chỉ giao vụ án này ột thống lĩnh cấm quân không có bao nhiêu kinh nghiệm tra án đi điều tra một mình. Cho nên… Huyền Kính ti nhất định sẽ phụng mệnh đồng thời tra vụ án này, chỉ có điều bọn họ điều tra độc lập chứ không phối hợp với huynh.”
“Ờ, đúng vậy.” Mông Chí gật đầu. “Đây vốn là chuyện nên để Huyền Kính ti ra tay.”
“Không sai, đây chính là những vụ án nên để Huyền Kính sứ điều tra nhất, cho nên trước khi thực hiện, Tạ Ngọc đương nhiên sẽ nghĩ đến việc đối phó với Huyền Kính sứ chứ không phải người tra án tay mơ là huynh. Cũng có nghĩa là cho dù hắn không thể bảo đảm mình nhất định không bị Huyền Kính sứ liệt vào nghi phạm, nhưng tối thiểu hắn cũng tự tin sẽ không bị Huyền Kính sứ nắm được bằng chứng. Mà đã không có bằng chứng thì Huyền Kính ti sẽ không dám bẩm báo Hoàng thượng rằng mình đã phá án.” Mai Trường Tô mỉm cười, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. “Mông đại ca, một vụ án mà ngay cả Huyền Kính ti cũng không phá được mà huynh lại phá được, vậy thì Hoàng thượng sẽ không chỉ giật mình mà còn phải kiêng kỵ nữa.”
“A… Mông Chí ngẩn ra hổi lâu mới bình tĩnh lại được. “Tiểu Thù, tại sao ngươi lại nghĩ được nhiều thứ như vậy? Ta hoàn toàn không hề nghĩ gì đến chuyện này.”
“Huynh hầu hạ một quân thượng như vậy, nếu không suy nghĩ chu toàn một chút thì người chịu thiệt chính là huynh.” Mai Trường Tô hơi cúi đầu, vẻ đau đớn thoáng hiện trên nét mặt. “Bây giờ ông ta đã bắt đầu nghi ngờ huynh, nếu huynh vượt qua mọi thử thách, cửa ải khó nào cũng không cản được thì ông ta sẽ càng cảm thấy trước kia mình không nhìn thấu huynh, sẽ cảm thấy chưa hoàn toàn khống chế được huynh, ngược lại huynh còn là mối họa khó lường đối với ông ta. Cho nên kế sách duy nhất hiện nay chính là tỏ ra yếu kém, phải cho ông ta nhìn thấy huynh ở trong tình cảnh nguy ngập, gian nguy tứ bề, tội danh trên đầu không thể xóa được, tất cả phải nhờ ông ta khai ân. Như vậy ông ta mới cho rằng mình nắm chắc được huynh, không cần lo lắng huynh sẽ tạo thành mối nguy hại đối với ông ta.”
Cơ mặt Mông Chí căng cứng, vẻ mặt vừa căm giận lại vừa xót xa. Ông ta cắn chặt răng, nói: “Mặc dù ngươi nói có lý, nhưng giữa vua tôi thì cần gì phải làm đến mức này? Chỉ cần lòng dạ ta ngay thẳng thì nghi ngờ lớn thế nào cũng không làm khó được ta?”
“Huynh chưa từng thấy kết cục của những người lòng dạ ngay thẳng hay sao?” Mai Trường Tô không ngờ lúc này Mông Chí lại nói ra một lời như vậy nên không khỏi tức giận. “Huynh không tiếc tính mạng của mình, chẳng lẽ cũng không tiếc nước mắt của đại tẩu? Một lời ngây thơ như vậy huynh cũng chỉ có thể nói miệng thôi, còn nếu làm thật thì không phải trung liệt mà chính là ngu xuẩn!”
“Ta…” Mông Chí cúi đầu oán hận. “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn rất khó chịu…”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn ông ta, sắc mặt như tuyết, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, hơi thờ ứ trệ. Chàng không khỏi đưa tay áo che miệng, bắt đầu ho như xé phổi. Mông Chí vội vàng đến gần vỗ lưng cho chàng, lại truyền chân khí sang người chàng. Nghĩ lại thấy lời nói của mình vừa rồi quả thật không ổn, Mông Chí áy náy định giải thích nhưng lại sợ dùng từ không thỏa đáng khiến chàng đau lòng hơn. Trong lúc Mông Chí đang sốt một không biết làm sao thì Phi Lưu đã lắc mình vào nhà, nắm lấy tay Mai Trường Tô rồi hung ác trợn mắt nhìn ông ta.
Ho đủ một cn, Mai Trường Tô mới dần thở đều trở lại, trước hết vỗ vỗ tay Phi Lưu trấn an rồi mới mỉm cười, nói khẽ: “Xin thứ lỗi, đèn nhiều khói quá, ta bị sặc…”
“Tiểu Thù…”
“Được rồi, Mông đại ca, ta biết huynh ấm ức trong lòng, nhưng chuyện đến nước này, e là huynh vẫn phải nghe ta…”
“Ta hiểu.” Mông Chí nắm chặt tay chàng. “Tiểu Thù, ngươi nói thế nào ta sẽ làm theo đúng như thế. Một tháng nay ta sẽ không tra gì cả, đợi hết hạn một tháng ta sẽ đến thỉnh tội với Bệ hạ.”
“Cũng không phải như vậy.” Mai Trường Tô cười mơ hồ. “Một tháng này huynh cứ điều tra bình thường, không có kết quả thì vẫn phải tỏ ra sốt ruột như thường, chỉ có điều cuối cùng nhất định sẽ phí công. Còn huynh xin miễn chức thì Hoàng thượng sẽ không chuẩn tấu, dù ông ta có lòng nghi ngờ đối với huynh nhưng sự tín nhiệm trước đây vẫn còn. Tuy nói là văn võ đầy triều, nhưng hiện nay ông ta tìm đâu ra người có thể tin được để thay chức thống lĩnh cấm quân của huynh? Chỉ đáng tiếc là có người sẽ bị vạ lây.”
“Ai?”
“Phó thống lĩnh của huynh.”
“Chu Thọ Xuân? Hắn đã làm việc cùng ta bảy, tám năm rồi…”
“Chính vì như vậy nên mới phải điều chuyển. Ta nghĩ Hoàng thượng rất có khả năng không cách chức huynh mà sẽ chọn mấy người lạ không dính líu gì tới huynh đến làm phó cho huynh để cân bằng quyền lực.”
Mông Chí cười lạnh lùng. “Ta không thẹn với lương tâm, tùy Hoàng thượng phái ai tới cũng được. Có điều các huynh đệ bị điều chuyển thì ta nhất định phải tìm một đích đến tốt cho họ mới được.”
“Nếu điều họ đến thành phòng doanh thì e rằng Tạ Ngọc không dám nhận. Nhân cơ hội này huynh đưa họ đến chỗ Tĩnh vương đi, hắn sẽ không làm khó huynh đệ của huynh.”
“Ôi.” Mông Chí thở dài một tiếng. “Mặc dù vẫn hơi bực mình, nhưng có ngươi đến chỉ đường cho, ta quả thật yên tâm hơn nhiều. Chuyện này chắc cũng chỉ có cách giải quyết như thế thôi.”
“Bây giờ còn chưa thể yên tâm được.” Mai Trường Tô lắc đầu nói. “Một tháng tới huynh cần bận rộn, Tạ Ngọc đương nhiên càng không nhàn rỗi. Hắn đã gây ra động tĩnh này, chắc chắn không thể làm một vụ rồi co đầu lại, cho nên cấm quân của huynh phải phòng vệ cung thành chu đáo hơn, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ rắc rối nào khiến tình thế chuyển biến xấu thêm nữa.”
“Riêng việc canh phòng chu đáo, phòng thủ cung thành thì ta tự tin làm được. Nhưng bên cạnh Tạ Ngọc có Trác Đỉnh Phong, binh lính bình thường khó mà đề phòng được hành động của cao thủ võ lâm.”
“Việc này huynh cứ giao cho ta là được. Trác Đỉnh Phong ở ngoài sáng, cũng không khó đối phó. Ông ta cũng thế, con trai ông ta cũng vậy, thậm chí cả các cao thủ khác ông ta kết giao, ta đều có cách giám sát được. Nếu bọn họ phát giác mình đang bị theo dõi thì tất nhiên sẽ không dám phạm tội trong tình huống không nắm chắc có thể thoát thân. Nếu bọn họ sơ suất không phát hiện người của ta theo dõi thì càng tốt, chỉ cần có hành động lạ thường là ta có thể nắm giữ được bằng chứng phạm tội, sau đó chuyển đến tay Hạ Đông, xem lần này nàng ta có còn buông tha cho Tạ Ngọc nữa hay không?” Mai Trường Tô nhướng mày, trên mặt đột nhiên lộ ra ngạo khí như sương. “Vụ án đêm Giao thừa này chẳng qua là vì Tạ Ngọc ra tay bất ngờ, còn giờ so sánh thủ đoạn giang hồ, chẳng lẽ Giang Tả minh còn không thắng được Thiên Tuyền sơn trang hay sao?”
“Đúng thế.” Mông Chí không khỏi cười, nói. “Nếu như Trác Đỉnh Phong cho rằng sức mạnh của ngươi chỉ gói gọn trong phạm vi mười bốn châu Giang Tả thì thật sự là sai lầm.”
Mai Trường Tô cảm khái thở dài một tiếng, nói: “Không biết là vì danh hay vì lợi, vì tình hay vì nghĩa mà Trác Đỉnh Phong đã bị Tạ Ngọc kéo lên thuyền cướp. Dù thế nào thì ông ta cũng là một anh hào giang hồ, không thể xem nhẹ được. Có điều cục diện hỗn loạn ở kinh thành lúc này dù sao cũng không phải chiến trường quen thuộc của ông ta. Giờ đây hai nhà thông gia, thân càng thêm thân như người một nhà, sau này ông ta có muốn toàn thân lùi lại thì e rằng cũng không dễ dàng.”
Mông Chí lạnh lùng nói: “Suy cho cùng thì đây cũng là lựa chọn của chính Trác Đỉnh Phong, có kết quả gì thì ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận. Duy có tên tiểu tử Tiêu Cảnh Duệ này… Xưa nay ta vẫn thích tính tình đôn hậu của nó, đáng tiếc sau này khó tránh khỏi bị liên lụy vì phụ thân mình.”
Nghe Mông Chí nói vậy, Mai Trường Tô khẽ chau mày, lơ đãng nhìn ngọn đèn đến thất thần, lẩm bẩm nói: “Cảnh Duệ à…hắn thì không chỉ là hai chữ đáng tiếc…”
Sáng sớm hôm sau, Dự vương đã tới Tô trạch thăm dò xem hôm qua Mai Trường Tô đến phủ có chuyện gì.
Bởi vì chuyện đã xảy ra, không thay đổi được nữa nên Mai Trường Tô chỉ trả lời là đến chúc Tết, không nói đến những chuyện khác, lúc Dự vương chủ động nhắc tới vụ nội giám bị giết thì chàng mới nhắc nhở qua loa rằng hắn không nên đến cầu tình cho Mông Chí nữa.
Bởi vì đêm qua đến Mông phủ về rất muộn, sau khi lên giường lại nằm một lúc lâu mới ngủ được, sáng sớm hôm nay đã phải dậy tiếp khách nên Mai Trường Tô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dự vương thấy tinh thần chàng không tốt, nói chuyện uể oải nên cũng không ngồi lâu, chỉ trò chuyện một khắc rồi đứng dậy cáo từ.
Thấy vẫn còn sớm, tuy hôm qua đã bảo Ngôn Dự Tân mời mấy huynh đệ nhà họ Tạ đến phủ làm khách nhưng chắc cùng phải buổi chiều hôm nay mới đến nên Mai Trường Tô dặn dò Lê Cương vài câu rồi về phòng ngủ tiếp.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần chàng đã không tốt nên giấc ngủ này của chàng lập tức được Lê Cương coi như một việc lớn hàng đầu, không những nghiêm cấm ồn ào xung quanh phòng ngủ mà ngay cả Phi Lưu cũng bị dỗ dành ra ngoài viện chơi đùa.
Cho nên Mai Trường Tô không biết, buổi sáng hôm đó có một cô nương che mặt bằng lụa mỏng lặng lẽ đến cửa ngách để cầu kiến chàng.
“Xin Cung cô nương thứ lỗi, tông chủ đang ngủ, bây giờ không thể làm phiền.” Lê Cương khó xử ngăn cản. “Cô nương có việc gì quan trọng không?”
“Ta… muốn đến chúc Tết tông chủ…”
“Nếu chỉ có việc này thì e rằng không được… Cô nương cũng biết dạo gần đây thân thể tông chủ không khỏe, đại phu nói phải nghỉ ngơi đầy đủ. Trước lúc ngủ tông chủ đã dặn buổi chiều còn có việc, bảo bọn ta buổi chiều gọi tông chủ dậy. Cô nương xem, tông chủ cũng chỉ được ngủ vài canh giờ nữa, nếu vì người nhà mình đến chúc Tết mà đánh thức tông chủ dậy thì thật sự không ổn… Hay là cô nương đợi ở nhà ngoài, đến chiều tông chủ dậy thì vào chúc Tết sau?”
Dưới lớp mạng che mặt mỏng manh chỉ thấy làn da trắng như tuyết và hai mắt sáng ngời chứ không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Sau một lát yên lặng, Cung Vũ than nhẹ một tiếng: “Thôi vậy, ta giấu Thập Tam tiên sinh ra ngoài, không chờ được lâu như vậy. Lê đại ca không cần nói với tông chủ là ta đã tới…
“Sao?” Lê Cương tỏ vẻ khó hiểu. “Không phải là cô nương muốn tới gặp tông chủ à?”
“Vốn ta nghĩ chỉ cần có thể gặp được tông chủ thì có bị tông chủ trách cứ cũng không sao, nhưng bây giờ đã không gặp được thì cần gì phải khiến tông chủ tức giận? Tông chủ đã dặn khi không được phép thì bọn ta không được tự tiện đến đây…”
Lê Cương còn lơ mơ chưa hiểu lắm, nhưng ít nhất hắn cũng biết tâm tư của nữ nhân luôn thay đổi rất nhanh, cũng rất khó hiểu, không cần tìm hiểu quá rõ làm gì, vì vậy chỉ cười rồi đưa nàng ra ngoài.
Bên này Cung Vũ vừa ra về, cửa trước lại có một số phủ đệ phái người tới chúc Tết, Lê Cương vội vàng chạy ra tiếp đãi. Sau một hồi bận rộn chạy đi chạy lại, Lê Cương nhanh chóng quên mất chuyện Cung Vũ tới thăm.
Buổi chiều, Mai Trường Tô không đợi đến lúc có người gọi đã tự mình tỉnh dậy. Chàng rời giường rửa mặt, chỉnh lại búi tóc, thay một bộ y phục hơi sáng màu, khí sắc lập tức tốt hơn rất nhiều. Yến đại phu tới xem xét, hình như cũng có vẻ hài lòng. Đương nhiên ông ta hoàn toàn không biết chuyện tối qua Mai Trường Tô lén ra ngoài, nếu không kiểu gì cũng phải cằn nhằn nửa canh giờ.
Mấy bằng hữu quả nhiên buổi chiều tới nhà, ngoài ba người đã quen mặt còn có một người chừng mười tám, mười chín tuổi, chắc hẳn chính là Tạ Tự, tam thiếu gia nhà họ Tạ. Có lẽ vì là con út được nuông chiểu, có lẽ là còn trẻ nên còn kiêu ngạo, có lẽ vì chưa từng lịch lãm giang hồ như đại ca hắn, cũng chưa xử lý công việc chính sự như nhị ca hắn, cho nên tam công tử nhà họ Tạ thoạt nhìn có vẻ rất giống những con em quý tộc hào môn, cậy tài khinh người, mắt mọc trên đầu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khó chịu vì bị các huynh kéo tới gặp một kẻ bình dân không có chức tước, lại ốm yếu bệnh tật, không có gì hơn người, dường như đang nói: “Này, ngươi có bản lĩnh gì đặc biệt hơn người thì mau mang ra cho ta xem, nếu không ta chỉ coi ngươi là kẻ mang hư danh, lòe bịp thiên hạ…”
“Nhưng dường như Mai Trường Tô không có hứng thú thuần phục gã thiếu gia quý tộc này, sau mấy lời khách sáo ban đầu, chàng không để ý đến Tạ Tự nữa, phần lớn thời gian chỉ nói chuyện với Tiêu Cảnh Duệ, thái độ rất hòa nhã thân thiết.
“Hai nhà Tạ, Trác các ngươi đông người như vậy, nhất định đêm Giao thừa phải náo nhiệt lắm?”
“Náo nhiệt thì quả là có, nhưng lễ nghi phiền phức cũng không ít, chúc Tết một lượt mọi người theo vai vế, tuổi tác cũng đã đến nửa đêm rồi.” Thấy Mai Trường Tô hào hứng như vậy, Tiêu Cảnh Duệ cũng vui lây, bắt đầu kể lại chuyện ăn Tết nhà mình.
Dù hắn không thích nói chuyện như Ngôn Dự Tân nhưng thực ra tài ăn nói vẫn tương đối tốt, chuyện nào chuyện nấy sinh động, thú vị, làm mọi người như được chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Chuyện này thì có gì mà kể? Danh gia vọng tộc nào mà chẳng ăn Tết như thế?” Vốn đã khó chịu lại còn bị lạnh nhạt, Tạ Tự không nhịn được châm chọc. “Trước kia Tô tiên sinh chưa ăn Tết như vậy bao giờ à?”
“Tam đệ!” Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cùng quát một tiếng trách móc.
“A, xin thứ lỗi!” Tạ Tự lập tức ra vẻ lỡ lời. “Ta quên mất, Tô tiên sinh xuất thân không giống chúng ta, ăn Tết cũng tự do tự tại, đâu gò bó như chúng ta, không thể bỏ qua quy củ nào cả…”
Tiêu Cảnh Duệ biến sắc mặt chuẩn bị quát mắng thì Mai Trường Tô nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, lạnh nhạt noi: “Gia đình quyền quý ăn Tết quả thật rất nhiều quy củ, Tạ tam công tử tuổi còn nhỏ mà đã học được chu toàn rồi.” Nói xong chàng bỏ qua đề tài này, thuận miệng hỏi Ngôn Dự Tân bao giờ dẫn Phi Lưu ra ngoài chơi.
Chàng đã rộng lượng không chấp nhặt, Tiêu Cảnh Duệ cũng không tiện dạy dỗ đệ đệ của mình ở nhà người khác nữa. Thấy Tạ Bật đã kéo Tạ Tự sang ngồi bên cạnh, Tiêu Cảnh Duệ cũng không nói gì thêm.
“Tô huynh yên tâm để ta dẫn Phi Lưu ra ngoài thật à?” Ngôn Dự Tân cười, nói. “Không sợ ta đưa ra ngoài là Phi Lưu, lúc đưa về lại thành “phong lưu” hay sao?”
Tạ Bật tiếp lời hắn, trêu chọc: “Ngươi mà đòi đưa được “phong lưu” về? Chỉ cần không mang “hạ lưu” về là đã tốt lắm rồi.”
“Lại bắt đầu ghen ăn tức ở rồi, nếu không phục thì cùng ta đến Diệu Âm phường xem Cung Vũ cô nương để ý đến ta hay để ý đến ngươi?” Ngôn Dự Tân tươi cười như hoa. “Có điều ngươi đã sắp thành thân rồi, e rằng sẽ phải giữ mình chứ không đi được.”
“Sao? Tạ Bật sắp có chuyện hỷ à?” Mai Trường Tô và Ngôn Dự Tân nhìn nhau cười, cố ý vặn hỏi Tạ Bật.
“Đừng nghe Dự Tân nói nhảm… còn nửa năm nữa mới…” Tạ Bật đáp, lại không kìm được đỏ mặt.
“Là thiên kim tiểu thư nhà ai?”
Tiêu Cảnh Duệ cho rằng chàng không biết thật, vội nói: “Là con gái của Trác phụ thân ta, hai nhà thường xuyên qua lại nên nhị đệ có tình ý từ lâu.”
“Đại ca!”
Mai Trường Tô mỉm cười. “Hai bên có tình ý thì sau khi thành thân sẽ càng ân ái. Có điều, Cảnh Duệ, ngươi là đại ca, tại sao lại để Tạ Bật thành thân trước?”
“Ta…” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, sắc mặt không đỏ mà lại tái. “Ta không vội…”
“Đừng để ý đến hắn, gã này đòi hỏi quá cao.” Ngôn Dự Tân nhẹ nhàng chen vào rồi chuyển đề tài: “Tô huynh bây giờ đã đỡ rồi, sao không hẹn một ngày mọi người cùng đến đường Loa Thị dạo chơi? Chuyện khác không nói, nhưng nhạc khúc của Diệu Âm phường quả thật rất tuyệt, Tô huynh là bậc thầy âm luật, xứng đáng bình phẩm một vài câu.”
Mai Trường Tô cười cười, đang định trả lời thì Lê Cương đã mang một xấp thiệp đi vào cửa. “Tông chủ, đây là thiệp chúc Tết trạm dịch vừa gửi tới, ngài có xem luôn không?”
“Cứ để đây đã.” Mai Trường Tô đưa mắt nhìn bàn giấy bên cạnh. “Buổi tối ta sẽ trả lời.”
Lê Cương cung kính đi vào, đặt đống thiệp lên bàn rồi lui ra ngoài.
Ngôn Dự Tân ngôi gần bàn sách nhất nên nhân tiện nhìn một lát, vừa thấy cái tên viết trên tấm thiệp sáng màu trên cùng, hai mắt đã lập tức trợn tròn. “Đó… đó… đó là thiệp chúc Tết Mặc Sơn tiên sinh tự tay viết…”
“Vậy à?” Mai Trường Tô chỉ khẽ liếc qua. “Tết này đã gửi đến cơ đấy, ta còn tưởng rằng năm nay mới chuyển đến kinh thành, ít nhất phải Tết năm sau mới nhận được cơ.”
“Năm nào Mặc Sơn tiên sinh cũng gửi thiệp chúc Tết đến à?” Ngôn Dự Tân sáp đến gần xem kỹ hơn. “Ông ấy đề danh là ngu huynh Mặc Sơn, không ngờ lại xưng hô ngang vai ngang vế với Tô huynh…”
“Mặc Sơn huynh có lòng coi trọng, ta từ chối thì bất kính, thực ra cũng chỉ là thư qua thư lại, quân tử giao tình nhạt như nước thôi.”
“Có thể có giao tình quân tử với Mặc Sơn tiên sinh trên đời này có được mấy người?” Ngôn Dự Tân tặc lưỡi khen ngợi, lại cố ý nhìn Tạ Tự đang ngây như phỗng ở bên cạnh. “Thư viện Tùng Sơn của Mặc Sơn tiên sinh cũng chỉ thu nhận anh tài trẻ tuổi… Đúng rồi, Tạ Tự, chẳng phải ngươi đang theo học ở thư viện Tùng Sơn sao? Vậy tính ra vai vế của ngươi thấp hơn Tô huynh một bậc…”
Thấy Tạ Tự đã đỏ bừng mặt, Mai Trường Tô nghĩ dù sao hắn cũng còn trẻ, không muốn làm hắn quá khó xử, vì vậy chỉ nói một câu rất thoảỉ mái: “Không thân chẳng quen, tính gì vai vế.” rồi không nhìn hắn nữa mà quay sang cười nhã nhặn với Tiêu Cảnh Duệ. “Lâu rồi không dược xem Cảnh Duệ múa kiếm, hôm nay rảnh rỗi, để ta xem ngươi tiến bộ thế nào rồi.”
Mặc dù vừa rồi giận Tạ Tự vô lễ, nhưng lúc này thấy tiểu đệ khó xử, Tiêu Cảnh Duệ cũng không đành lòng. Nghe Mai Trường Tô nói vậy, biết chàng cố ý làm dịu bầu không khí, Tiêu Cảnh Duệ lập tức đứng dậy, ôm quyền cười, nói: “Quả thật đã lâu không được Tô huynh chỉ điểm, mọi người ra ngoài sân một lát được chứ?”
Tòa nhà chính nơi Mai Trường Tô ở nhìn về hướng nam, phía nam cũng là hướng cổng chính. Ba phía đông tây nam cũng đều có những tòa nhà lớn, ở chính giữa là một khoảng sân vuông vức lát gạch xanh rộng rãi.
Lối kiến trúc đơn giản, mộc mạc không có vườn tược này quả thật không hợp với khí chất văn sĩ thư sinh thanh nhã của Mai Trường Tô. Chàng cũng tỏ ý cần sửa lại, có điều bây giờ là tháng Giêng lạnh giá, chưa tiện khởi công nên vẫn duy trì nguyên trạng như lúc mới mua. Dù không có vườn cảnh nhưng nếu để múa kiếm luyện võ thì lại là một nơi rất tốt.
Đã là múa kiếm thì hiển nhiên phải có kiếm mới được. Nhưng Tiêu đại công tử dù sao cũng không phải người giang hồ thuần túy, không thể đến nhà người ta chúc Tết cũng mang kiếm theo người, nên Mai Trường Tô sai Lê Cương đi tìm tạm một thanh kiếm trong phủ cho hắn.
Chốc lát sau, thanh kiếm tùy tiện tìm thấy này đã được đưa tới tay người múa kiếm.
Vỏ kiếm bằng da cá mập có họa tiết mây xanh, lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh đã chiếu thẳng vào mắt. Tiêu đại công tử nắm chuôi kiếm trong tay, cảm thấy thân kiếm hơi nặng, nhưng khi vung kiếm lên chém thử lại rất nhẹ nhàng như ý. Hắn quan sát kĩ lưỡi kiếm, xanh biếc như nước mùa thu, lạnh lẽo thấu xương, rõ ràng là một thanh kiếm báu, đáng tiếc là chưa có chủ.
“Cảnh Duệ, ngươi cảm thấy tư thế cầm kiếm nhìn chằm chằm của mì rất lạnh lùng đúng không?” Ngôn Dự Tân cười đùa. “Tạo dáng lâu như vậy mà không mỏi à bọn ta nhìn cũng thấy mỏi rồi.”
Tiêu Cảnh Duệ cười, lại tra kiếm vào vỏ, tay trái kéo dây lưng, xoay người vung tay cởi trường bào bằng da bên ngoài ra ném cho Lê Cương bên cạnh, để lộ bộ tiễn y nền đỏ hoa văn bạc mới tinh bên trong.
Hắn vốn đã trẻ trung, tuấn tú khôi ngô, loại trang phục vạt dài, tay hẹp, thân áo bó sát người này hiển nhiên càng phù hợp để tôn thêm vẻ phóng khoáng của hắn, kiếm thế còn chưa triển khai, Ngôn Dự Tân đã vỗ tay kêu lên: “Tốt! Tốt! Mặc bộ này đến đường Loa Thị với ta, xem xem ngươi còn trốn được khỏi tay các cô nương ở đó không?”
“Ơ, có người đã bắt đầu ghen tị rồi kìa…” Tạ Bật lạnh lùng châm chọc, vẻ mặt rất đứng đắn.
Mai Trường Tô không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
Lúc này ánh sáng lạnh đã lóe lên giữa sân, kiếm đã lăng không.
Kiếm pháp Tiêu Cảnh Duệ sử dụng tất nhiên là Thiên Tuyền kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang.
Năm đó, khi ở thời kỳ hưng thịnh nhất, họ Trác tại Phần Tá không những đứng đầu võ lâm phương Nam mà còn xuất hiện hai đại tướng quân nhất phẩm, dương uy thiên hạ.
Sau đó, dù đã rút lui khỏi triều đình nhưng địa vị trên giang hồ vẫn được duy trì, danh tiếng trang chủ hiện nay của Trác Đỉnh Phong cũng cực kỳ vang dội, mười năm nay chưa từng rơi khỏi bảng cao thủ Lang Gia, hiện nay Trác Đỉnh Phong xếp thứ tư trên bảng, trong Đại Lương quốc chỉ đứng sau Mông Chí.
Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ không phải trưởng tử, hơn nữa vì thân thế không rõ ràng nên chắc chắn sẽ không kế thừa Thiên Tuyền sơn trang, nhưng nói một cách công bằng thì Trác Đỉnh Phong không hề có ý giữ lại gì khi truyền thụ kiếm pháp cho hắn, bất chấp khả năng hắn có thể không phải con ruột mình. Có danh sư dày công chỉ dạy, hơn nữa tư chất của Cảnh Duệ lại tốt, hiện nay hắn đã nắm được chân ý của bộ kiếm pháp này, cho dù khi ứng phó với kẻ địch vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm nhưng lúc biểu diễn bình thường thì cũng không thể chỉ ra lỗi nào được nữa.
Bây giờ đang là Tết, Mai Trường Tô bảo Tiêu Cảnh Duệ múa kiếm chỉ để làm dịu bầu không khí chứ không định thảo luận kiếm chiêu với hắn, vì thế chàng chỉ khen ngợi hắn không bỏ bê luyện tập, tiến bộ rất nhiều.
Trong số những người xem khác, võ công của Ngôn Dự Tân vốn đã kém hơn một chút, Tạ Bật càng không rành võ thuật, Tạ Tự mặc dù xem như kiêm cả văn lẫn võ nhưng chẳng qua cũng chỉ chú trọng cưỡi ngựa bắn cung như những con cháu nhà quyền thế khác, vì vậy mọi người đều chỉ có thể tán thưởng chứ không thể khen chê rõ rệt. Duy có Phi Lưu ngồi trên nóc nhà nghiêm túc xem từ đầu chí cuối, ngón tay không ngừng máy động như đang phân tích chiêu kiếm.
Một bộ kiếm pháp múa xong, Cát thẩm cũng bưng một nồi bánh trôi vừng lên, mọi người lại quay vào trong phòng ấm áp, vừa ăn bánh trôi vừa nói chuyện thoải mái. Tạ Tự cảm thấy không vui, chỉ ăn mấy cái bánh rồi tìm lý do về trước.
Thấy hắn thật sự không hòa nhập được, mọi người cũng không tiện giữ lại, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn đứng dậy đưa tiểu đệ ra ngoài cửa, tỉ mỉ dặn dò các tùy tùng phải hộ tống cẩn thận rồi mới yên tâm để hắn đi về.
“Cảnh Duệ đúng là ra dáng đại ca, ta nghĩ đại ca nhà họ Trác chắc cũng là người rất cẩn thận. Không biết kiếm pháp của hắn như thế nào?” Mai Trường Tô dùng muôi nhẹ nhàng gạt viên bánh trôi nước mềm mại, trắng tinh như tuyết trong bát, vừa ngửi mùi thơm dịu ngọt vừa thuận miệng hỏi.
“Công lực của Thanh Diêu đại ca mạnh hơn ta nhiều.” Tiêu Cảnh Duệ khen ngợi. “Chẳng hạn như chiêu phi điểu đầu lâm đó, một chiêu ta chỉ đâm được bảy kiếm, nhưng huynh ấy lại có thể đâm ra chín kiếm.”
“Ngươi kém tuổi hắn, đương nhiên hỏa hầu chưa thể bằng được. Có điều tiếng tăm của đại ca nhà họ Trác giờ đây cũng tương đối nổi danh trên giang hồ, lúc ở Lang Châu ta đã thường xuyên được nghe.” Dường như đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Mai Trường Tô lại hỏi: “Bình thường ngươi xưng hô trước mặt hắn thế nào? Gọi là đại ca hay là muội phu?”
“Ta nghe hắn gọi là đại ca.” Ngôn Dự Tân bật cười. “Nhưng quả thật vừa là đại ca vừa là muội phu, người ngoài không biết e là sẽ không hiểu chuyện gì.”
“Chuyện của Cảnh Duệ giờ đây làm gì còn ai không biết?” Mai Trường Tô thổi bánh trôi, chậm rãi cắn một miếng, hơi nước bốc lên, vẻ mặt chàng có chút mờ ảo. “Hết tháng Giêng họ lại về Phần Tá à?”
“Không gấp như vậy. Từ Phần Tá đến kinh thành cũng chỉ mất mười ngày đi đường, cho nên bình thường đều ở lại đến tháng Tư mới về. Có điều năm nay chỉ có Trác phụ thân về, mẫu thân và Thanh Diêu đại ca sẽ ở lại cùng với Khởi muội…” Tiêu Cảnh Duệ nói, trên mặt đã lộ nụ cười vui mừng. “Khởi muội của ta đã hoài thai, khoảng chừng tháng Năm sẽ sinh, ta sẽ được làm thúc thúc…Ờ, cũng làm bá bá nữa…”
“Chúc mừng, chúc mừng.” Mai Trường Tô cười với hai huynh đệ nhà họ Tạ. “Chắc là trưởng công chúa điện hạ không yên tâm nên mới để đại tiểu thư sinh ở nhà mẹ đẻ.”
“Đúng vậy. Trác phụ thân ta là người giang hồ, Tạ phụ thân là con nhà võ, cả hai đều không quan tâm đến khuôn phép thế tục không được sinh ở nhà mẹ đẻ. Hơn nữa mẹ đẻ sẽ chăm sóc con gái được tốt nhất, mẫu thân nhà họ Trác cũng ở lại, Khởi muội nhất định sẽ rất yên tâm.”
“Cảnh Duệ.” Ngôn Dự Tân chớp mắt. “Tại sao ngươi không nói với Tô huynh lý do cha mẹ nhà họ Trác của ngươi phải ở lại đến tháng Tư mới về?”
“Mọi người muốn ở lại chơi lâu hơn một chút mà.” Tiêu Cảnh Duệ hơi đỏ mặt, xấu hổ trợn mắt nhìn Ngôn Dự Tân. “Ta còn nghĩ nếu hai nhà có thể ở cùng một chỗ thì tốt quá.”
Mai Trường Tô là người ra sao? Chàng đưa mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ, mỉm cười, nói: “Lẽ nào trong tháng Tư có ngày gì quan trọng hay sao?”
“Tô huynh đoán xem.” Tạ Bật cũng nói xen vào.
“Sinh nhật của Cảnh Duệ à?” Mai Trường Tô nhướng mày. “Ngày mấy tháng Tư thế?”
“Mười hai tháng Tư.” Ngôn Dự Tân lanh mổm lanh miệng giành trả lời. “Có điều việc này cũng dễ đoán mà. Huynh nhìn vẻ mặt Cảnh Duệ xem, rõ ràng là đang nói vói Tô huynh: “Ngày đó có liên quan tới ta, có liên quan tới ta!” đúng không?”
“Thôi đi!” Tiêu Cảnh Duệ cười, đá Ngôn Dự Tân một cước. “Ngươi đã thấy vẻ mặt nào có thể nói chuyện chưa?”
“Hừ, không chỉ vẻ mặt có thể nói chuyện mà có lúc đầu mày khóe mắt, ngón tay sợi tóc cũng có thể nói chuyện. Cho dù không nói không cười, không thèm nhìn ta, ta cũng biết các nàng đang nói gì.”
“Ngươi đang nói đến các hồng nhan tri kỷ của ngươi à?” Tiêu Cảnh Duệ nhếch miệng. “Ngươi đắc ý vừa thôi một ngày nào đó sẽ xuất hiện một cô nương trói buộc được ngươi, đến lúc đó ta sẽ đến xem chuyện cười.”
“Ta không quan tâm, ngươi cứ bình tĩnh mà đợi.” Ngôn Dự Tân cố ý làm ra vẻ mặt bất cần đời. “Không biết là ai xem chuyện cười của ai?”
Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn hai người cãi nhau, tuy là hình ảnh đã quen mắt nhưng lúc này chàng lại thấy xót xa, bát bánh trôi nóng hổi trên tay đã nguội mà chàng mới chỉ ăn hai viên.
“Tô huynh không thoải mái à?” Tạ Bật quan tâm nghiêng người lại gần chàng. “Huynh vẫn còn mệt sao?”
“Không sao, cứ đến mùa đông ta lại thế này.” Mai Trường Tô lập tức tươi cười, đặt bát bánh trôi trên tay lên bàn, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiêu Cảnh Duệ, hỏi: “Sinh nhật ngươi bình thường vẫn tổ chức ăn mừng thế nào?”
“Ta là tiểu bối, đâu có gì đáng ăn mừng…”
Tiêu Cảnh Duệ vừa nói đến đây đã bị Tạ Bật ngắt lời: “Ngươi đừng có làm bộ, nếu sinh nhật ngươi còn không coi là ăn mừng thì sinh nhật ta và Tạ Tự chẳng phải là khóc mừng hay sao?”
“Cũng đúng. Sinh nhật của Cảnh Duệ rầm rộ lắm, ăn mừng to hơn hai đệ đệ của hắn một chút. Biết làm sao được, người ta có hai cha, hai mẹ mà, đương nhiên phải ăn to gấp đôi.” Hiển nhiên Ngôn Dự Tân cũng rất hiểu tình hình. “Quà xếp thành đống không nói, hằng năm đều không thể thiếu một bữa tiệc tối để hắn mời tất cả bằng hữu hắn muốn mời tới nhà chơi. Ăn xong người lớn đứng dậy trước, lúc này muốn quậy phá thế nào cũng được. Đại khái một năm ngươi cũng chỉ có ngày này là muốn gì được nấy như vậy đúng không?”
“Nói vậy thì sinh nhật Cảnh Duệ bao gíờ cũng là ngày vui vẻ nhất trong năm rồi.” Mai Trường Tô vừa nhìn vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ đã biết Ngôn Dự Tân nói không sai.
Năm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi, đây là năm chẵn, có lẽ sẽ càng náo nhiệt.
“Có thể tụ tập thoải mái với bằng hữu, đương nhiên ta rất vui vẻ.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn Mai Trường Tô, sắc mặt hơi ủ dột. “Năm nay nếu Tô huynh cũng đến được thì tốt…”
“Ngươi bị sao thế?” Ngôn Dự Tân đánh hắn một cái. “Tháng Tư chắc chắn Tô huynh vẫn còn ở kinh thành, đương nhiên là phải đến. Giao thừa ngươi còn có thể mời người ta đi, lẽ nào sinh nhật mình lại không định mời?”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ khẽ động, muốn nói lại thôi.
Ngôn Dự Tân có thông minh hơn nữa cũng không thể biết được tất cả mọi việc.
Hắn mời Mai Trường Tô đến phủ ăn Tết, ngoài việc thời gian không phù hợp còn có một vấn đề rất quan trọng mà hắn nhất thời quên mất, đó chính là thế đối lập của Tô Triết và Tạ phủ trong bè phái phân tranh.
Nghĩ đến chuyện Mai Trường Tô gặp phải trong đêm cuối cùng ở Tuyết Lư, hắn không biết vị Tô huynh mình rất kính trọng này có còn chịu bước vào cổng nhà họ Tạ nữa hay không.
Trong khi tâm tình Tiêu Cảnh Duệ đang cực kỳ phức tạp, Mai Trường Tô lại tỏ ra rất tự nhiên, vẻ mặt vẫn tươi cười. “Ta cũng cảm thấy lời này của Cảnh Duệ rất lạ… Cảnh Duệ, ngươi định không mời ta thật à?”
Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra một lát rồi chần chừ hỏi: “Tô huynh chịu đến sao?”
“Ngươi và ta là bằng hữu, lại cùng ở trong kinh thành, có lý nào ta lại không đến? Có điều ta hơn ngươi vài tuổi, không quậy phá được nữa, đến lúc đó đừng chê ta trầm lặng quá là được.”
Tiêu Cảnh Duệ vô cùng mừng rỡ, vội nói: “Một lời đã định, đến lúc đó nhất định sẽ cung kính đợi Tô huynh.”
“Hừ, ngươi đúng là vớ bẫm, Tô huynh đến dự sinh nhật tất nhiên không thể đi tay không, chắc chắn sẽ phải tặng ngươi thứ tốt.” Ngôn Dự Tân dùng mũi chân đá hảo bằng hữu một cái, lại xoay người. “Tô huynh, sinh nhật ta là ngày Bảy tháng Bảy, huynh đừng quên nhé.”
Mai Trường Tô không nhịn được cười thành tiếng, vội ho nhẹ để che giấu. “Ờ… Ta sẽ nhớ…”
“Có mấy đấng nam nhi lại sinh đúng ngày khất xảo(*) chứ, Tô huynh muốn quên cũng không quên được.” Tạ Bật cười nhạo. “Ngươi sinh muộn vài ngày, đúng rằm tháng Bảy thì còn hay hơn nữa.”
(*) Tối ngày 7 tháng 7 âm lịch, theo tục cũ, nữ giới sẽ bày hoa quả ở trong sân nhà, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ ình khéo tay may vá.
“Nam nhi sinh ngày Thất tịch, bất kể bề ngoài thế nào cũng sẽ là người rất trọng tình trọng nghĩa.” Mai Trường Tô bênh vực Ngôn Dự Tân. “Ta nghĩ Dự Tân cũng là người như vậy.”
“Ờ.” Tạ Bật gật đầu, nghiêm mặt nói. “Đối với các cô nương xinh đẹp, hắn cũng coi như trọng tình trọng nghĩa…”
“Không thèm nói chuyện với ngươi nữa.” Ngôn Dự Tân nhếch miệng “hừ” một tiếng với hắn, lại ghé vào tai Mai Trường Tô nói nhỏ: “Lúc nào Tô huynh nghĩ ra cần tặng Cảnh Duệ thứ gì thì nhất định phải nói với ta trước để ta khỏi tặng trùng nhé.”
Dù hắn nói rất nhỏ nhưng chưa đến mức người ngồi bên cạnh cũng không nghe được, Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn một cái, cười, mắng: “Ngươi cứ làm như Tô huynh cũng giống ngươi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những thứ lạ lùng kỳ dị à? Quà chỉ là để thể hiện tấm lòng thôi, tùy tiện một bức tự hay một bức họa ta lại thích hơn.”
“Quà gì đích xác là việc nhỏ… Ta lại cảm thấy năm nay Cảnh Duệ nhất định sẽ có một sinh nhật cả đời không quên được…”
Câu này của Mai Trường Tô rất thiện chí, lúc nói nụ cười vẫn giữ trên mặt. Ba người trẻ tuổi cười đùa, không ai phát hiện dưới hàng mi dày của chàng, đôi mắt đen láy ẩn chứa đủ cả thông cảm, thương xót và lạnh lùng.
“Tông chủ.” Lê Cương xuất hiện ngoài cửa lần nữa. “Dự vương sai người tới phủ đưa thiệp mời dự tiệc vào ngày mùng Năm. Người ta đang đợi trả lời, cho nên thuộc hạ mạo muội quấy nhiễu…”
Tấm thiệp mời màu đỏ được đặt lên bàn, bầu không khí thoải mái, vui vẻ vừa rồi lập tức đông cứng.
Ngôn Dự Tân mím môi, Tiêu Cảnh Duệ buông mắt, còn Tạ Bật thì sắc mặt trắng bệch.
Tình bằng hữu dường như quá mỏng manh, bóng tối của hiện thực dường như không thể xua đuổi được.
“Ngươi trả lời Dự vương, nói mùng Năm vương phủ có nhiều khách quý, ta lại có chút việc bận nên không đến quấy rầy.” Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua ba người, Mai Trường Tô thản nhiên nói.