Chương 57: Tình sâu khó thọ
Khi toàn bộ cửa sổ nhà ngang phía tây đều đóng lại, một cơn kích động trào lên trong lòng Tĩnh vương, hắn muốn nhân cơ hội Phi Lưu đang chơi đùa bên ngoài để sai người đến nghe trộm xem những người trong phòng đang nói gì.
Có điều, cuối cùng hắn vẫn khống chế được sự kích động của mình không làm bất cứ việc gì.
Mai Trường Tô che giấu một bí mật, điều này đã không còn gì phải nghi ngờ nữa, nhưng có cần bất chấp thủ đoạn để tìm hiểu bí mật này hay không thì Tĩnh vương còn đang do dự.
Hơn một năm Mai Trường Tô làm mưu sĩ cho hắn, sự phản cảm và nghi ngờ ban đầu của hắn đối với vị mưu sĩ tự tới tìm mình dần biến thành sự tín nhiệm vào tôn trọng. Hắn không muốn phá vỡ sự tín nhiệm lần này, cũng không muốn hạ thấp sự tôn trọng này.
Cho nên nhìn cửa sổ nhà ngang phía tây đóng chặt, Tiêu Cảnh Diễm cố gắng kiềm chế sự nghi ngờ đang trào lên dữ dội trong lòng, chỉ yên lặng đứng đó.
Người mở cửa đi ra lại là Mai Trường Tô. Sắc mặt vị mưu sĩ trắng xanh, quần mắt lại hơi đỏ, có điều vẻ mặt chàng rất bình tĩnh, lúc đi vào nhà chính dường như vẫn không có gì khác thường.
Nhưng Tĩnh vương vừa ngẩng lên, chàng lại đột nhiên quỳ xuống.
“Tô tiên sinh làm sao thế?” Tĩnh vương giật mình, vội tiến lên đỡ chàng dậy. “Đang yên đang lành, vì sao lại hành đại lễ như vậy?”
“Tô mỗ có một yêu cầu quá đáng, mong điện hạ đồng ý.”
“Có chuyện gì tiên sinh cứ nói ra, nếu có thể làm được thì ta sẽ cố gắng hết sức làm cho tiên sinh.”
“Tô mỗ cả gan xin điện hạ đến nội điện… mời quý phi nương nương tới giúp ta khám ột bệnh nhân…”
“Bệnh nhân?” Tĩnh vương ngạc nhiên. “Bệnh nhân trong phòng tiên sinh đó?”
“Vâng.”
Tĩnh vương khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui. “Tuy đang ở cùng trong hành cung, mẫu phi tới chỗ ta cũng không khó, nhưng nếu cần khám bệnh… chẳng phải nên tìm thái y sao?”
“Bệnh của người này thái y không khám được.” Mai Trường Tô ngẩng đầu, sự thành khẩn lấp lánh trong mắt.
“Ta biết yêu cầu này không hợp tình hợp lý, nhưng không thể không xin điện hạ giúp đỡ. Xin điện hạ nể tình hơn một năm nay ta hết lòng phò trợ, giúp ta khẩn cầu quý phi nương nương. Nếu nương nương không chịu đến thì ta cũng không thể nói gì hơn.”
Tĩnh vương mím môi, do dự một lát.
Từ khi bắt đầu phò tá hắn đến giờ, Mai Trường Tô đã lập được vô số công lao nhưng lại chưa hề đưa ra yêu cầu gì. Lúc này chàng vẫn quỳ không đứng dậy, thật sự khiến hắn không thể nào từ chối.
“Được rồi. Ta đi vào nói một câu, nhưng tới hay không thì mẫu phi sẽ tự quyết định.”
“Đa tạ điện hạ!”
Tĩnh vương đã đáp ứng thì hắn cũng không làm mất thời giờ thêm nữa, chỉ chỉnh lại áo mũ rồi đi vào nội điện.
Tính ra cũng khéo, sau khi sự căng thẳng kéo dài suốt năm ngày chùng xuống, Hoàng đế Đại Lương thường xuyên mộng mị, đêm ho ngủ không yên giấc, ban ngày lại mệt mỏi không có tinh thần, Tĩnh phi vừa hầu hạ ông ta dùng thuốc rồi đi ngủ, lúc này đang ngồi nhàn rỗi ngoài hành lang nhìn con vẹt được nuôi trong điện. Thấy Tĩnh vương tới, Tĩnh phi rất vui vẻ.
“Sao con lại vào đây? Con có nhiều việc bên ngoài, không cần ngày nào cũng tới vấn an đâu.” Tĩnh phi kéo tay con trai, đang định dẫn hắn vào điện nhưng thấy vẻ mặt của hắn, lại dừng bước. “Có chuyện gì à?”
“Hài nhi… quả thật là có việc.” Tĩnh vương suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. “Nói đúng ra thì Tô tiên sinh có việc.”
Tĩnh phi có chút kinh ngạc, vội hỏi. “Tô tiên sinh sao rồi?”
“Hắn không sao, chỉ có điều hắn để một bệnh nhân kì dị, toàn thân mọc đầy lông trắng ở trong phòng mình, muốn mời mẫu phi đến khám giúp.”
“Toàn thân mọc…” Ánh mắt xao động, đột nhiên Tĩnh phi run lên. “Ta biết rồi, con chờ một lát.”
Tĩnh vương vốn cho rằng ít nhất Tĩnh phi sẽ hỏi một câu tại sao không mời thái y, không ngờ bà không nói một lời, tự mình đi vào lấy hộp thuốc rồi theo hắn ra ngoài. Tĩnh vương càng thêm sinh nghi, không ngừng chớp mắt.
Tĩnh phi đi phía trước, không có tâm tư chú ý đến vẻ mặt con trai. Bà bước rất nhanh, tiểu viện của Tĩnh vương lại không xa, chẳng bao lâu sau đã tới nơi.
Mai Trường Tô đang chờ đón ngoài viện, hành lễ xong liền dẫn bà vào nhà ngang, Tĩnh vương đi theo sát phía sau.
Niếp Phong quấn người trong chăn dày, chỉ để lộ ra nửa cái đầu, có điều lại rất yên tĩnh.
Ánh mắt Tĩnh vương rơi vào một cái bát nhỏ trên bàn, trong bát còn mấy giọt máu chưa uống cạn, lại nhìn cổ tay Mai Trường Tô, quả nhiên cổ tay chàng lại vừa được băng bó, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn biết rõ thân thể Mai Trường Tô không tốt, cứ lấy máu hết lần này tới lần khác như vậy thì sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của chàng. Nếu chỉ vì một người xa lạ, sao chàng làm đến mức này?
“Nương nương, tình hình hắn thế nào?” Lúc này Mai Trường Tô hoàn toàn không để ý đến Tĩnh vương, toàn bộ sức chú ý đều đặt lên hai ngón tay đang bắt mạch của Tĩnh phi. “Độc tính có mấy tầng?”
“Còn may.” Tĩnh phi thở phào một hơi. “Độc tính không sâu, chưa tới tầng thứ ba. Ta châm cứu cho hắn một lần là có thể áp chế độc tính một, hai tháng không phát tác. Nhưng độc hỏa hàn là kỳ độc đệ nhất thiên hạ, y đạo của ta không giải được. Huống chi thời gian hắn trúng độc đã rất dài, giải độc sẽ rất khó khăn.”
“A.” Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Vậy xin nương nương châm cứu cho hắn.”
Tĩnh phi nhìn chàng một cái, không nói gì, mở hộp thuốc lấy một bó ngân châm ra, dùng lửa cồn sát trùng rồi bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.
Bộ châm pháp này hết sức phức tạp, châm cứu gần nửa canh giờ mới lần lượt thu kim. Bệnh nhân còn chưa có phản ứng gì, Tĩnh phi đã ướt đẫm mồ hôi.
“Đa tạ ân đức của nương nương, Tô mỗ…”
“Được rồi, người theo nghề y phải có lòng nhân, ngươi không cần tạ ơn.” Tĩnh phi mỉm cười, cầm khăn tay chàng đưa lau mồ hồi, lại dò hỏi. “Chắc ngươi biết người có thể giải được độc này?”
“Vâng.” Mai Trường Tô thản nhiên gật đầu. “Tô mỗ sẽ mời người đó đến đây nhanh nhất có thể, có điều đường xá xa xôi, phải đợi vài ngày.”
“Nếu trước khi người đó đến, bệnh nhân này có chuyện gì cứ đến tìm ta.”
Mai Trường Tô thấp giọng đáp, lúc này mới nhớ tới Tĩnh vương.
“Mẫu thân và Tô tiên sinh giống như đã biết nhau từ lâu rồi nhỉ.” Thấy hai người cuối cùng cũng nhớ tới mình, Tĩnh vương không khỏi nhíu mày. “Có điều Tô tiên sinh thoạt nhìn ít tuổi hơn nhi thần, chắc không phải mẫu thân đã biết từ trước khi sinh con chứ?”
Tĩnh phi chậm rãi thu ngân châm, khẽ thở dài. “Tóm lại là con vẫn muốn biết…”
“Nhưng mẫu thân vẫn không muốn nói đúng không?”
Tĩnh phi thoáng nhìn Mai Trường Tô. Mai Trường Tô quay mặt sang chỗ khác, khẽ lắc đầu.
“Tô tiên sinh là con của một cố nhân, trước kia thậm chí mẫu thân còn không biết đến sự tồn tại của Tô tiên sinh. Mọi người có thể gặp nhau, thật sự là cơ duyên xảo hợp.”
“Cố nhân?”
“Đúng, cố nhân…” Vẻ mặt Tĩnh phi phức tạp, hoài niệm và đau thương đan xen. “Khi đó mẫu thân vẫn là một tiểu cô nương, đi theo sư phụ hành nghề y, bị một ác bá tìm mọi cách ức hiếp. Nếu không phải có vị cố nhân này đi qua cứu giúp thì có lẽ đã chết dưới khe núi từ lâu rồi…”
Tĩnh vương chưa từng nghe nói đến chuyện quá khứ này của mẫu thân, lập tức lộ vẻ xúc động. “Tô tiên sinh và mẫu thân có quan hệ sâu xa như vậy, tại sao trước kia chưa bao giờ nghe mẫu thân nhắc tới?”
“Trước lúc gặp nương nương thì chính ta cũng không biết.” Mai Trường Tô cúi đầu.
“Nhưng chuyện này cũng không có gì bí mật, vì sao mẫu thân không chịu nói với nhi thần?”
Hình như biết hắn sẽ hỏi vậy, Tĩnh phi cười buồn bã. “Không phải không chịu nói mà là không muốn nói. Dù sao cố nhân cũng đã qua đời, nhắc tới chuyện xưa thật sự rất đau lòng…”
Thấy sắc mặt mẫu phi u ám, dù cảm thấy bà vẫn chưa nói hết lời nhưng Tĩnh vương cũng không nỡ hỏi tiếp, quay sang nói với Mai Trường Tô. “Vậy bệnh nhân này thì có quan hệ gì với tiên sinh?”
“Bằng hữu.” Mai Trường Tô đáp ngắn gọn. “Bằng hữu rất thân.”
Tiêu Cảnh Diễm thoáng giật mình, biết nếu hỏi tiếp thì cũng không khác gì tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta, huống hồ Mai Trường Tô chỉ là một mưu sĩ đến nương nhờ hắn hơn một năm trước mà thôi, có mấy bằng hữu hắn không biết là chuyện bình thường.
“Cảnh Diễm, chắc bệ hạ cũng dậy rồi, chúng ta đi thôi.” Tĩnh phi chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu với Mai Trường Tô rồi đi ra ngoài.
Tĩnh vương không biết phải làm sao, đành xách hộp thuốc đuổi theo sau.
Mai Trường Tô chỉ đưa bọn họ đến cửa rồi quay lại, tươi cười an ủi Niếp Phong: “May mà độc tính không sâu, huynh đừng lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt, tất cả đều có ta. Huynh đương nhiên tin ta, đúng không?”
Niếp Phong đưa bàn tay mọc đầy lông trắng ra giữ người chàng, “ô ô” mấy tiếng.
“Ta biết…” Nụ cười của Mai Trường Tô mang vẻ xót xa mơ hồ. “Huynh trải qua trăm cay nghìn đắng, từ Mai Lĩnh đi tới đế đô, trên đường đi phải trốn tránh sự xua đuổi và vây bắt của người ta chính là vì phải gặp lại Hạ Đông tỷ tỷ… Xin thứ lỗi, lần nãy Hạ Đông không theo Hoàng đế đến núi Cửu An… Có điều nếu Hạ Đông tỷ tỷ biết huynh còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui mừng… Bao giờ về kinh, ta sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt sớm nhất có thể, được không?”
Hai vai run lên, Niếp Phong ngẩn ra chốc lát, đột nhiên kiên quyết lắc đầu.
“Không sao, không sao.” Mai Trường Tô ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn. “Bất kể huynh biến thành hình dạng gì, Hạ Đông tỷ tỷ cũng sẽ không để ý, chỉ cần huynh còn sống là tốt rồi. Sống… chính là sự an ủi lớn nhất đối với đại tẩu.”
Niếp Phong chán nản gục đầu xuống vai Mai Trường Tô, nước mắt nóng hổi chảy từ lông trên mặt xuống thấm ướt vai áo chàng.
“Tính mạng của huynh cũng là do các huynh đệ liều chết giành lại được đúng không? Bọn họ sẵn sàng chết để huynh được sống, chính vì thế huynh phải sống thật tốt. Tiên phong doanh ở Tuyệt Hồn cốc chỉ có một mình huynh sống sót, Xích Vũ doanh chỉ còn lại ta và Vệ Tranh… Mười sáu đại tướng ở chủ doanh chỉ có Niếp Đạc may mắn chạy thoát được, còn phụ soái, Niếp thúc thúc, Tề thúc thúc, Quý thúc thúc và bảy mươi ngàn oan hồn Xích Diễm, tính mạng mỗi người trong số họ đều được ký thác lên người chúng ta. Dù có đau khổ thế nào, chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của người còn sống…” Mai Trường Tô nhẹ nhàng đỡ Niếp Phong nắm xuống, chỉnh lại chăn cho hắn. “Niếp đại ca, ta gánh rất mệt, huynh nhất định phải giúp ta, biết không?”
Niếp Phong thở nặng nề, nắm chặt lấy tay chàng.
“Thế là đúng. Ngủ đi, ta ở bên cạnh huynh, huynh ngủ một giấc đi.” Nụ cười hòa nhã lộ ra trên mặt Mai Trường Tô, nhưng Niếp Phong chỉ thoáng nhìn rồi đột nhiên nhắm mắt lại. Bởi vì đó không phải là nụ cười của Lâm Thù, không phải nụ cười ngang tàng nhất trên đời, hừng hực sức trẻ trong trí nhớ.
Qua sự thay đổi như cái xác hoàn hồn từ địa ngục trở về của thiếu soái Xích Diễm, Niếp Phong nhìn thấy tương lai của chính mình. Điều này khiến hắn cảm thấy đau khổ, không chỉ vì chính mình mà còn vì Hạ Đông…
Khoảng một khắc sau, Phi Lưu ra ngoài chơi đã về, lúc vào cửa nhìn thấy Tô ca ca đang gấp một tời giấy đã viết chữ, hắn lập tức rất hiểu chuyện chạy ra ngoài, ôm vào một con bồ câu đưa thư mang từ kinh thành đến, hơn nữa còn giúp chàng buộc chiếc ống tròn đựng tờ giấy vào chân bồ câu.
“Thả ra đi. Lê đại thúc nhận được thứ sẽ lập tức nghĩ cách thông báo cho Lận Thần ca ca tới.”
Phi Lưu vừa thả tay ra, sau khi nghe được nửa câu lại vội vã đưa tay chộp con bồ câu đưa thư vừa vỗ cánh bay đi rồi ôm chặt lấy.
“Phi Lưu, thả nó ra đi.” Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, vẻ trách cứ.
“Không thả!”
“Gọi Lận Thần ca ca đến vì có việc rất quan trọng, hắn sẽ không có thời gian trêu chọc Phi Lưu. Đừng lo.”
Thiếu niên chớp đôi mắt to, hình như không tin tưởng lắm.
“Mau thả nó ra, nếu không nghe lời thì Tô ca ca sẽ tức giận đấy.”
Thiếu niên phụng phịu, rất không cam lòng buông lỏng tay ra, hậm hực nhìn con bồ câu đưa thư đập cánh bay về phía chân trời, ngày càng xa, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Độc của huynh ấy chỉ có ba tầng, còn đỡ hơn ta rất nhiều…” Tầm mắt Mai Trường Tô nhẹ hàng đưa tới nhìn người đang ngủ yên trên giường, dùng khăn tay che miệng, kiềm chế tiếng ho rồi đi ra ngoài.
Phi Lưu chạy tới vỗ lưng cho chàng, nhìn thấy cổ tay chàng quấn khăn trắng liền đưa tay chỉ, giận dữ hỏi: “Ai?”
“Chính ta không cẩn thận.” Mai Trường Tô không ngừng ho, ngày càng tức ngực, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Chàng biết không ổn, lập tức dùng bàn tay đang run rẩy lấy một chiếc lọ nhỏ trong áo ra, dốc lấy một viên thuốc màu đỏ sẫm rồi nuốt vào, nắm sấp xuống mặt bàn.
Phi Lưu nhớ mỗi lần Tô ca ca uống loại thuốc này thì đều là lúc tình hình rất xấu. Hắn hoảng sợ đến mức luống cuống, đi quanh chàng vài vòng, đột nhiên xông ra bên ngoài, lớn tiếng kêu lên: “Trâu! Trâu!”
Lúc nghe thấy tiếng gọi của Phi Lưu thì Tiêu Cảnh Diễm vừa đưa Tĩnh phi về rồi quay lại, đang chuẩn bị ngồi xuống phê duyệt danh sách những người được tặng thưởng đầu tiên.
Lúc đầu hắn cho rằng mình nghe nhầm, ngẩn ra một hồi mới hiểu ra là gọi mình nên vội chạy ra ngoài.
Đám thân binh canh gác trọng viện đều ngơ ngác nhìn Phi Lưu, hiển nhiên không biết hắn đang kêu cái gì. Hắn cũng coi những người này như không khí, đến tận lúc nhìn thấy Tĩnh vương mới chỉ về phía sau, nói: “Tô ca ca!”
Tĩnh vương biết có chuyện chẳng lành, vội xông vào nhà xem, quả nhiên thấy Mai Trường Tô đang nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích. Đỡ chàng dậy nhìn dưới ánh đèn, Mai Trường Tô đã hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh toát, Tĩnh vương vội bế chàng lên. Nhưng đã có người nằm trên giường trong phòng, cái gọi là giường của Phi Lưu thực ra chỉ là một cái đệm trải dưới đất, Tĩnh vương do dự một lát rồi bế chàng về phòng mình, sai người lập tức đi mời thái y.
Tĩnh thân vương có lệnh triệu kiến, thái y đương nhiên phải chạy rất nhanh, nhưng sau khi xem mạch cho bệnh nhân, thái y lại ngồi yên một hồi lâu không nói nên lời.
“Điện hạ đang chờ, rốt cuộc đã khám xong chưa?” Liệt Chiến Anh đứng hầu bên cạnh sốt ruột thúc giục.
“Hồi bẩm điện hạ.” Thái y khom người, do dự nói. “Qua các triệu chứng bên ngoài của bệnh nhân thì có vẻ giống như cảm lạnh, nhưng xem mạch tượng thì lửa trong người lại rất vượng, hai loại bệnh này hoàn toàn trái ngược, trước kia ti chức chưa bao giờ thấy nên không dám kê đơn, xin điện hạ cho phép hội chẩn.”
“Hội chẩn?” Tĩnh vương quay sang Liệt Chiến Anh. “Ngươi đi triệu tất cả thái y tùy giá đến.”
Liệt Chiến Anh vâng lệnh, đang định đi ra ngoài thì trên giường có tiếng nói yếu ớt cản lại: “Không cần…”
Tĩnh vương vội đưa tay đỡ Mai Trường Tô ngồi dậy dựa vào chiếc gối đặt trên đầu giường.
“Đa tạ điện hạ quan tâm! Đây chỉ là bệnh cũ đã mắc nhiều năm, ta uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm thì sẽ không sao.” Mai Trường Tô đưa mắt nhìn quanh, phát hiện không phải phòng của mình, vùng vẫy định đứng dậy. “Làm phiền điện hạ quá. Ta về phòng mình thì hơn, trong phòng còn có bệnh nhân…”
“Bây giờ chính tiên sinh cũng là bệnh nhân!” Tĩnh vương tức giận ấn chàng xuống. “Tiên sinh yên tâm, ta đã sai người đến chăm sóc bệnh nhân trong phòng tiên sinh rồi. Bệnh tình của hắn đỡ hơn tiên sinh nhiều, tiên sinh cứ lo ình trước đi. Tiên sinh là con trai cố nhân của mẫu phi, nếu có chuyện gì thì ta biết giải thích với mẫu phi thế nào?”
Mai Trường Tô khẽ cử động một chút thì thấy tim đập nhanh hơn, mồ hôi toát ra, tự biết tình hình của mình bây giờ không thể lạc quan nên không dám cử động nữa vì sợ bệnh tình chuyển biến xấu, sẽ không có người trông nom Niếp Phong. Nhưng sau nửa đêm chắc chắn bệnh tình của chàng sẽ trở nên nặng hơn, không đoán được sẽ phát tác thế nào, ngủ trong phòng Tĩnh vương chàng lại thật sự thấp thỏm không yên vì trong lòng chàng vẫn chôn giấu những bí mật mà ngay cả Mông Chí cũng không biết được…
“Tô tiên sinh đừng ngại.” Liệt Chiến Anh vốn đã cảm kích Mai Trường Tô vì chuyện cứu Vệ Tranh, sau khi trải qua một thời gian tiếp xúc lại càng kính trọng nên vội động viên chàng. “Điện hạ của bọn ta chính là như vậy, trước kia lúc đanh trận gặp cảnh khốn cùng, đừng nói một cái giường, ngay cả y phục và đồ ăn cũng chia cho người bên cạnh. Tiên sinh yên tâm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta sẽ sai người đi chuyển một cái giường đến đặt ở nhà ngang, lúc đó ngài chuyển về cũng không muộn.”
Thực ra chuyển một chiếc giường đến nhà ngang ngay trong đêm cho Mai Trường Tô cũng không khó khăn gì, nhưng Tĩnh vương luôn cảm thấy có một lý do gì đó khiến Mai Trường Tô vội vã đòi đi nên trong lòng sinh nghi. Hắn cũng không phải chưa từng thấy vị tài tử kỳ lân thân mang bệnh tật này ốm nằm trên giường không dậy được, nhưng trước đó dù ốm yếu thế nào cũng chỉ là vấn đề của thân thể, còn lần này rõ ràng có thể thấy tâm tình Mai Trường Tô cũng rất không ổn định. Nếu nói sự bất an này chỉ là băn khoăn về vấn đề thân phận trên dưới thì Tĩnh vương không tin được.
“Tiên sinh mau nằm xuống đi, gian ngoài của ta có một tấm phản, nếu phải xử lý công việc thì ta ngủ lại ở đó. Tiên sinh cứ ở đây tĩnh dưỡng, không có gì phải ngại.” Sau khi nói câu này với khẩu khí không cho phản bác, Tĩnh vương lại quay sang Liệt Chiến Anh. “Cho dù thái y không kê đơn thì cơm vẫn phải ăn một chút. Trong hộp đồ ăn ta mang từ nội điện về có cháo, ngươi mang vào cho tiên sinh.”
“Vâng.”
Ánh mắt Tĩnh vương lại nhìn trên giường, có điều Mai Trường Tô đang cúi đầu khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt của vị mưu sĩ. “Tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có một số công văn chưa đọc xong, không thể ở lại với tiên sinh được.” Mai Trường Tô chỉ mong hắn đi mau, vội khẽ hạ mình đưa tiễn.
Một lát sau, đồ ăn Tĩnh phi làm đã được đưa vào, đều là các loại cháo và đồ ăn nhẹ nhìn rất ngon mắt.
Mai Trường Tô ăn qua loa mấy miếng, lo lắng cho Niếp Phong nên lại sai Phi Lưu về xem mấy lần, nghe Phi Lưu nói là Niếp Phong vẫn đang ngủ, chàng mới thoáng yên tâm một chút.
Tĩnh vương phê duyệt danh sách những người lập quân công ở gian ngoài, thoáng chốc đã đến đêm khuya, hai mắt cay cay, đang định vươn vai đứng dậy thì Liệt Chiến Anh đã chạy từ phòng trong ra, giọng nói có chút căng thẳng: “Điện hạ, tình hình của Tô tiên sinh không tốt.”
“Không tốt?” Tĩnh vương không kịp hỏi nhiều, chạy vội vào bên giường xem. Mai Trường Tô đỏ bừng mặt lăn lộn trên gối, dường như không thể thở được. Hắn lại đưa tay sờ, tứ chi lạnh buốt, cứng đờ, lập tức cũng cuống lên, vội nói: “Mau đi gọi thái y, gọi tất cả tới, kêu bọn họ hội chẩn.”
“Vâng!”
Sau khi Liệt Chiến Anh chạy đi, Tĩnh vương lại cúi xúi xem xét tình hình Mai Trường Tô, càng xem càng kinh hãi, nhưng hắn không biết gì về y đạo, ngoài chỉnh lại chăn, sờ lên trán Mai Trường Tô thì hắn không biết làm gì khác, đành ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lặng lẽ nhìn Mai Trường Tô. Nhìn một hồi, đột nhiên hắn phát hiện Phi Lưu đang ngồi gục vào thành giường, mở to mắt đầy vẻ trông chờ, hình như đang chờ hắn nghĩ cách, trong lòng không khỏi thương cảm.
Tiêu Cảnh Diễm đưa tay vỗ vai thiếu niên, thiếu niên lại không hề né tránh. “Ta sẽ làm hết sức, nhưng ta thật sự không biết nên làm những gì…”
“Có thể!” Phi Lưu tiếp tục chờ đợi, vẻ rất kiên định. “Ngươi có thể!”
Mai Trường Tô nằm trên giường chợt mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy nhòa nhòa, chàng cố gắng phân biệt cảnh tượng trước mắt, dần dần một khuôn mặt hiện ra mờ mờ.
“Phụ soái…”
Tiêu Cảnh Diễm không nghe rõ, ghé tới gần. “Tiên sinh cần gì?”
Mai Trường Tô giật mình, đôi môi khô nứt khép lại, lắc đầu.
“Dậy!” Phi Lưu kéo tay chàng. “Tô ca ca, dậy!”
Tĩnh vương vội cản lại. “Ngươi đừng lộn xộn, tiên sinh đang bị ốm.”
“Mỗi lần!” Phi Lưu khoa tay múa chân ra hiệu. “Đều dậy!”
“Ngươi nói…” Tĩnh vương hiểu ra, đỡ Mai Trường Tô ngồi dậy tựa vào người mình, quả nhiên thấy chàng thở dễ dàng hơn một chút, liền vui mừng kêu lên: “Người đâu!”
“Có!”
“Mang mấy chiếc gối dựa đến!”
“Rõ!”
Gối dựa nhanh chóng được mang tới, Tĩnh vương đỡ người Mai Trường Tô, lệnh cho hai thân binh xếp gối dựa thành nửa vòng tròn để bệnh nhân duy trì tư thế nửa ngồi nửa nằm.
Vừa làm xong thì thái y đã đến, có điều kết luận của lần hội chẩn này không hề khá hơn thái y đầu tiên, mấy lão già cũng bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng kê đơn thuốc, chỉ dám nói: “Uống theo đơn này thử xem.”
Mặc dù biết các ngự y trong cung bình thường đều tương đối bảo thủ, không cần có công chỉ cần không có tội, có lẽ cũng không có cách gì để trị chứng bệnh khó chữa này, nhưng vì lúc này đang sốt ruột nên Tĩnh vương vẫn không khỏi mắng mấy câu khiến bọn họ càng không dám nói lời nào.
May mà sau khi ngồi dậy, Mai Trường Tô đã không còn khó chịu như lúc trước, thỉnh thoảng còn tỉnh táo, mở mắt ra nói với Tĩnh vương. “Không sao.” Nhưng vừa nói xong chàng lại hôn mê làm mọi người không thể cho rằng chàng không sao được.
“Được rồi, được rồi, các ngươi đều lui ra đi.” Tĩnh vương khó chịu đuổi thái y ra ngoài, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Mai Trường Tô nằm trên giường bắt đầu nói mê, Liệt Chiến Anh ghé tai vào nghe, vẻ mặt lập tức đông cứng.
“Sao? Tiên sinh nói gì?”
“Nói không rõ lắm, chắc thuộc hạ nghe nhầm.” Liệt Chiến Anh gãi đầu.
“Ngươi nghe thành cái gì?”
“Thuộc hạ nghe thành… Tiên sinh nói… Cảnh Diễm… Đừng sợ”
Tĩnh vương sững người. “Bảo ta đừng sợ?”
“Cho nên thuộc hạ mới nói là mình nghe nhầm.” Liệt Chiến Anh xấu hổ cúi đầu. “Tô tiên sinh chưa bao giờ gọi tên điện hạ.”
“Đúng vậy.” Tĩnh vương ngơ ngác ngồi xuống bên giường, ngơ ngác nhìn người nằm trên giường. “Tại sao hắn lại gọi tên ta…”
“Phi Lưu…” Mai Trường Tô lại nói, lần này cực kì rõ ràng khiến người ta phải giật nảy mình.
Thiếu niên bay tới nắm tay chàng, lớn tiếng nói: “Ở đây!”
“Đi xem đại ca…”
Tĩnh vương và Liệt Chiến Anh còn chưa hiểu đại ca là ai thì Phi Lưu đã lắc mình ra khỏi phòng, một lát sau lại bay về bẩm báo: “Rất tốt, đang ngủ!”
Mai Trường Tô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ho mấy tiếng, hình như đã tỉnh lại, nhìn Tĩnh vương ở bên cạnh, nói với vẻ áy náy: “Làm phiền điện hạ chăm sóc ngày đêm, Tô mỗ đúng là không đảm đương nổi…”
Tĩnh vương không khỏi thở phào. “Biết nói khách sao rồi, xem ra tình hình đã khá hơn. Ta đang nghĩ nếu đến sáng mai mà tình hình của tiên sinh còn chưa đỡ thì ta lại phải đi mời mẫu phi.”
Liệt Chiến Anh đến bên cửa sổ nhìn sắc trời, lúc này phương đông đã có ánh sáng mờ mờ, chẳng mấy chốc sẽ đến bình mình. Nhớ Tĩnh vương cả đêm không ngủ, hắn vội tới khuyên nhủ: “Điện hạ, tiên sinh đã tỉnh lại, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một lát đi. Thuộc hạ trông coi ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Thấy Mai Trường Tô lại ngủ mê mệt, hơi thở đã ổn định hơn nhiều, Tĩnh vương yên lòng đứng dậy quay ra gian ngoài, không thay y phục đã nằm lên phản chợp mắt một lát, nhưng chỉ đến giờ Thìn lại vội vã dậy rửa mặt rồi vào nội điện vấn an.
Tinh thần Hoàng đế Đại Lương vẫn không tốt, lúc này còn chưa dậy. Tĩnh vương bẩm báo chuyện danh sách ban thưởng, ông ta nghe được một nửa đã nói thẳng: “Ngươi tự quyết là được, không cần bẩm báo trẫm.” Nói xong lại xoay người ngủ tiếp.
Tĩnh phi lặng lẽ ra hiệu cho con trai đi ra ngoài với mình, ra đến hành lang mới nói: “Bệ hạ ban đêm ngủ không ngon, sau này con không cần vấn an vào sáng sớm như vậy, buổi trưa đến là được rồi.”
“Vâng. Mẫu thân có được nghỉ ngơi không?”
“Con yên tâm, mặc dù ban đêm bệ hạ ngủ không say những cũng không phải không ngủ được, chỉ cần các cung nữ thay phiên hầu hạ, mẫu thân không cần trông nom nên không mệt gì.” Tĩnh phi cười, nhìn con trai. “Nhưng đêm qua con không ngủ được à?”
Tĩnh vương lắc đầu, không nói với bà chuyện đêm qua Mai Trường Tô phát bệnh mà lại hỏi một câu dường như không liên quan: “Mẫu thân, hôm qua mẫu thân nói Tô tiên sinh là con trai cố nhân, vậy vị cố nhân này tên là gì?”
Tĩnh phi không ngờ hắn lại hỏi câu này nên nhất thời sững sờ. Bà không biết Tĩnh vương hỏi Mai Trường Tô câu này trước rồi mới tới hỏi mình hay là định hỏi mình trước rồi mới lập tức về hỏi Mai Trường Tô để kiểm chứng, nhưng bất kể trường hợp nào thì khả năng hai người cùng trả lời một cái tên chưa thương lượng trước cũng cực kì nhỏ bé…
“Mẫu thân, chẳng lẽ ngay cả tên họ của ân nhân mà mẫu thân cũng quên à?” Tĩnh vương hỏi với giọng vẫn rất bình thản. “Ông ấy tên gì?”
Tĩnh phi do dự một lát, ánh mắt thoáng nhìn cây thạch nam ngoài sân, nói nhỏ: “Ông ấy tên là Mai Thạch Nam.”
“Mai Thạch Nam…” Tĩnh vương nhắc lại một lần, hỏi tiếp: “Thạch nào? Nam nào?”
Tĩnh phi yên lặng nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy mình không hiểu được đứa con trai này, thất thần suy nghĩ một hồi lâu không trở lại bình thường.
“Mẫu thân?”
“Ơ… Thạch là đá, nam là cây gỗ lim…”
“Nhi thần biết rồi.” Tĩnh vương nhanh chóng khom mình hành lễ. “Nếu mẫu thân không có gì dặn dò thì con xin cáo lui trước.”
Tĩnh phi có chút sốt ruột, đưa tay giữ Tĩnh vương lại. “Con đợi một lát.”
Tĩnh vương nghe lời, dừng chân hỏi khẽ: “Mẫu thân có lời gì muốn nói với hài nhi à?”
Tĩnh phi nhìn hắn một lúc lâu, hai mắt dần dần ướt át, cuối cùng vẫn lắc đầu buồn bã nói: “Con đi đi, đi hỏi nó đi…”
Tĩnh vương lặng lẽ khom người rời khỏi nội điện.
Trên đường về hắn không dây dưa chút nào, gần như dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về viện của mình, dáng vẻ vội vả khiến đám thuộc cấp gặp ngang đường đều giật nảy.
“Điện hạ về rồi…” Mọi người vội vàng hành lễ. Tĩnh vương lại không để ý đến ai, lập tức xông thẳng vào nhà chính.
Khí sắc của Mai Trường Tô đã tốt hơn rất nhiều, vừa ăn xong một bát cháo, đưa chiếc bát không cho Phi Lưu ở bên cạnh. Thấy Tĩnh vương vội vã chạy vào như vậy, Mai Trường Tô lộ vẻ kinh ngạc: “Điện hạ làm sao vậy?”
“Có một vấn đề muốn hỏi tiên sinh một chút.” Tĩnh vương đứng lại trước giường, không hề vòng vo. “Xin hỏi tên húy của lệnh tôn đại nhân là gì?”
“Tên húy của phụ thân ta?” Sau khi có chút ngạc nhiên, Mai Trường Tô lập tức hiểu dụng ý của hắn khi hỏi câu này, gương mặt hơi biến sắc.
“Lệnh tôn đại nhân là ân nhân của mẫu phi ta, ta cũng nên biết tên ngài, không đúng sao?”
“Vậy tại sao… điện hạ không đi hỏi quý phi nương nương?”
“Ta đã hỏi rồi.” Tĩnh vương không hề giấu diếm. “Bây giờ muốn hỏi tiên sinh.”
Mai Trường Tô chậm rãi cúi đầu, bàn tay co lại trong chăn, nắm chặt rồi chậm rãi mở ra, sắc mặt trắng bệch.
“Tiên sinh có vấn đề gì khó xử sao?” Tĩnh vương cúi đầu xuống, cố ý nhìn vào mắt chàng. “Tên húy của lệnh tôn cũng là một bí mật à?”
“Đâu có.” Mai Trường Tô nở nụ cười yếu ớt, cuối cũng ngước mắt lên. “Tên húy của gia phụ, trước Thạch sau Nam.”
Tĩnh vương chấn động toàn thân, sắc mặt cũng trắng bệch, cố gắng khống chế mới ổn định được tâm tình. “Tiên sinh có thể nói lại lần nữa không?”
“Gia phụ, Mai Thạch Nam.”
“Thạch nào? Nam nào?” Câu hỏi này len qua kẽ răng Tĩnh vương, dường như là sự vùng vẫy cuối cũng.
“Thạch là đá, nam là gỗ lim.” Mai Trường Tô nhìn vẻ mặt Tĩnh vương biết lần này mình lại thành công, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thoải mái mà vẫn rất nặng nề, dường như có một vật nặng nào đó đè lên ngực, mang đến một cơn đau bí bức.
Tĩnh vương loạng choạng lùi lại hai bước, nặng nề nhắm mắt lại. Đối với hắn, ý nghĩ lóe lên trong đầu sau một đêm gần như thức trắng đó đã đến một cách đột ngột, lạ lùng, lạ lùng đến mức chính hắn cũng hoài nghi có phải mình đã điên rồi không. Mà mấy câu thoại ngắn ngủi vừa rồi lại tàn nhẫn trả lời hắn, quả thật hắn điên rồi, điên đến mức muốn đi tìm vong hồn đã vĩnh viễn không thể tìm lại đó, điên đến mức muốn chồng khít hai bóng người hoàn toàn bất đồng lên nhau.
Tuy nhiên, kết cục chỉ là sự thất vọng lạnh lẽo như băng tuyết.
Liệt Chiến Anh ngập ngừng dừng lại ngoài cửa, có chút e ngại bầu không khí kì dị trong phòng, nhưng tin tức vừa nhận được lại quá quan trọng, hắn không thể không lập tức bẩm báo.
“Điện hạ… Người đưa tin của Mông đại thống lĩnh từ đế đô ngày đêm chạy tới…”
Tĩnh vương không nói gì, đứng yên một lát như đang cố gắng thu lại tâm tình kích động băng lửa đan xen của mình, cuối cùng hắn vẫn khống chế được sự kích động, im lặng xoay người ra ngoài, nhưng vì trong lòng vẫn rối bời nên hắn không để ý Răng Phật đã nhẹ nhàng lách qua bên chân hắn, vẫy đuôi đi vào phòng trong, lao vào lòng Mai Trường Tô.
Người đưa tin của Mông Chí mệt mỏi đứng ngoài cửa viện, vừa nhìn thấy Tĩnh vương đã xoay người quỳ gối, hai tay giơ ống thư lên quá đỉnh đầu.
Tĩnh vương nhận ống thư, kiểm tra niêm phong rồi nói: “Cùng ta đi vào!”
“Vâng!”
Vừa nghe nói là tin từ đế đô, dù đang mệt mỏi nhưng Hoàng đế Đại Lương vẫn bật dậy ngay lập tức, khoác áo ngoài rồi ngồi trên giường tiếp kiến Tĩnh vương. Người đưa tin thì quỳ cửa gian ngoài, sẵn sàng chờ lệnh triệu kiến.
“Tốt! Trẫm yên tâm rồi.” Hoàng đế Đại Lương mở thư ra xem, nếp nhăn trên mặt từ từ dãn ra. “Mông khanh hành động thần tốc, cấm quân lưu thủ toàn bộ đã được khống chế, việc phòng ngự kinh thành cũng được chỉnh đốn lại, có thể đón trẫm về kinh bất cứ lúc nào… Ơ…”
“Có chuyện gì vậy?”
“Hạ Giang vượt ngục rồi…”
Tĩnh vương giật mình. “Sao lại như thế được?”
“Hắn bỏ trốn nhân lúc hỗn loạn, khi Mông khanh vừa vào kinh đối đầu với Dự vương. Ở đây còn có sớ thỉnh tội của bộ Hình vì để ngục phạm trốn mất.” Vẻ mặt Hoàng đế Đại Lương đột nhiên trở nên âm tàn. “Tên giặc này phụ hoàng ân, còn làm trẫm khó mà khoan thứ hơn Dự vương. Lập tức dán cáo thị, dù hắn sống hay chết cũng phải bắt về cho trẫm!”
“Vâng.”
“Ngươi lại phải vất vả rồi, hôm nay thu xếp một chút, ngày mai hồi cung.”
Tĩnh vương hiểu rõ sự nóng lòng trở lại đế đô của Hoàng đế Đại Lương lúc này, lập tức nói: “Phụ hoàng yên tâm, hài nhi sẽ đi sắp xếp, ngày mai nhất định có thể lên đường.”
“Tốt, tốt.” Hoàng đế Đại Lương lộ nụ cười từ ái. “Sắp về kinh rồi, ngươi muốn phong thưởng gì, cũng tranh thủ suy nghĩ trước đi.”
Tĩnh vương bình thản nói: “Phụ hoàng thưởng gì cũng được, hài nhi đòi hỏi thì không đúng với bổn phận của mình.”
Hoàng đế Đại Lương nhìn chăm chú, lại ngẩng đầu cười một tràng, thoạt nhìn rất vui vẻ. “Trẫm thích sự dễ tính này của ngươi, rất giống mẫu phi ngươi. Thôi đi đi, hôm nay không cần vào vấn an nữa.”
Sau khi Tĩnh vương dập đầu đi ra, Hoàng đế Đại Lương lại dựa vào đầu giường trầm tư một hồi, nói: “Triệu Kỳ vương!”