Chương 35: Cửa nát nhà tan
Trưởng công chúa Lỵ Dương ngө ở giữa bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, mái tóc vấn cao tản mát buông xuống hai vai, váy áo hơi nhăn nhúm, vẻ mặt thất thần. Bà nắm một thanh trường kiếm trong bàn tay trắng như sáp nến, chống thanh kiếm nghiêng nghiêng bên người. Trên gương mặt hằn vệt nước mắt vẫn lưu lại dấu vết của cơn xúc động, hai má ửng hồng, hơi thở gấp gáp, trên cổ ẩn hiện gân xanh.
Tiêu Cảnh Duệ ngồi xuống cạnh bà, đỡ thân thể mẫu thân để bà dựa đầu vào vai mình, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà, tay kia cầm tay áo lau gương mặt loang lổ nước mắt cho bà, miệng thì thào an ủi: “Tốt rồi… có nhi tử ở đây… tốt rồi… không sao cả…”
“Họ… bọn họ…” Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi.
“Một số người bị thương… nhưng đều còn sống…”
Trưởng công chúa cắn chặt môi dưới khô nứt, hơi thở sâu dồn dập, hai mắt vẫn không mở ra.
Hạ Đông hạ thấp giọng hỏi sư huynh của mình: “Chuyện gì thế?”
Hạ Xuân cũng thấp giọng trả lời: “Lúc ta nhận được tín hiệu của muội chạy tới thì nhìn thấy Dự vương điện hạ đã ở ngoài cửa, sau đó Ngôn hầu cũng đến. Tạ hầu gia nói chỉ là một đám cháy nhỏ, vẫn ngăn cản không cho bọn ta đi vào. Lúc đó đã chuẩn bị động thủ rồi, đột nhiên trưởng công chúa cầm kiếm đi ra ngăn cản hai bên xảy ra xung đột rồi dẫn bọn ta vào đây… Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ồn ào lộn xộn như vậy?”
“Ở đây không tiện nói chuyện, khi về muội sẽ nói với sư huynh sau.” Hạ Đông nghĩ đến những người sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh sau tối nay, trong lòng cảm khái, lắc đầu thở dài.
Lúc này Mai Trường Tô phát hiện bàn tay nắm trường kiếm của trưởng công chúa Lỵ Dương đột nhiên nắm chặt, vội kêu lên một tiếng nhắc nhở: “Cảnh Duệ!”
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, lập tức giữ tay mẫu thân, nói khẽ: “Mẹ… để con cầm kiếm giúp mẹ…”
Trưởng công chúa Lỵ Dương lắc đầu, dường như cuối cùng đã khôi phục được chút sức lực. Bà hơi ngồi thẳng người chậm rãi ngước mắt lên. “Con đừng lo, Từ xưa đến nay chết vẫn là điều gian nan nhất, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nên sẽ không tự sát…”
Bà vừa nói vừa bám vào người Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cầm kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo: “Tiểu cô nương Đại Sở kia đâu?”
Vũ Văn Niệm không ngờ bà lại gọi mình, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại. “Ta… ta ở đây…”
Trưởng công chúa Lỵ Dương chuyển ánh mắt đến người nàng, yên lặng nhìn hồi lâu. “Nghe nhũ mẫu nói ngươi đã dập đầu lạy ta ba cái?”
“Vâng…”
“Hắn bảo ngươi dập đầu lạy ta, ý là muốn dẫn Cảnh Duệ đi khỏi chỗ ta đúng không?”
“Ta…” Vũ Văn Niệm dù sao cũng vẫn còn non trẻ, chỉ ngập ngừng nói. “Vãn bối vốn cũng nên…”
“Ngươi nghe đây.” Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng ngắt lời nàng. “Năm đó sau khi hắn chạy trốn, ta đã từng nói tình cảm giữa chúng ta là hai bên tự nguyện, chuyện đã qua thì không hối hận, đã không chống lại được thiên mệnh thì cần gì phải oán trời trách đất. Ngươi dập đầu ta có thể nhận, nhưng Cảnh Duệ sớm đã trưởng thành, đi con đường nào là do chính nó quyết định, ta không cho phép bất kỳ ai ép buộc nó.”
Vũ Văn Niệm nhất thời bị khí thế của trưởng công chúa áp đảo, chỉ có thể thấp giọng đáp một tiếng: “Vâng!”
Lần này trước khi nàng rời khỏi kinh đô nước Sở, phụ thân nàng từng dành một đêm để kể với nàng về trưởng công chúa Lỵ Dương trong trí nhớ, ngựa đỏ, váy hồng, phấn chấn hiên ngang, tính như lửa nóng.
Nhưng sau khi gặp người thật, nàng cảm thấy bà không hề giống những gì phụ thân mình mô tả. Đến lúc này nàng mới lờ mờ cảm nhận được một phần phong thái của bà năm đó.
Sau mấy lời ấy, hiển nhiên trưởng công chúa Lỵ Dương đã hoàn toàn ổn định được tinh thần, vẻ mặt cũng ngày càng kiên định. Bà chậm rãi đẩy nhi tử ra, đi về phía trước một bước, giọng nói đều đều: “Cảnh Hoàn, ngươi lại đây.”
Dự vương thoáng giật mình, thấy mọi người đều nhìn hắn, hắn đành phải nghe lời đi tới, vừa thi lễ, gọi một tiếng “cô cô”, một vệt sáng lạnh đã lóe lên trước mặt, mũi kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng vào ngực.
“Trưởng công chúa…” Hạ Xuân hoảng sợ đang định chạy tới ngăn cản thì trưởng công chúa Lỵ Dương đã mở miệng nói: “Cảnh Hoàn, hôm nay ngươi đến là định mang người nhà họ Trác đi đúng không?”
Dự vương nhìn mũi kiếm trước ngực, vẫn rất bình tĩnh, gật đầu, nói: “Tạ Ngọc tuy là hoàng thân nhưng quốc có quốc pháp, ông ta cũng không thể vi phạm, nhà họ Trác…”
“Những lời sáo rỗng này không cần phải nói nữa. Đương nhiên ta biết rất rõ mục đích của ngươi.” Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng nói. “Bây giờ ta muốn ngươi đáp ứng ta hai việc, nếu ngươi đồng ý thì kể cả chỗ Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu ta đều có thể không đến nói chuyện, miễn được rất nhiều phiền phức cho ngươi sau này.”
Dự vương cân nhắc một lát rồi khom người, nói: “Cô cô cứ dặn dò.”
“Thứ nhất, tuyệt đối không được làm liên lỠđến người khác.”
Dự vương suy nghĩ một lát. Trừ Tạ Ngọc, những người nhà họ Tạ khác đều có dòng máu hoàng gia, cũng không có chức vụ trong triều, vốn không nên truy cứu. Huống hồ Tạ Ngọc mới là cánh tay đắc lực nhất của Thái tử, lật đổ được Tạ Ngọc là hắn đã đạt được mục đích, những chuyện khác đều không cần quan tâm. Vì vậy Dự vương lập tức gật đầu, nói rất dứt khoát: “Được.”
“Thứ hai, đối xử tử tế với nhà họ Trác.”
Yêu cầu này của bà rất kỳ lạ, ngoài một vài người vẫn bình thản, đa số những người xung quanh đều tỏ ra không hiểu.
Dự vương dùng đuôi mắt liếc nhìn thần sắc Trác Đỉnh Phong, sợ ông ta nghi ngờ, vội vã phân bua: “Người nhà họ Trác là nhân chứng, có công tố cáo, ta nhất định sẽ trọng đãi. Còn lệnh ân xá thì ta sẽ đến cầu xin Bệ hạ.”
“Ta không nói đến bây giờ, ý ta là vĩnh viễn. Ngươi có dám lấy danh nghĩa hoàng tộc để thề hay không? Sau này, bất kể nhà họ Trác còn có ích với ngươi hay không, ngươi đều sẽ đối xử tốt với họ?”
Giờ chính là lúc Dự vương cần lôi kéo Trác Đỉnh Phong để đánh đổ Tạ Ngọc, vì thế liền lập tức nói: “Bản vương kính trọng đại nghĩa của Trác trang chủ chứ không phải muốn lợi dụng Trác trang chủ. Nếu cô cô không tin thì ta thề cũng có sao? Bản vương lấy máu hoàng tộc thề, sau này nếu có làm khó gì nhà họ Trác thì trời đất không tha.”
Thanh kiếm trong tay trưởng công chúa Lỵ Dương chậm rãi buông rơi, lúc này bà mới từ từ xoay người, ngước mắt nhìn phu thê nhà họ Trác, nước mắt lưng tròng. “Ta là người ích kỷ, vì hài nhi của mình mà giấu hai vị mấy năm nay, ta không có lời gì để biện bạch ình. Nhưng tiểu nữ Khởi Nhi lại vô tội, nó đã vào nhà họ Trác, dù hai vị không niệm tình cũ với phu thê ta thì cũng mong hai vị đối xử tử tế với nó, cứ coi như là vì đứa bé.”
Phu thê Trác Đỉnh Phong lặng một lát, cuối cùng vẫn là Trác phu nhân đứng ra đáp lời: “Nhà họ Trác là người giang hồ, chỉ biết ân oán phân minh, không liên quan đến hậu bối. Khởi Nhi vô tội, nếu nó mang hài nhi quay về thì tất nhiên nhà ta sẽ đối xử tử tế với nó, trưởng công chúa không cần phải nói giúp.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương cúi đầu thi lễ, nước mắt rơi xuống bãi cỏ. Bà đưa tay áo lên lau, lại nhìn quanh một vòng, nói: “Ta có lời cần nói với Tạ Ngọc, các vị có thể đợi một lát không?”
Bốn phía tĩnh lặng, hình như mọi người đều ngầm đồng ý.
Trưởng công chúa Lỵ Dương vỗ vỗ tay Tiêu Cảnh Duệ để hắn đứng yên tại chỗ, còn mình thì chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Ngọc, ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Hai người cùng đi ra phía sau hòn giả sơn. Sau khi khuất tầm mắt mọi người, trưởng công chúa Lỵ Dương mới nhìn thẳng vào mắt phu quân, thấp giọng hỏi: “Tạ Ngọc, ông có hận ta không?”
Tạ Ngọc nhìn lại thê tử, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Tối nay nàng không ra thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ xông vào được. Huống hồ quả thật ta đã có ý định giết chết tất cả bọn họ, nàng không tin được ta cũng là phải.”
“Ý ta không phải chuyện này…”
“Nếu là chuyện năm đó thì ta cảm thấy…”
“Ta cũng không nói đến chuyện năm đó. Cho dù ta có lỗi với ông trong chuyện Cảnh Duệ, nhưng trước đó chẳng lẽ ông không có lỗi với ta hay sao?”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Tạ Ngọc, hắn yên lặng không nói gì.
“Quả nhiên từ trước đến nay ông vẫn không biết trong lòng ta nghĩ gì…” Trưởng công chúa Lỵ Đương lắc đầu than nhẹ, cười khổ một lát. “Ý ta là một ngy phu thê trăm ngày tình nghĩa, phu thê vốn nên nâng đỡ lẫn nhau, nhưng tối nay ta bảo vệ ba đứa con mình, bảo vệ nhà họ Trác, cũng gián tiếp bảo vệ người mà ông có ý đồ diệt khẩu, chỉ duy nhất không bảo vệ ông. Mà rõ ràng ông mới là người ta nên bảo vệ nhất, ông không hận sao?”
Tạ Ngọc lập tức lắc đầu. “Nếu nàng nói là chuyện này thì ta không hận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng có muốn bảo vệ ta thì cũng không bảo vệ được.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương gật đầu, chậm rãi nói: “Quả nhiên là như vậy. Ta nhìn thấy ông làm lớn chuyện như thế, dù mạo hiểm cũng nhất định phải giết người diệt khẩu, đã đoán được việc ông làm không phải chuyện một trưởng công chúa như ta có khả năng cứu vãn. Ta có thể hỏi một câu hay không? Một khi tội danh của ông đã được xác định thì sẽ thế nào?”
“Người chết, danh mất. Tước phong thế tập của nhà họ Tạ e là cũng sẽ không còn.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhìn hắn, than nhẹ một tiếng: “Nếu chuyện đến nước này, cha mẹ ông và liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ dưới suối vàng biết thì họ sẽ nghĩ thế nào…”
Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng. “Thắng làm vua thua làm giặc là chuyện đương nhiên từ xưa tới nay, tổ tiên há có thể không biết?”
“Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cần cố gắng bảo vệ nhà họ Tạ không bị suy sụp hay sao?”
Lần này Tạ Ngọc nhanh chóng hiểu được ý bà, hắn thầm nghiến răng, tim như thắt lại.
“Nhà họ Tạ đời đời công huân, thanh danh nhiều đời sao có thể hủy hoại trong chốc lát?” Ánh mắt lẫm liệt, trưởng công chúa Lỵ Dương đưa thanh trường kiếm trong tay cho phu quân. “Chỉ còn chuyện này là tôi có thể làm cho ông, làm cho nhà họ Tạ. Tối nay ông thất bại, nhất định không còn đường sống, vậy chẳng thà chết cho dứt khoát để không làm mất hào khí nam nhân nhà họ Tạ.”
Vẻ mặt đờ đẫn, Tạ Ngọc thì thào hỏi: “Chỉ cần ta chết là tất cả có thể gió êm sóng lặng sao?”
“Ít nhất ta sẽ không để sóng ngầm lộ lên mặt nước. Dự vương chỉ là đối thủ chứ không phải thù địch, hắn chỉ muốn đánh đổ ông chứ không phải muốn nhổ tận gốc cả nhà họ Tạ. Ta sẽ cầu kiến hoàng huynh, xin hoàng huynh ân chuẩn cho ta xuất gia, dẫn con cái rời khỏi kinh thành về thái ấp ẩn cư. Như vậy Dự vương sẽ không còn phải lãng phí tâm tư vào chúng ta nữa.” Trưởng công chúa Lỵ Dương nói, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt thê lương. “Ta không giữ được mạng ông nhưng ít nhất có thể bảo vệ danh tiếng cho ông. Nếu ông ngại dưới suối vàng cô độc thì chờ ta sắp xếp cho con cái ổn thỏa rồi sẽ xuống với ông, được không?”
Bà hơi ngẩng mặt, dưới ánh trăng mờ mờ có thể nhìn thấy nước mắt bà đã chảy theo tóc mai xuống.
Tạ Ngọc đột nhiên đưa tay kéo bà vào lòng ôm chặt, hôn lên tai bà, nói nhỏ: “Lỵ Dương, bất kể nàng nghĩ thế nào, ta vẫn thật sự yêu nàng…”
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn không ngăn được nước mắt trào ra. Hơn hai mươi năm nay, bà chưa lần nào đáp lại sự vuốt ve của phu quân, nhưng lúc này hai tay bà lại ôm chặt lấy người Tạ Ngọc.
Đáng tiếc là sau cái ôm ngắn ngủi, Tạ Ngọc chậm rãi đẩy bà ra, cũng đẩy thanh trường kiếm trong tay bà ra.
“Tạ Ngọc…”
“Xin nàng thứ lỗi.” Mặt Tạ Ngọc lờ mờ trong bóng tối. ‘”Bây giờ ta vẫn chưa muốn chết, ta còn chưa tới sơn cùng thủy tận, còn chưa đến bước đường cùng… Cứ để sóng ngầm nổi lên mặt nước đi, không đấu đến một khắc cuối cùng thì ai biết thắng bại ra sao? Cho dù là thua sạch, thua cả danh vọng của nhà họ Tạ thì đã làm sao? Người chết rồi mới là hết sạch mọi thứ… Cho dù ta phải chết thì ít nhất ta cũng phải để mình chết cam lòng!”
Nghe câu trả lời của Tạ Ngọc, vẻ mặt trưởng công chúa Lỵ Dương có chút phức tạp, giống như thất vọng, lại giống như thở phào nhẹ nhõm. Hoặc nói chính bà cũng ngỡ ngàng không biết nên làm thế nào mới là đúng đắn.
Tạ Ngọc dịu dàng vuốt tóc bà, xoay người đi trước ra khỏi hòn giả sơn, bước chân vững vàng tới trước mặt Dự vương, ánh mắt thoáng nhìn những người nhà họ Trác nhưng không hề dừng lại. “Điện hạ muốn mời người nào đến phủ làm khách thì cứ việc mời đi. Lúc này đêm tối gió mạnh, điện hạ cũng không mời mà đến, cho nên Tạ Ngọc tiếp đón không chu đáo chắc điện hạ cũng sẽ không trách móc.”
Thái độ của hắn đã bình tĩnh trở lại khiến Dự vương không khỏi lo lắng trong lòng.
Mai Trường Tô ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tòa viện người nhà họ Trác ở đã cháy rồi, điện hạ phải hành động nhanh lên.”
Dự vương bừng tỉnh, lập tức gọi một tên thuộc hạ tới, nhỏ giọng dặn dò hắn cầm vương phù đi ngay trong đêm đến Phần Tá niêm phong Thiên Tuyền sơn trang, không được để bất kỳ ai đến gần.
Sau đó hắn “hừ” một tiếng, nói hai chữ “cáo từ” rồi ra hiệu cho thủ hạ bảo vệ người nhà họ Trác đi ra ngoài.
Trác phu nhân vẫn còn lo lắng cho Tiêu Cảnh Duệ, quay lại nhìn hắn, hình như muốn nói thêm mấy lời.
Lúc này trưởng công chúa cũng đi tới, vẻ mặt mệt mỏi, dựa vào cánh tay con trai, nhỏ giọng dặn hắn đi cùng mình đến phủ công chúa ở vài ngày.
Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu nghe lời, lại quỳ xuống dập đầu ba cái với phu thê Trác Đỉnh Phong, không nói lời nào, khiến Trác phu nhân nước mắt như mưa, khóc đến mức gần như nghẹn họng.
Trác Đỉnh Phong nắm cánh tay thê tử, đỡ bà xoay người đi mấy bước, trong lòng ngày càng đau đớn, cuối cùng không nhịn được dừng lại, quay đầu, ngữ điệu bi thương: “Cảnh Duệ, con lại đây, ta nói với con mấy lời…”
Tiêu Cảnh Duệ đứng yên một lát rồi mới chậm rãi đi tới.
Rõ ràng trước mặt là người cha đã thương yêu mình hơn hai mươi năm, vậy mà lúc này hắn lại khó mà nhìn thẳng vào mắt ông, đành phải đưa ánh mắt nhìn ra sau vai Trác Đỉnh Phong.
“Cảnh Duệ.” Trác Đỉnh Phong nặng nề đặt một tay lên vai Tiêu Cảnh Duệ. “Ta biết tính con giỏi chịu đựng, nhưng chuyện gì cần phát tiết ra thì con đừng cố chịu đựng. Mẹ con và ta đều không phải người không rõ lý lẽ, chuyện năm đó dù sao cũng không thể đổ lên đầu con được, con không cần làm khổ chính mình…”
Chữ “mình” còn chưa nói ra, đồng tử Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên co lại, hắn lật tay nắm cánh tay Trác Đỉnh Phong đang đặt trên vai mình, thuận thế đẩy mạnh sang bên cạnh.
Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một kẻ trong đám thủ hạ của Dự vương đang vây quanh bốn phía người nhà họ Trác đột nhiên lao tới, mũi đao sáng như tuyết đâm thẳng vào sau lưng Trác Đỉnh Phong. Cho dù Tiêu Cảnh Duệ đã kịp thời đẩy ra nhưng lưỡi đao vẫn rạch đứt lưng áo ông ta, có thể thấy thích khách ra tay nhanh đến mức nào.
Tuy nhiên, sau khi Tiêu Cảnh Duệ phát lực đẩy Trác Đỉnh Phong thì chính mình lại không còn thời gian phản ứng và né tránh, mũi đao đâm thẳng vào bụng hắn, lúc rút ra vẽ thành một hình cung trên không cùng với máu me tung tóe.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, mấy đại cao thủ đều không kịp cứu viện. Nếu lúc đó Tiêu Cảnh Duệ không cố gắng né tránh ánh mắt Trác Đỉnh Phong mà nhìn ra sau lưng ông thì chỉ e cũng không thể nhanh chóng đẩy ông ra như vậy.
Thích khách một đòn thất thủ, biết rõ không còn cơ hội khác nên lập tức xoay tay lại vuốt lưỡi đao ngang cổ, người chưa ngã xuống đất đã tắt thở.
Hạ Đông đứng gần đó nhất lao tới xem xét cũng chỉ có thể cau mày, lắc đầu.
“Cảnh Duệ! Cảnh Duệ!” Trác Đỉnh Phong ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn trong lòng, ngón tay nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người hắn, ngăn chặn dòng máu chảy ra như suối từ vết thương trên bụng Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc này trưởng công chúa và Trác phu nhân đều khóc thất thanh lao tới. Ngôn Dự Tân luống cuống tay chân lục lọi trong áo, muốn tìm bình hộ tâm đan vừa rồi tiện tay giấu trong người, nhưng trong lúc nóng lòng lại tìm mãi không thấy đâu.
Mai Trường Tô cũng nhanh chóng đi tới, cúi xuống xem xét thương thế của Tiêu Cảnh Duệ, thấy dù vết thương rất sâu nhưng lại may mắn không trúng chỗ hiểm, có viên hộ tâm đan đã uống tối nay bảo vệ tâm mạch nên tính mạng Tiêu Cảnh Duệ không gặp nguy hiểm, chàng mới yên lòng hơn một chút, lấy kim sang dược ra cho Trác phu nhân băng bó vết thương.
Lúc này, cuối cùng Ngôn Dự Tân cũng tìm được bình thuốc, vội vã dốc một viên ra cho Tiêu Cảnh Duệ uống, bị Mai Trường Tô lắc đầu ngăn lại. “Giữ lại đi, loại thuốc bảo vệ tính mạng này không dùng như vậy. Hôm nay uống một viên là đủ rồi.”
Dự vương ở bên cạnh bị cảnh chém giết máu me làm kinh sợ, lúc này mới hồi phục tinh thần, quay sang hung tợn trợn mắt nhìn Tạ Ngọc. Tạ Ngọc lại thờ ơ nhún vai, nói: “Mọi người đều thấy rõ, tên thích khách này là người của ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?”
Dự vương bị hắn làm cho nghẹn họng, khí tràn lên ngực, nổi giận quát gã tâm phúc bên cạnh: “Mang cái xác này về, tra cho bản vương xem hắn trà trộn vào thế nào, nhất định phải tra ra rõ ràng!”
Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, không nói gì.
Kế hoạch chu toàn đến mấy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn mọi sự, chuyện bất ngờ vừa rồi cũng khiến chàng giật nảy mình, may là chỉ làm mọi người kinh sợ chứ cuối cùng không có nguy hiểm gì, cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Còn Dự vương chỉnh đốn binh lính trong phủ thế nào thì Mai Trường Tô không nói gì, chàng không thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.
Sau khi được xử lý sơ bộ, vết thương của Tiêu Cảnh Duệ đã hoàn toàn cầm máu, nhưng hắn cũng rơi vào hôn mê, sắc mặt trở nên xám xịt.
Hiển nhiên là không thể ở lại phủ Ninh Quốc hầu được nữa, trưởng công chúa đã sai người chuẩn bị xe đưa hắn về phủ công chúa để tiếp tục chữa trị.
Vũ Văn Niệm ở bên cạnh nhỏ giọng nói để mình đưa Tiêu Cảnh Duệ về trạm dịch tĩnh dưỡng, đương nhiên không ai thèm để ý đến đề nghị lạ lùng này của nàng, chỉ có Nhạc Tú Trạch thấy đồ đệ đã sắp khóc liền tới kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói: “Nơi này là Kim Lăng, con phải nhẫn nại mới được.”
“Sao Huyên ca không có ở đây?” Vũ Văn Niệm nhìn quanh không thấy nơi dựa dẫm quen thuộc liền nghẹn ngào hỏi.
“Hắn không thể đi vào, đang chờ ở bên ngoài. Dù sao chúng ta cũng là người nước khác…”
“Sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?” Vũ Văn Niệm vặn vẹo hai tay. “Trưởng công chúa lợi hại như vậy, ca ca cũng không thèm quan tâm đến con… Chẳng phải thần pháp sư đã xem quẻ, tháng Tư là tháng đại cát, chúng ta đến đây vào thời gian này nhất định có thể đưa ca ca về…”
Người Sở rất tin thuật xem sao xem quẻ, có vị Hoàng đế nước Sở thậm chí còn thoái vị nhường ngôi cho Thái tử vì tử vi phạm vào đế tinh, cho nên Nhạc Tú Trạch lập tức an ủi đồ đệ: “Thần pháp sư đã xem quẻ rồi thì con còn lo lắng gì nữa? Mặc dù hắn còn trẻ, pháp thuật cũng không cao nhưng gần đây nhiều lần xem quẻ cho Lăng vương điện hạ đều chính xác, con phải thành tâm mới được.”
Hai thầy trò này thì thầm bên cạnh, những người khác đều không chú ý, chỉ có Mai Trường Tô thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ.
Dự vương đã sai khiến mấy kẻ tâm phúc nhất bảo vệ người nhà họ Trác, cáng khiêng người bị thương cũng đã được mang tới.
Trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò người hầu đi đón Tạ Bật và Tạ Khởi, cuối cùng quay lại nhìn phu quân ở lại một rồi giấu nước mắt cùng mọi người đi ra ngoài phủ.
Vũ Văn Huyên quả nhiên đang chờ ngoài phủ cùng những quan binh tuần phòng doanh còn chưa biết tình hình ra sao.
Đám quan binh tuần phòng doanh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng hắn lại có vẻ rất bình thản, tự đắc.
Hắn không hề thấy hứng thú với chuyện xảy ra trong phủ, thấy đường muội đi ra bình an, trên mặt mới để lộ nụ cười, vừa bước tới đón vừa dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, thế nào?”
“Huynh ấy còn không nói chuyện với muội…” Vũ Văn Niệm lao vào trong lòng hắn, nói rất khổ tâm.
“Không sao, tối nay nó đã bị kinh động quá mức nên mới không để ý đến muội. Muội và nó đã sánh vai chiến đấu, nó sẽ nhớ kĩ mình có một muội muội như vậy.” Vũ Văn Huyên nắm vai đường muội, dịu dàng an ủi. “Muội nghĩ xem, chúng ta đã làm rõ chuyện này một cách công khai như vậy, mọi đường lui của nó đều đã bị cắt đứt. Cách làm này có hiệu quả cao hơn bí mật nhận nhau rất nhiều. Thân phận và cảnh ngộ của nó trong chốc lát đã thay đổi nhiều như vậy, cho dù bây giờ chưa nhận ra nhưng chẳng bao lâu sau nó sẽ phát hiện mặc dù trưởng công chúa vẫn bảo vệ nó nhưng Kim Lăng đã không phải nơi thích hợp để nó ở lại nữa. Đến lúc đó chúng ta lại khuyên bảo, nó nhất đinh sẽ đi theo chúng ta. Là người thì ai cũng muốn gặp phụ thân ruột thịt của mình…”
Vũ Văn Niệm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Tiêu Cảnh Duệ bị khiêng lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc rời đi, nước mắt nàng lại không cầm được rơi xuống.
Ngôn Dự Tân đang chuẩn bị về nhà cùng phụ thân vô tình nhìn thấy, thói thương hương tiếc ngọc nổi lên, chần chừ một lát rồi vẫn đi tới nói với nàng: “Vũ Văn cô nương, thương thế của Cảnh Duệ không nguy hiểm đến tính mạng, cô nương đừng lo lắng. Trưởng công chúa là một người rộng lượng, cô nương chịu khó tới phủ cầu xin nhiều lần, trưởng công chúa sẽ để cô nương gặp Cảnh Duệ.”
Vũ Văn Niệm biết hắn có lòng tốt, vội lau nước mắt, cúi người thi lễ, nhỏ giọng nói: “Vâng, đa tạ Ngôn công tử.”
Ngôn Dự Tân gật đầu đáp lễ, lại nhìn Vũ Văn Huyên một cái, nhưng hắn vốn không thích gã Lăng vương Đại Sở lúc nào cũng tươi cười giả tạo này nên quay người đi, không nói gì nữa.
Trước lúc về, Hạ Đông cố ý đi tới bên cạnh Mai Trường Tô nói thầm vào tai chàng: “Đại tài tử quả nhiên cao tay, vậy mà có người lại nói tiên sinh chơi cờ không tốt, đúng là chuyện cười.”
Mai Trường Tô cười, nói: “Quả thật ta chơi cờ rất kém, Hạ đại nhân thử xem là biết. Có điều Hạ đại nhân chỉ có hứng thú với vụ án chính mình tiếp nhận, có lẽ cũng không nên để ý đến ván cờ của người khác làm gì?”
“Nói đúng lắm.” Hạ Đông nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta chỉ quan tâm đến việc phá án của mình, còn đối với những chuyện không đâu thì luôn giả mù giả điếc. Ngươi nói với Dự vương điện hạ đừng tới tìm ta vì sẽ chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.”
“Ta không bao giờ chuyển lời cho ai.” Tai Mai Trường Tô bị hơi thở của Hạ Đông làm cho ngứa ngáy, chàng vừa cười vừa né tránh. “Hơn nữa Dự vương điện hạ là người thông minh, có bao giờ điện hạ làm phiền Hạ đại nhân đâu?”
Hạ Đông ngẩng mặt cười, xoay người kéo Hạ Xuân nghênh ngang rời đi.
Chỉ trong chốc lát, Dự vương đã sắp xếp xong việc hộ tống người nhà họ Trác.
Hắn là loại người luôn luôn lôi kéo người khác bằng vẻ hiền lành, thân thiện, Trác Đỉnh Phong lại là người giang hồ thẳng thắn, mặc dù vẫn chưa hết cảnh giác nhưng xem ra ấn tượng đối với Dự vương cũng đã có chút cải thiện.
Mai Trường Tô biết chính mình bây giờ nên lui lại để Dự vương giải quyết những việc khác nên vẫn lẳng lặng đứng ngoài xa.
Dù sao bây giờ nhà họ Trác cũng đã tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh, cuối cùng chàng cũng có thể thở ra một hơi.
Trác Đỉnh Phong đã đồng mưu với Tạ Ngọc bao năm nay ông ta biết rõ chi tiết của rất nhiều sự vụ, riêng lời khai cũng có sức sát thương rất lớn. Chỉ cần ở Thiên Tuyền sơn trang còn giữ một số tư liệu và vật chứng thì Tạ Ngọc hoàn toàn không còn cơ hội lật lại thế cờ.
Mà tất cả những chuyện này Dự vương nhất định sẽ làm cực kỳ tốt.
“Bản vương sai người đưa Tô tiên sinh về phủ nhé?” Dự vương rảnh rỗi đi tới, ánh mắt nhìn Mai Trường Tô giống hệt như đang nhìn một bảo bối. “Tiên sinh nhảy xuống hồ, cả người ướt hết, thân thể ngấm lạnh, bản vương về phủ sẽ phái ngự y tới xem bệnh cho tiên sinh.”
“Đa tạ điện hạ.” Mai Trường Tô cười. “Chuyện tiếp theo rất quan trọng, điện hạ cần xử lý cả đêm, không cần phải phí tâm vì ta. Mông đại thống lĩnh tự nhiên bị cuốn vào chuyện này, xem dáng vẻ thì hình như cũng đã nhận ra bị chúng ta lợi dụng nên không vui. Bây giờ Mông đại thống lĩnh còn rất được Hoàng đế tin tưởng, quyền cao chức trọng, không thể đắc tội. Điện hạ cứ về phủ trước đi, ta phải qua chỗ Mông đại thống lĩnh tìm giải thích mấy câu!”
Dự vương sửng sốt quay lại, thấy sắc mặt Mông Chí hơi sa sầm, vội nói: “Vậy thì làm phiền tiên sinh. Mông đại thống lĩnh là người trung trực, tiên sinh giải thích phải thận trọng một chút, lúc này chúng ta tuyệt đối không thể gây thù oán với ông ta được.”
Mai Trường Tô gật đầu đồng ý.
Dự vương quay lại, cố ý đi tới trước mặt Mông Chí khách sáo mấy câu rồi mới dẫn người nhà họ Trác cùng ngồi xe ngựa rời khỏi.
Mai Trường Tô lập tức đi tới, cười nói: “Mông đại thống lĩnh vất vả rồi.”
Mông Chí nhìn quanh, thấy những người nên đi đều đã đi hết, vẻ mặt mới thả lỏng. “Ngươi còn đi lại được à? Không lạnh sao?”
“Bây giờ hơi lạnh rồi… Muộn thế này đã qua giờ giới nghiêm, ta là bình dân, một mình đi đêm e là sẽ bị bắt, đại thống lĩnh có thể đưa ta một đoạn đường hay không?”
Mông Chí nhất thời không xác định được là chàng nói thật hay nói đùa, đến tận lúc một chiếc xe ngựa chạy tới bên cạnh mới bừng tỉnh, cùng Mai Trường Tô ngồi vào trong xe.
“Phi Lưu đâu?”
“Chắc chắn là ở quanh đâu đó.” Sau khi rèm xe hạ xuống, Mai Trường Tô mới thả lỏng người, cởi bỏ áo ngoài ẩm ướt nặng nề, lấy chiếc chăn trên xe quấn lên người.
Mông Chí vội đặt bàn tay sau lưng chàng, vận khí giúp chàng lưu thông khí huyết.
“Nói thật, tối nay đúng là…” Vận khí xong, thấy sắc mặt Mai Trường Tô trở lại bình thường, Mông Chí mới yên tâm hơn. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, ông ta không khỏi cảm khái: “Mặc dù trước đó ngươi đã nói sơ qua nhưng ta vẫn cảm thấy chấn động trong lòng.”
Mai Trường Tô thở dài một hơi. “Huynh là người đứng xem mà còn như thế, bọn họ là người trong cuộc thì khác gì bị ninh trong nồi…”
“Đúng rồi, dù sao chuyện của trưởng công chúa năm đó cũng là bí mật, Dự vương có hỏi tại sao ngươi lại tra ra được hay không?”
“Đây không phải ta tra ra được.” Mai Trường Tô quấn chặt chiếc chăn bông trên người, hờ hững nói. “Là Dự vương tự tra ra được rồi nói với ta.”
“Sao?” Không ngờ lại nghe được một thông tin như vậy, Mông Chí lập tức cảm thấy đầu óc hỗn loạn. “Ngươi nói cái gì?”
Mai Trường Tô nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Toàn bộ chuyện này đã bắt đầu từ năm trước. Đầu tiên ta ột thương nhân buôn hàng da đến Hồng Tụ Chiêu nói tướng mạo của Tiêu đại công tử rất giống một lão vương gia Đại Sở, sau đó lại sắp xếp ột người trong cung buột miệng nhắc tới chuyện xưa của trưởng công chúa Lỵ Dương với Hoàng hậu… Liên hệ hai thông tin này với nhau đã đủ để một số người đưa ra kết luận của mình. Dự vương là người đầy mưu mô, Tần Bát Nhã cũng là một người rất giỏi truy tra các bí mật. Ta hoàn toàn không cần thêm dầu vào lửa, bọn họ đã tự biết cách hành động. Có một chuyện chắc huynh không biết, tháng trước Cung Vũ đã từng ám sát Tạ Ngọc một lần…”
“Cái gì?”
“Đương nhiên là ám sát không thành, Cung Vũ bị thương, bị đuổi bắt, không kịp trốn về Diệu Âm phường, đành phải chạy vào Hồng Tụ Chiêu và được Tần Bát Nhã cứu…” Ánh mắt Mai Trường Tô lạnh như băng. “Chính vì thế Dự vương đã biết được chuyện Tạ Ngọc thuê người giết con năm đó.”
“Ta hiểu rồi!” Mông Chí vỗ đùi. “Dự vương phát hiện nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ tới thương lượng với ngươi xem cần lợi dụng những chuyện này thế nào, cho nên ngươi bày kế cho hắn vạch trần mọi việc trong tiệc sinh nhật. Đúng là khéo thật! Nhưng còn đám người Vũ Văn Huyên…”
“Vũ Văn Huyên đến Kim Lăng, Dự vương chính là người phụng chỉ phụ trách tiếp đãi nên đương nhiên có cơ hội nhìn thấy Vũ Văn Niệm. Chỉ cần nhìn thấy mặt mũi vị Vũ Văn cô nương này thì chẳng còn gì không rõ nữa? Dò hỏi tâm tư của mấy tiểu cô nương có khó gì, với cái lưỡi của Dự vương thì thuyết phục bọn họ tới Tạ phủ vào tối hôm nay là chuyện rất đơn giản.”
“Không sai, không sai, đành rằng hơi tàn nhẫn nhưng đúng là một cơ hội hiếm có.” Mông Chí cảm khái. “Có điều bọn họ đến cũng thật đúng lúc.”
“Ban đầu Dự vương đến bàn bạc với ta, ta chỉ bày mưu cho hắn để Cung Vũ đến biểu diễn trong tiệc sinh nhật, tìm cơ hội làm khó dễ Tạ Ngọc trước mặt người nhà họ Trác. Có điều như vậy thì chỉ là lời nói suông không có bằng chứng, hiệu quả chưa biết thế nào. Cho nên sau khi sứ đoàn cầu thân của Đại Sở đến kinh đô, Dự vương phát hiện Vũ Văn Niệm, hắn mừng như phát điên chạy đến chỗ ta, không ngừng kêu trời cũng giúp ta.” Mai Trường Tô cười lạnh. “Cứ để hắn cho rằng chính mình may mắn, trời cao thật sự đang giúp hắn đi. Không có Dự vương thì ta cũng thật sự khó làm gì được Tạ Ngọc.”
“May mà tất cả đều diễn ra đúng như tính toán của ngươi, mặc dù xảy ra chút bất ngờ nhưng chung quy không ảnh hưởng đến đại cục.” Mông Chí vuốt râu than thở. “Chỉ thương người nhà họ Trác bị bưng bít lừa gạt bao nhiêu năm nay, cả Tiêu Cảnh Duệ kia nữa, không biết sau này hắn sẽ thế nào… Có lẽ hắn cũng đã đoán được vai trò của ngươi trong toàn bộ chuyện này đúng không? Suy cho cùng thì ngươi và hắn cũng xem như bằng hữu, hắn có trách ngươi quá tàn nhẫn không?”
“Trách thì cứ trách thôi.” Mai Trường Tô nói như thể không hề quan tâm, nhưng ánh mắt nhìn xuống lại không giấu được vẻ ảm đạm, miệng lẩm bẩm nói: “Không đủ tàn nhẫn thì làm sao có thể cắt hết những liên lạc giữa hắn và Tạ Ngọc? Dù sớm hay muộn thì hắn cũng phải đối mặt với chuyện này…”
Nói xong câu đó, Mai Trường Tô liền dựa vào thành xe ngựa chợp mắt một lát
Mông Chí hiểu rõ tính chàng, mặc dù phải đi nước cờ này, mặc dù không hối hận nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy đắng chát. Vì vậy ông ta không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đến lúc về tới Tô trạch.
“Ngươi bảo Yên đại phu khám cho xem thế nào, nếu không có việc gì thì đi nghỉ sớm một chút.” Trước khi cáo từ, Mông Chí nhỏ giọng dặn dò một câu.
Mai Trường Tô lại như không nghe thấy lời ông ta nói ánh mắt lấp lánh không biết đang suy nghĩ gì.
Mông Chí sợ cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng nên lẳng lặng xoay người chuẩn bị về. Ai ngờ mới đi được vài bước đã bị Mai Trường Tô gọi lại.
“Mông đại ca, ngày kia là đi săn ở bãi săn Cẩn Tạ đúng không?”
“Đúng, đây là buổi đi săn mùa xuân cuối cùng trong năm nay.”
Mai Trường Tô nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Lần này đi săn, Bệ hạ nhất định sẽ mời sứ đoàn Đại Sở cùng tham gia, huynh và Tĩnh vương sắp xếp một chút, tìm cơ hội dằn mặt Vũ Văn Huyên để hắn khỏi cho rằng võ tướng trong triều đình Đại Lương ta toàn là những kẻ lộng quyền như Tạ Ngọc, vì thế lại có dã tâm khác.”
Mông Chí hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng ờ một tiếng nhưng sau lúc lâu im lặng, ông ta vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Tiểu Thù, cho dù ngươi có là lực sĩ cũng không thể vắt hết sức lực như vậy được. Ngay cả Vũ Văn Huyên mà ngươi cũng phải lo, có lo được hết không?”
Mai Trường Tô khẽ lắc đầu. “Nếu không phải vì ta thì Vũ Văn Huyên cũng không có cơ hội nhìn thấy cuộc nội đấu trong triều Đại Lương, không răn đe hắn cẩn thận thì ta sẽ bất an trong lòng.”
“Cũng không thể nói như vậy được.” Mông Chí không đồng ý. “Thái tử và Dự vương đấu đá từ lâu, thiên hạ còn có ai không biết? Đại Sở bên kia chẳng lẽ lại không có chuyện tương tự như vậy?”
“Ít nhất thì mấy năm nay bọn họ không có chuyện như vậy.” Mai Trường Tô lộ vẻ sầu lo. “Sở đế đang tuổi trung niên, từ khi lên ngôi đến nay đã được năm năm, cai trị đất nước đạt được nhiều công tích không tầm thường, Đại Sở đã dần quốc thái dân an, ngoài loạn Miến Di thì không có khó khăn gì lớn. Còn nước ta, nếu trong triều cứ tiếp tục đấu đá nội bộ như vậy, một khi sức đe dọa đối với các nước láng giềng yếu bớt thì e rằng khó tránh khỏi bị nước khác lăm le dòm ngó.”
“Ngươi…” Dù thở dài chán nản nhưng trong lòng Mông Chí vẫn rất xúc động. Ông ta vỗ vai Mai Trường Tô, lên tiếng cam đoan ngập tràn khí phách: “Ngươi yên tâm, lúc đi săn ta và Tĩnh vương nhất định sẽ thể hiện quân uy làm cho Vũ Văn Huyên mở rộng tầm mắt, ngoan ngoãn về nam nằm yên mấy năm. Hơn nữa nam cương còn có quận chúa Nghê Hoàng trấn thủ nữa mà.”
“Phòng họa từ khi còn chưa xảy ra là không bao giờ thừa, khiến Đại Sở kiêng kỵ thêm một phần thì Nghê Hoàng sẽ có thể bớt một phần áp lực. Ngày kia huynh và Cảnh Diễm phải làm cho tốt.” Mai Trường Tô cười cười, vẻ mặt thoải mái hơn một chút. “Huynh về đi, ta cảm thấy lạnh rồi.”
Mông Chí thoáng nhìn sắc mặt Mai Trường Tô dưới ánh trăng, không dám ở lại lâu hơn, chắp tay từ biệt rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lê Cương sớm đã chuẩn bị nước nóng đứng chờ bên cạnh, lúc này lập tức bước tới hầu hạ Mai Trường Tô tắm nước thuốc, lại mời Yến đại phu tới khám kĩ, sau khi xác nhận khí lạnh chỉ ở bên ngoài chưa xâm nhập nội phủ, mọi người mới có thể yên tâm không còn lo lắng cho chàng.
Đêm đó Mai Trường Tô ngủ không yên giấc, vì sợ Phi Lưu lo lắng nên không dám trở mình quá nhiều. Hôm sau thức dậy cảm thấy hơi đau đầu, Yến đại phu đến châm cứu cho chàng, sầm mặt không nói.
Lê Cương bị sắc mặt đen như đáy nồi của lão đại phu làm hoảng sợ, cản Đồng Lộ đến bẩm báo công chuyện bên ngoài hai canh giờ, không cho hắn đi vào quấy rầy tông chủ nghỉ ngơi.
Đến chiều Mai Trường Tô biết chuyện, hiếm khi thấy chàng nổi giận như vậy, ngay cả Phi Lưu cũng hoảng sợ nhảy lên xà nhà không dám xuống.
Lê Cương biết mình vượt quyền, vẫn quỳ ngoài sân chịu tội.
Mai Trường Tô không để ý đến hắn, ngồi trong phòng nghe Đồng Lộ bẩm báo một lượt động tĩnh trong ngày của những nơi quan trọng như phủ Dự vương và phủ công chúa, vẻ mặt mới dần bớt giận.
Đến sẩm tối, Lê Cương đã quỳ ba canh giờ, Mai Trường Tô mới đi ra ngoài sân, lạnh nhạt hỏi hắn: “Đã hiểu rõ vì sao ta để ngươi quỳ lâu như vậy chưa?”
Lê Cương phủ phục xuống, nói: “Thuộc hạ tự ý quyết định, xin tông chủ trách phạt.”
“Ngươi muốn tốt cho ta, làm sao ta không biết.” Mai Trường Tô nhìn hắn, ánh mắt dù vẫn nghiêm khắc nhưng ngữ điệu đã trở nên hiền hòa. “Nếu ngươi khuyên ta, ngăn ta thì ta cũng không tức giận. Nhưng ta không thể tha thứ khi ngươi giấu ta! Ta phó thác Tô trạch này cho ngươi, ngươi chính là mắt ta, là tai ta, nếu ngay cả ngươi cũng che giấu ta thì chẳng phải ta sẽ trở thành người mù, người điếc sao? Còn có thể làm được chuyện gì nữa? Ta đã dặn dò ngươi từ đầu, trừ phi ta quả thật ốm nặng thần trí không rõ, nếu không có một số người bất kể đến lúc nào ngươi cũng phải bẩm báo cho ta biết, Đồng Lộ chính là một trong số đó. Chẳng lẽ lời dặn này ngươi nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không ghi nhớ trong lòng à?”
Lê Cương xấu hổ, hai mắt rưng rưng, khấu đầu nói: “Thuộc hạ phụ lòng tông chủ, cam nguyện chịu phạt nặng. Xin tông chủ bảo trọng thân thể, không nên giận dữ.”
Mai Trường Tô yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, lắc đầu, nói: “Có những lỗi lầm không thể phạm dù chỉ một lần. Ngươi về Lang Châu đi, gọi Chân Bình đến.”
Lê Cương cực kỳ hoảng sợ, lao về phía trước nắm lấy tay áo Mai Trường Tô, cầu khẩn: “Tông chủ, tông chủ, thuộc hạ thật sự biết sai rồi, tông chủ đuổi thuộc hạ về Lang Châu còn không bằng giết thuộc hạ luôn…”
Mai Trường Tô mệt mỏi nhìn hắn, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ta đến kinh thành này phải đối mặt với quá nhiều địch thủ, quá nhiều cạm bẫy xảo quyệt, cho nên những người bên cạnh ta phải hoàn toàn nghe lời, tiếp thu tất cả ý kiến của ta, trợ giúp ta, ủng hộ ta, ta không cần phải tốn thêm một chút sức lực nào để lo lắng cho công việc nội bộ, huynh hiểu chưa?”
Là một hán tử mà lúc này Lê Cương lại nghẹn ngào không nói nên lời.
“Đi, truyền tin gọi Chân Bình đến.”
“Tông chủ…” Lê Cương cực kỳ tuyệt vọng, lại không dám tiếp tục cầu xin, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đã đâm vào thịt, máu đã ứa ra.
“Huynh… cũng ở lại đi. Gần đây bệnh tình của ta nặng hơn một chút, huynh phải chịu áp lực lớn nên cũng khó trách. Nghĩ lại một mình huynh trông nom cả Tô trạch, trách nhiệm quá nặng nề, đầu óc quá căng thẳng, không có thời gian thả lỏng, khó tránh khỏi xảy ra sai sót. Lẽ ra ta nên nhận ra điều này từ sớm nhưng vì tâm tư đều đặt ở bên ngoài cho nên đã sơ suất. Xưa nay huynh và Chân Bình vẫn phối hợp ăn ý, sau khi hắn đến, hai người có thể chia sẻ công việc với nhau, gặp chuyện gì cũng có người để thương lượng, ta cũng sẽ yên tâm hơn.”
Lê Cương ngẩng lên, miệng há ra, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới dần dần lĩnh hội được ý của Mai Trường Tô, trong lòng lập tức mừng như phát điên, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Mai Trường Tô không nói thêm nữa, xoay người về phòng.
Yến đại phu đi liền theo sau, bưng bát thuốc bắt chàng uống, nói là để thanh nhiệt.
Lúc này Phi Lưu mới bay từ chỗ nào đó ra, dựa vào đầu gối Mai Trường Tô, phụng phịu: “Tức giận!”
“Được rồi, Tô ca ca đã hết giận rồi.” Mai Trường Tô xoa tóc hắn. “Phi Lưu sợ à?”
“Sợ…”
Mai Trường Tô mỉm cười, chậm rãi vỗ vai Phi Lưu, hai mắt dần dần mông lung, ngả người dựa vào tấm đệm, thân thể dần thả lỏng.
Yến đại phu rút tấm đệm ra cho chàng ngủ, lấy chăn lông cẩn thận đắp cho chàng. Phi Lưu nhất định đòi dựa vào Tô ca ca, vùi mặt vào chiếc chăn lông mềm mại, nhẹ nhàng quẹt quẹt.
“Không được làm ồn.” Yến đại phu hạ thấp giọng dặn dò thiếu niên một câu rồi nhẹ bước rời khỏi, mới đi ra đến hành lang lại nhìn thấy Lê Cương vội vã đi vào, không khỏi nhướng mày.
“Tông chủ thếnào?”
“Vừa mới ngủ…”
Bước chân Lê Cương hơi khựng lại nhưng vẫn nhanh chóng đi qua bên cạnh Yến đại phu vào trong phòng.
Mai Trường Tô nằm trên giường, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài không hề đậm màu hơn chiếc chăn lông trắng như tuyết đắp trên người chàng, đầu nghiêng trên gối, hơi thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ.
Lê Cương đứng bên cạnh giường do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Tông chủ, tông chủ!”
Mai Trường Tô khẽ động, mắt vẫn nhắm, giọng nói không rõ ràng lắm: “Chuyện gì?”
“Đồng Lộ lại về rồi.” Lê Cương đưa tay đỡ Mai Trường Tô vừa ngồi dậy dựa vào đầu giường. “Hắn nói mới nhận được tin tức từ phủ trưởng công chúa, đại tiểu thư Tạ Khởi nhà họ Tạ hôm nay chuyển dạ, tình hình có vẻ không tốt lắm…”
Mai Trường Tô mở to mắt. “Khó sinh à?”
“Vâng, nghe nói là thai ngược, chân đứa bé ra trước… Đã triệu năm ngự y đến rồi…”
“Có nghiêm trọng không?”
Lê Cương ngẩn ra không biết phải trả lời thế nào.
Yến đại phu lúc này đã quay lại. “Sinh con mà chân ra trước, nếu không có bà đỡ rất giỏi thì mười người có tám người không sống được. Huống hồ sản phụ lại là tiểu thư nhà quan, thể lực không tốt, e là khó tránh một xác hai mạng.”
Mai Trường Tô biến sắc mặt. “Giữ một cũng không được à?”
“Còn không rõ tình hình cụ thể như thế nào nên rất khó khẳng định.” Yến đại phu lắc đầu than thở. “Có điều nữ tử khó sinh cũng gần như đã đi đến Quỷ Môn quan.”
“Trưởng công chúa đã triệu ngự y, chắc là phải có cách chứ?”
Yến đại phu nhướng mày. “Có thể trở thành ngự y thì đương nhiên y thuật không kém, nhưng đỡ đẻ phần lớn là dựa vào kinh nghiệm, những ngự y này đã đỡ đẻ được mấy lần? Còn không bằng một bà đỡ khéo tay.”
Mai Trường Tô đứng lên, bước mấy bước trong phòng. “Ta nghĩ bà đỡ trưởng công chúa mời có lẽ cũng là bà đỡ giỏi nhất kinh thành rồi… Hi vọng Tạ Khởi có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này…”
Yến đại phu hiểu rõ sự đáng sợ của việc khó sinh hơn chàng nên chỉ vuốt râu không nói gì.
Lê Cương nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên mắt sáng lên, nói: “Tông chủ còn nhớ Điêu Nhi không? Lúc mẹ nó sinh nó cũng là chân ra trước, mọi người đều nói không cứu được. Sau đó Cát thẩm dùng cách xoa nắn gì đó điều chỉnh lại tư thế thai nhi nên mới sinh được thuận lợi…”
Mai Trường Tô vội nói: “Mau gọi Cát thẩm đến!”
Lê Cương xoay người chạy ra ngoài, một lát sau dẫn Cát thẩm vội vã chạy tới. Mai Trường Tô nhanh chóng hỏi han một lát, nghe nói là thủ pháp chỉnh thai lưu truyền nhiều đời ở quê rất hiệu nghiệm liền ra lệnh lập tức chuẩn bị xe dẫn Cát thẩm vội vàng chạy tới phủ trưởng công chúa.
Đến trước cửa phủ, có lẽ vì bên trong đang hỗn loạn nên lính gác cổng mọi ngày phòng thủ nghiêm cẩn vừa nghe thấy Mai Trường Tô nói mấy chữ “Đến giúp đỡ đẻ” đã lập tức mời vào, luống cuống dẫn hai người vào thẳng trong phủ. Có thể thấy các ngự y đã bó tay hết cách, mọi người bắt đầu đi khắp nơi mời các đại phu, còn Mai Trường Tô thì rõ ràng đã bị lính gác cổng coi là một trong những đại phu được mời đến.
Đi qua ba lần cổng, chàng mới tới một tòa viện nhiều cây cối râm mát.
Bước vào chính sảnh, trưởng công chúa Lỵ Dương tóc tai rối bời đang ngồi trên một chiếc ghế ở bên trái sảnh, ánh mắt ngơ ngẩn, nước mắt đầy mặt.
Mai Trường Tô vội bước nhanh tới, cúi người xuống, nói: “Trưởng công chúa, nghe nói tiểu thư không thuận, Tô mỗ đưa một bà đỡ đến, có thể để bà ấy thử hay không?”
Trưởng công chúa Lỵ Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn Mai Trường Tô, con ngươi khẽ chuyển động, dường như nghe không hiểu những gì chàng nói.
“Trưởng công chúa…” Mai Trường Tô đang định nói tiến thì một tiêng kêu bi thảm đột nhiên vang lên ngoài viện: “Khởi Nhi! Khởi Nhi!”
Ngay sau đó, một nam nhân với khuôn mặt hốc hác lảo đảo chạy vào, chính là Trác Thanh Diêu, phía sau còn có hai hộ vệ. Có lẽ là để thể hiện sự rộng lượng của mình nên Dự vương đã sai người đưa hắn đến đây.
“Nhạc mẫu, Khởi Nhi thế nào?” Trác Thanh Diêu nhìn thấy trưởng công chúa Lỵ Dương, lao tới quỳ trước mặt bà, gương mặt tái mét. “Nàng ấy thế nào? Đứa bé thế nào?”
Đôi môi trưởng công chúa Lỵ Dương run rẩy kịch liệt, nước mắt lại trào ra từ đôi mắt đã sưng đỏ, giọng nói khàn khàn không thành tiếng: “Thanh Diêu… con… con đến chậm rồi…”
Câu này giống như một tiếng sấm giữa trời quang khiến Trác Thanh Diêu đầu váng mắt hoa, nhất thời ngơ ngác quỳ như thể không biết đang ở nơi nào.
Mai Trường Tô cũng thấy thê lương, quay đầu đi, thở dài một tiếng.
Cát thẩm ghé lại gần, hạ thấp giọng, nói: “Tông chủ, tôi đi vào trong đó xem một chút được không?”
Mai Trường Tô không biết người đã chết rồi thì còn có thể xem cái gì nữa nên nhất thời không phản ứng lại. Cát thẩm tưởng chàng ngầm đồng ý nên lập tức bước nhanh qua bức rèm vào trong phòng.
Ngay lập tức có mấy tiêng kêu sợ hãi vang lên.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi làm gì?”
“Người đâu…”
Tiêng kêu làm Trác Thanh Diêu bừng tỉnh, hắn lập tức nhảy lên, vẻ mặt vừa đau thương vừa phẫn nộ lao vào trong phòng.
Cùng lúc đó Cát thẩm cũng lớn tiếng kêu lên: “Tông chủ, đứa bé còn có thể cứu được!”
Sự tín nhiệm đối với thuộc hạ khiến Mai Trường Tô lập tức chặn trước mặt Trác Thanh Diêu, cố gắng ngăn cản hắn lại mà không hề do dự, nhưng Trác Thanh Diêu lúc này đã không còn suy nghĩ được gì nữa, lập tức tung chưởng đánh tới.
“Phi Lưu, không được làm bị thương!” Trong cảnh hỗn loạn, Mai Trường Tô chỉ kịp hô lên câu này.
Sau mấy chiêu, thân hình Trác Thanh Diêu bay về phía sau, đập vào cột nhà mới dừng lại được. Có điều, qua việc hắn lại lập tức lao tới có thể thấy Phi Lưu quả thật rất nghe lời Mai Trường Tô, không hề làm hắn bị thương.
Mai Trường Tô đang định lớn tiếng giải thích mấy lời thì Trác Thanh Diêu đã vọt tới nửa đường lại tự mình dừng lại.
Tiếng trẻ con khóc yếu ớt từ phòng trong truyền ra qua bức rèm che, lúc đầu không to, cũng không liền mạch, nhưng sau một lát thì tiếng khóc ngày càng to.
Toàn bộ sức mạnh của Trác Thanh Diêu dường như đã bị tiếng khóc này hút đi, hắn đột nhiên ngã quỳ xuống đất, một tay chống xuống nền nhà, tay kia che mặt hai vai không ngừng rung lên.
Tiếng nghẹn ngào đã cố gắng kìm nén vẫn len qua kẽ răng đứt quãng, âm thanh cực thấp nhưng lại làm người nghe cảm thấy chua xót hơn cả tiếng gào khóc nức nở.
Trưởng công chúa Lỵ Dương lúc này đã chạy vào phòng trong, khoảng nửa khắc sau bà bế một đứa bé quấn trong tã lót đi ra.
Cát thẩm đi theo phía sau trưởng công chúa nhanh chóng trở lại bên cạnh Mai Trường Tô bẩm báo: “Tông chủ, lúc tôi đi vào thì sản phụ mới chỉ hôn mê tắt thở, có điều bây giờ thì thật sự không cứu được nữa. Sinh được một cậu bé.”
Mai Trường Tô gật đầu, trong lòng ngỡ ngàng, không biết là vui hay buồn.
Chàng và Tạ Khởi vốn không có qua lại gì, nhưng mắt thấy thiếu phụ má hồng hôm qua hôm nay đã thành u hồn lạnh lẽo, trong lòng không khỏi có vài phần sầu não.
“Này… đây là con trai của con, bế một lát đi.” Trưởng công chúa Lỵ Dương nén tiếng khóc, đặt đứa bé trên tay vào vòng tay Trác Thanh Diêu.
Vị phụ thân trẻ tuổi chỉ cúi đầu thoáng nhìn rồi lại lập tức ngẩng lên, trong mắt là sự chờ mong. “Khởi Nhi đâu? Sinh con xong, nàng ấy không sao chứ?”
Hai mắt trưởng công chúa Lỵ Dương chứa đầy vẻ đau buồn, nhưng dường như nước mắt đã cạn hết, chỉ còn màu đỏ như máu. “Thanh Diêu, mang đứa bé đi, nuôi nó cho tốt… Nếu Khởi Nhi còn sống thì nhất định nó cũng hi vọng đứa bé có thể lớn lên bên cha nó…”
Ánh mắt Trác Thanh Diêu ngưng đọng, dường như xuyên qua trưởng công chúa Lỵ Dương ở trước mặt, rơi vào một nơi xa xôi nào đó.
Gió bên ngoài thổi vào làm tấm rèm cửa lay động, mùi máu tanh tràn ra ngoài.
Hắn co tay lại, ôm sát đứa bé trước ngực, lắc lư đứng lên.
“Khởi Nhi là thê tử của ta, lẽ ra ta không nên rời khỏi nàng ấy…” Trác Thanh Diêu đi hai bước về phía trước rồi đột nhiên quay lại, ánh mắt đã trở nên cực kỳ rõ ràng. “Ta phải đưa Khởi Nhi cùng đi, bất kể nàng sống hay chết, bọn ta đều phải ở bên nhau.”
Thân hình trưởng công chúa Lỵ Dương hơi dao động, sắc mặt ảm đạm, dung nhan hốc hác.
Dung nhan và diễm sắc ở tuổi của bà lẽ ra vẫn còn giữ lại được, lúc này đã không còn chút gì, chỉ còn lại một người mẹ già nua, không thể thừa nhận lại không thể không thừa nhận nỗi đau đã rơi xuống người mình.
Mai Trường Tô không nhìn nữa, yên lặng xoay người đi ra ngoài viện.
Cả phủ trưởng công chúa lúc này giống như một bãi tha ma tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm.
Cũng giống như lúc vào, trên đường không hề có người vặn hỏi. Mai Trường Tô cứ thế đi theo lối đi chính lát gạch xanh xuyên qua cổng viện ra ngoài phủ, trên đường không những không dừng lại mà càng đi càng nhanh, đôi lúc không thở được nữa mới buộc phải dừng chân, hai mắt như bị che phủ bởi một lớp mây đen.
Chàng nhắm mắt lại, điều hòa nhịp thở.
Có người nắm chặt cánh tay, lắc lắc người chàng, một giọng nói đầy lo lắng vang lên bên tai: “Tô ca ca!”
Mai Trường Tô ngẩng đầu lên, gió chiều ấm áp thổi những sợi tóc chàng bay tán loạn.
Lúc chàng mở mắt ra thì hai mắt đã như mặt hồ phẳng lặng, hờ hững, lạnh lẽo, kiên định mà sâu thẳm, dường như tất cả mọi tâm tình đã được che lại, hoặc dường như hoàn toàn không có tâm tình gì.
“Phi Lưu!” Chàng nắm chặt tay thiếu niên, lẩm bẩm nói. “Trái tim một người có thể trở nên cứng rắn, ngươi biết không?”