Lang Phi

“A… nhanh lên … Thượng Quan đại nhân… mau lên…” Nữ nhân bị Thượng Quan Viêm Bân đè dưới thân phóng đãng rên la, cơ thể trắng ngần hiện ra những vệt hồng hồng, dục vọng đã sắp đạt đến đỉnh.

Thượng Quan Viêm Bân cười dâm đãng, vuốt ve cơ thể nữ tử, thân dưới dùng sức tiến công, từng đợt sóng nhiệt hưởng ứng khắp trong rừng.

Làn gió ôn hòa thổi tới, Hàn Lăng nhìn màn dâm mỹ phía trước, hai mắt híp lại, hôm nay nếu giết Thượng Quan Viêm Bân coi như là làm một chuyện tốt cho phái nữ Phượng Thiên quốc!

Ngay khi hai kẻ kia sắp đạt đến cao trào, ánh mắt của thân ảnh đang ẩn nấp đột nhiên sáng ngời, phi nhanh qua như chớp, đội nam nữ đang rên rỉ trong cao trào, nên hồn nhiên không phát giác có nguy hiểm đang gần kề.

“Tiểu yêu tinh, đổi một tư thế khác nào!” Thượng Quan Viêm Bân hưởng thụ một lần xong, còn muốn thêm một lần nữa, chẳng qua lần này lại đề xuất ra một tư thế khác.

“Ôi chao… Thượng Quan đại nhân… một lần còn chưa đủ ư… vậy nô tỳ ở phía trên ngài nhé…”

Một cái xoay người, chủy thủ sắc bén trong tay Hàn Lăng đang định đâm vào lưng Thượng Quan Viêm Bân, lại không ngờ đôi nam nữ dâm đãng này lại thay đổi tư thế! Kiếm đã xuất thì không thể thu lại, thanh chủy thủ đã đâm vào lưng nữ tử!

“A…” Tiếng hét thảm bất chợt vang lên, hai kẻ đang trầm mình trong cơn vui bất chợt bị kinh hách bởi người xuất hiện, mà sau khi người nữ thốt tiếng thét lên, liền mất mạng!

Thượng Quan Viêm Bân vốn còn đang trầm mình trong vui sướng vì được hầu hạ, bị tiếng kêu thảm thiết làm cho giật mình tỉnh giấc, trừng lớn đôi mắt nhìn Hàn Lăng, “A…” Lại một tiếng thét thất thanh, Thượng Quan Viêm Bân vội vàng nhặt y phục ở cạnh bên che lại bộ vị còn đang hùng dũng, nhìn Hàn Lăng đột nhiên xuất hiện, kêu to: “Hàn Lăng!”

Toàn thân hắn run bắn nhìn Hàn Lăng, Thượng Quan Viêm Bân nói không nên lời sự quỷ dị lúc này! Hắn cùng với cung nữ yêu đương vụng trộm trong cung, lại bị nó bắt gặp! Qúa quỷ dị! Lúc này, nó lạnh mặt cười cợt, tay cầm thanh chủy thủ sắc bén, con ngươi âm u nhìn hắn, nó muốn giết hắn! Trời ơi, nó muốn giết hắn!

“Kẻ làm muội muội ta đây, so với kẻ làm ca ca như ngươi mạnh hơn chút, lúc đầu chứng kiến ta sắp bị bầy sói phanh thây, ngươi đứng ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hôm nay, vì để cho kẻ làm ca ca như ngươi chết không có gì oán niệm, người làm muội muội này cũng phải xem hết màn hay khi nãy.” Hàn Lăng chậm rãi cười, ngữ khí thong thả nói.

Ngữ khí âm u bật lên. Thượng Quan Viêm Bân toàn thân đã chảy mồ hôi lạnh. “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Hàn Lăng cầm chủy thủ vắt ngang cổ Thượng Quan Viêm Bân, khẽ cười duyên nói: “Ca ca nói xem?”

“Láo xược! Một kẻ nghiệt chủng do tiện tỳ sinh ra như ngươi! Mà muốn giết ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách! Bây giờ ta sẽ giết ngươi!” Thượng Quan Viêm Bân nhất thời nổi giận, cử chỉ của nó rõ ràng là muốn giết hắn! Cỡ như nó mà cũng muốn giết hắn? Con ngươi đen chợt lóe, hắn đang định xoay người phản kháng, thì Hàn Lăng đã nhìn thấu hành động của hắn, áp hắn, đè xuống phía dưới, tay bịt mồm hắn lại. Chủy thủ nhanh như gió, đâm xuyên vào ngực hắn!

Phập, máu tươi nóng hổi bắn lên, Hàn Lăng nghiêng người, bảo trì cho cơ thể sạch sẽ.


Thượng Quan Viêm Bân không dám tin nhìn Hàn Lăng, có thể nào hắn cũng không ngờ tới một kẻ sinh sống hèn mọn như nàng, hôm nay lại dễ dàng lấy tính mạng hắn như vậy!

Sắc mặt Hàn Lăng không thay đổi nhìn thi thể của Thượng Quan Viêm Bân, cất giọng nói băng lãnh không hề có một chút cảm tình nào: “Tám năm trước, danh sách những kẻ có mặt hôm đó đều được ta khắc sâu vào đầu, các ngươi, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!” Trong cánh rừng, quẩn quanh giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ, cùng với đó là cảnh máu tanh trên mặt đất.

Thiếu nữ bạch y thắng tuyết, cùng với sắc đỏ tươi trên mặt đất tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Thi thể của nữ nhân kia và Thượng Quan Viêm Bân nằm sát rịt vào nhau, mà trong tay người nữ thì lại nắm một thanh chủy thủ dính đầy máu, trong tay Thượng Quan Viêm Bân cũng đang nắm một thanh chủy thủ khác.

Hàn Lăng hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt! Bờ môi hé nở nụ cười lạnh lẽo. Xoay người, đi ra hai bước, lúc này từ sau thân cây đại thụ, đột nhiên xuất hiện một người.

Thần sắc nam tử lạnh lẽo, tròng mắt đen sắc bén như ưng nhìn xoáy vào thiếu nữ, môi mỏng mím chặt, “Thật không ngờ một nữ tử giết người mà mắt cũng không nháy, hơn nữa kẻ bị giết lại là ca ca của mình!” Nam tử lạnh lùng nói

Trong rừng cây nhỏ rậm rạp, sát khí chợt hiện lên.

Hàn Lăng siết chặt hai tay, đôi mắt đen thoáng hiện sát ý, không hề sợ hãi nhìn nam tử nói: “Thái tử điện hạ không ở trong điện xem biểu diễn, lại xuất hiện ở nơi này, còn nói những lời kỳ lạ, thiếu chút nữa đã hù dọa tiểu nữ.”

“Hù dọa?” Yến Ngạo Thiên cười lạnh, lúc nhìn nàng giết người, thủ pháp lưu loát, một chút chần chờ cũng không có, giờ phút này, hai chữ hù dọa được thốt ra từ trong miệng nàng, nghe vào tai, chợt cảm thấy hết sức châm chọc. Một nữ tử như nàng, sẽ bị dọa sợ ư?

Hai mắt Hàn Lăng co lại, tiến lên, nhìn Yến Ngạo Thiên, lạnh giọng nói: “Vì sao đi theo ta?”

Yến Ngạo Thiên cười phá lên, thái độ đối với Hàn Lăng rõ ràng là khinh thường, một nữ tử có thể tự tay giết thân nhân của mình, còn có cái gì không làm được? Lấy thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, nếu như ở lại bên cạnh Phượng Hạo Thiên, sẽ không có lợi cho Yến quốc!

“Chỉ cần bây giờ bổn điện la to lên một tiếng, giết người! Ngươi nhất định không thể thoát thân!”

Lời uy hiếp pha lẫn trong tiếng gió, sát khí không có chút nào che giấu.

Nhất thời, sát khí của Hàn Lăng đã nhiều hơn Yến Ngạo Thiên vài phần, khí tức tử vong lạnh lẽo đóng đinh trên người Yến Ngạo Thiên, Hàn Lăng không hề suy nghĩ sâu sa gì nữa, nếu như Yến Ngạo Thiên mở miệng, vậy thì, quản hắn có phải Thái tử Yến quốc hay không, nàng nhất định giết hắn! Chẳng qua… Hàn Lăng cười lạnh, lạnh lùng nói: “Cám ơn ngài đã giúp ta một chuyện, vừa đúng lúc ta đang suy nghĩ nên làm thế nào để thoát thân!”

Thiếu nữ đột nhiên giảo hoạt cười khẽ, nam tử thoáng nhướng mày.


“Cứu mạng!” Ngay lúc nam tử muốn đưa tay ngăn cản, Hàn Lăng đã kêu to lên, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Yến Ngạo Thiên, nắm cánh tay hắn, vây lấy người nàng trong ngực hắn.

Sắc mặt nam tử trầm xuống, ưng mâu bùng nổ lãnh ý, “Chưa từng có một nữ nhân nào dám tính kế bổn điện hạ! Ngươi có biết hậu quả của việc tính kế này không?”

“Chết, rất dễ dàng, ta muốn ngài chôn cùng!” Hàn Lăng ngước đôi mắt lạnh lẽo, âm hàn mở miệng. Hàn Lăng nàng, cả ngày lẫn đêm dường như đều sống giữa ranh giới của sự sống và cái chết, lấy cái chết để uy hiếp nàng? Vô dụng.

“Đáng tiếc, trời đã định trước chủ ý của ngươi sẽ không có cách nào thực hiện được, bởi vì, bổn điện hạ sẽ không để cho ngươi chết.” Yến Ngạo Thiên cười nói. Để cho nàng chết, sẽ dễ bị kẻ khác hoài nghi, hơn nữa dựa vào Phượng Hạo Thiên, muốn tra ra là ai giết nàng thì không khó, đối với kế hoạch của hắn sẽ bất lợi.

Nghe vậy, Hàn Lăng nghi hoặc híp mắt, “Lí do.” Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn có ý xấu, bằng không sao thấy nàng giết người mà lại không kêu lên, chẳng qua, nàng vẫn không biết mục đích, động cơ vì sao hắn theo dõi nàng.

Yến Ngạo Thiên khẽ mở môi mỏng, cúi đầu thả nhiệt khí trên đỉnh đầu Hàn Lăng: “Rất nhanh nàng sẽ biết.”

Hàn Lăng nhíu mày.

Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân của bọn thị vệ, đại khái có khoảng hai mươi mấy tên.

Hai người đều nghe thấy, chẳng qua, Hàn Lăng trấn định cong môi, cười nói: “Ngài nói xem, tư thế chúng ta mờ ám như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ ra sao? Kẻ khác thấy được sẽ nói, chúng ta tới đây vụng trộm, không ngờ bị Thượng Quan Viêm Bân đang vụng trộm phát hiện, sau đó ngài vì muốn che giấu, nên đã giết người diệt khẩu… Á à… Cái lý do giết người này, sẽ khiến kẻ khác cảm thấy đáng tin đấy!”

“Nàng!” Yến Ngạo Thiên nhướng cong mày, cưỡng chế túm lấy Hàn Lăng, chạy vào một góc rừng nhỏ.

Hàn Lăng cũng không hất tay hắn ra, dẫu sao giờ đang chạy trốn, khinh công sẽ nhanh hơn, mà khinh công của hắn lại thượng thừa.

Bọn họ chân trước vừa rời đi, phía sau liền truyền tới tiếng kêu sợ hãi. “Thượng quan đại nhân và một cung nữ đã bị giết!”

“Trời ạ! Sao họ lại không mảnh vải che thân!”

“Bây giờ nên làm sao?”


“Chờ sau khi thịnh yến kết thúc, hãy bẩm báo với Hoàng thượng…”

Thần tốc chạy trốn, gây ra sự kích thích đến cực hạn, khiến Hàn Lăng cong môi cười vui vẻ.

Yến Ngạo Thiên nhìn gò má tuyệt mỹ của nàng, trong lúc nhất thời thất thần, xác thật nàng đẹp hơn nhiều so với những người hắn đã từng gặp, nhưng so với mẫu người yêu trong lòng hắn, vẫn kém chút gì đấy. Đúng, chính là sự dịu dàng, thân là nữ chỉ cần dịu dàng đối đãi phu quân của mình, phải biết được nên phục vụ như thế nào, còn phải tri kỷ. Mà nàng, không có sự duyên dáng, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, hắn nhận ra mùi máu tanh trên người nàng tuyệt đối không thua kém gì hắn.

Nghĩ đến đây, Yến Ngạo Thiên buông tay Hàn Lăng ra.

“Ghê tởm ta, sao lại nắm tay ta? Không cảm thấy rất mâu thuẫn ư?” Hàn Lăng cười lạnh hỏi. Song, trong giây phút hắn buông tay, thì nàng đã rụt tay ra phía sau, rút từ bên hông ra một chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau bàn tay mà Yến Ngạo Thiên nắm lấy, lau hết sức cẩn thận, ngay cả đầu ngón tay cũng không bỏ qua. Hắn chán ghét nàng, nàng cũng có khác gì đâu?

Cử động này của Hàn Lăng, không chút ngoài ý muốn nào đã đả kích thích Yến Ngạo Thiên! Kiêu ngạo, chúng tinh củng nguyệt như hắn, là nữ thì đều sử xuất hết khả năng đi lấy lòng, mà nàng lại chán ghét hắn! Chết tiệt! “Bổn điện chỉ không muốn kế hoạch kế tiếp bị phá hỏng, cho nên, tốt nhất nàng đừng có suy nghĩ nhiều.”

“Suy nghĩ nhiều? Kế hoạch?” Nghe vậy, Hàn Lăng cười lạnh. Sau đó lại nói: “Ngược lại ta hết sức tò mò, tiếp theo ngài sẽ làm gì?”

Trong đại điện.

Từ lúc các thiên kim, phu nhận, cùng với các phi tử hậu cung từng người lên biểu diễn, thì thịnh yến phá lệ náo nhiệt.

Trong nháy mắt vừa rồi, Phượng Hạo Thiên đã phát hiện sau lưng đã không còn bóng dáng Hàn Lăng. Hắn biết, sở dĩ nàng vào cung tham gia thịnh yến, toàn bộ đều là vì Thượng Quan gia tộc.

Nơi đối diện chính là chỗ Thượng Quan Viêm Bân, nãy giờ không thấy bóng dáng hắn ta đâu. Phượng Hạo Thiên càng thêm xác định, nàng đi tìm Thượng Quan Viêm Bân, Thượng Quan Viêm Bân là tên sống trong nhung lụa, công phu chỉ thuộc loại mèo quào, không phải là đối thủ của Hàn Lăng, huống chi, y theo tính tình của nàng, cũng không cần bất cứ ai giúp đỡ. Nha đầu này, hắn vẫn nên theo ý nàng thì tốt hơn. Cho nên, hắn an tĩnh ngồi đây, đợi Hàn Lăng thắng lợi trở lại.

“Vương gia, tối nay ngài có thể tới phòng Minh Tiệp được không? Minh Tiệp có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài.” Thượng Quan Minh Tiệp thừa dịp Phượng Hạo Thiên cúi đầu uống rượu, bèn thấp giọng nói.

Phượng Hạo Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn sang Thượng Quan Minh Tiệp, tròng mắt đen lóe sáng, nhàn nhạt khẽ cười nói: “Ồ?”

“Là một chuyện liên quan tới Hàn Lăng, đây cũng là chuyện ngày hôm qua cha nói với thiếp. Lúc này xin thứ cho Minh Tiệp không thể nói. Hy vọng tối nay Vương gia đến phòng Minh Tiệp, Minh Tiệp sẽ tỉ mỉ trình bày.” Thượng Quan Minh Tiệp cười duyên nói.

Liên quan tới Hàn Lăng? Phượng Hạo Thiên nhíu mày một cái, gật đầu: “Được.”

Sau nửa canh giờ, Hàn Lăng vẫn chưa trở về, Phượng Hạo Thiên lơ đãng quét mắt lên người Phong Khinh công chúa, sực phát hiện, Yến Ngạo Thiên cũng không có!

Phong Khinh vừa thấy Phượng Hạo Thiên nhìn mình, vội vàng cười duyên gật đầu với Phượng Hạo Thiên. Kết quả, Phượng Hạo Thiên làm như không thấy thu hồi mắt. Phong Khinh chu môi, tỏ vẻ mất hứng, hắn rõ ràng đã nhìn thấy nàng, sao lại không đáp lại?

Cúi đầu, tâm tư rối vò, y theo thân thủ của Hàn Lăng đáng lẽ đã sớm trở lại, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu. Yến Ngạo Thiên cũng mất hút, một nỗi bất an thoáng xẹt qua đáy lòng.


Nghĩ tới đây, Phượng Hạo Thiên đứng lên, đi ra phía cửa.

Người trong điện cũng không để ý nhiều lắm. Cho là Tứ vương gia muốn đi giải quyết.

Phượng Hạo Dạ nheo phượng nhãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phượng Hạo Thiên, ánh mắt u ám, nâng tay uống ực một hớp rượu. Đầu tiên là Hàn Lăng rời đi, lúc này Yến Ngạo Thiên lại không có ở đây, kế tiếp lại là Tứ ca, quả nhiên, thịnh yến tối nay, vô cùng đặc sắc.

Ngay lúc Phượng Hạo Thiên ra khỏi đại điện, tính quẹo cua đi sang hướng sườn điện, sau đó phân phó thủ hạ, tìm thân ảnh Hàn Lăng.

Lại không ngờ ngay khúc cua, trông thấy Hàn Lăng và Yến Ngạo Thiên một trước một sau bước tới!

Nhất thời Phượng Hạo Thiên nheo mắt, tầm mắt ngoan lệ bắn lên người Yến Ngạo Thiên, sao hắn ta lại đi cùng Hàn Lăng?

“Tứ vương gia cũng ra ngoài hóng mát à?” Yến Ngạo Thiên đi tới trước mặt Phượng Hạo Thiên, cười nói. Đối với sự dò xét của Phượng Hạo Thiên, hắn hớn hở tiếp nhận.

Hàn Lăng đi ra sau lưng Phượng Hạo Thiên, trầm giọng nói: “Ta không sao.” Nàng biết, vì lo cho nàng nên hắn mới ra đây.

Phượng Hạo Thiên gật đầu một cái, “Ừ, không sao thì tốt.” Dứt lời, nhìn sang Yến Ngạo Thiên, nói: “Thịnh yến sắp kết thúc, Thái tử đừng ra ngoài nữa cho thỏa đáng.”

“Tại bổn điện hạ cảm thấy không khí bên trong có chút ngột ngạt, nên mới ra ngoài hóng mát một chút, nếu thịnh yến sắp kết thúc, vậy thì chúng ta nên vào thôi.” Đối với địch ý của Phượng Hạo Thiên, Yến Ngạo Thiên không hề để trong lòng, dẫu sao, việc hắn không thấy cùng với Hàn Lăng rời đi, có liên quan rất lớn, hắn ta tất nhiên sẽ hoài nghi.

Phượng Hạo Thiên lạnh nhạt gật đầu, sau đó đi vào trong đại điện.

Lúc này, ba người cùng bước vào, đúng ngay lúc Triệu Ương Ương khảy đàn xong. Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay bôm bốp. Không có ai chú ý tới ba người.

Phượng Hạo Thiên ngồi xuống, tuấn nhan một mực thâm trầm, không hề hòa hoãn.

Mà Hàn Lăng đứng ở phía sau, vẫn đang nghĩ rốt cuộc Yến Ngạo Thiên có âm mưu gì?

Đúng ngay lúc nàng nghi ngờ, thì Yến Ngạo Thiên bỗng đứng lên, cao giọng nói với Phượng Hạo Vân ngồi trên cao: “Hoàng thượng, bổn điện hạ trải qua thâm tư thục lự, cuối cùng đã có một quyết định quan trọng muốn thỉnh cầu, mong Hoàng thượng đáp ứng.”

Nghe vậy, Phượng Hạo Vân cười khẽ, nhìn Yến Ngạo Thiên, con mắt đỏ đậm thoáng hiện nét âm hàn, thỉnh cầu? “Ồ? Thái tử điện hạ có gì thỉnh cầu? Cứ việc nói thẳng.”

“Bổn điện hạ muốn liên hôn với Phượng quốc, chỉ là, nữ tử bổn điện hạ muốn cưới không phải là công chúa, mà là bạn đọc bên người một vị vương gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận