Người Gác Đêm là tổ chức thần bí của Viêm Hạ, bọn họ có khả năng chiến đấu siêu việt hơn người thường!
Mà Người Gác Đêm số 0, đại biểu cho khả năng chiến đấu mạnh nhất trong †ổ chức này!
Diệp Lân lúc 18 tuổi gia nhập Người Gác Đêm, 21 tuổi trở thành Người Gác Đêm số 0, từ đó về sau, vị trí số 0 này chưa từng có người nào khác có được cho tới khi anh mất trí nhớ! Mất tích!
Mà số 0 không thể nào để trống nên thể nào cũng có người giành lấy.
Diệp Lân hiện giờ vẫn chưa chính thức quay lại tổ chức, hơn nữa hắn cũng chưa xác định được sức chiến đấu của bản thân, cho nên hiện giờ người nắm giữ số 0 là người khác.
Lúc này, số 0 mới bước vào cửa tiểu khu Hoa Viên, đón Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam cùng một loạt Người Gác Đêm ở trong Giang Thành đi.
Nói tới đây, vẻ mặt Minh Tiểu Nam lộ vẻ xấu hổ, nói: “Ba năm anh không ở đó nên ghế số 0 không thể nào để trống được chẳng thể giữ lại cho anh...”
Diệp Lân cười, xoa đầu cô, nói: “Em nghĩ gì thế, mấy cái danh xưng này anh không để ý đến thế đâu, hơn nữa thứ thuộc về anh thì chắc chắn anh sẽ đoạt lại, nhưng mà...”
Nói tới đây, vẻ mặt anh khẽ đổi, nói: “Lần này các em rời khỏi Giang Thành, còn huy động cả số 0, có lẽ phải đi thực hiện một nhiệm vụ còn khó khăn hơn nhiều! Huy động số 0 còn chưa đủ còn muốn dẫn cả bác sỹ Chiết...”
Bác sỹ Chiết liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì. “Tôi không hỏi nữa được chưa. Tóm lại hai người chú ý an toàn, nếu có nguy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Phía Cuối Đôi Cánh
3. Váy Hạ Thần
4. Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
=====================================
hiểm thì liên lạc với tôi. Nhất định tôi sẽ chạy tới.” Diệp Lân nhìn Chiết Thu Vũ mà nghiêm túc nói.
Chiết Thu Vũ thở dài, nói: “Anh thật là, tất cả Người Gác Đêm ở Giang Thành đều sẽ rời đi, chỉ có mình anh thôi nên cẩn thận chút đi.”
Diệp Lân nhếch miệng cười lạnh nói: “Tôi ước gì tất cả người của Hồng Liên đều ở đây để tôi giải quyết băng sạch chỉ trong một lần. Cái lũ tạp nham!”
Chiết Thu Vũ biết năng lực của Diệp Lân, cũng không có nói thêm gì nữa, cô về phòng ôm một cái thùng đi ra, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Lân thở dài, cũng đứng dậy đi xuống tầng.
Ở cửa tiểu khu Hoa Viên dừng một loạt xe, đỗ đầu tiên là một chiếc việt dã màu bạc, một người trẻ tuổi đứng ở cửa xe, anh ta cắt một quả tóc húi cua, mặc một chiếc áo may ô màu đen rẻ tiền, bên dưới mặc chiếc quần đùi đi biển, đi một đôi dép lê.
Thoạt nhìn, anh ta chỉ tầm hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, làn da ngăm đen, cũng không cao lắm.
Nếu như là bình thường thì vừa nhìn sẽ cảm giác đây là một tên ngu ngốc cà lơ phất phơi!
Nhưng khi anh ta dựa lưng vào con xe vừa lớn vừa phô trương kia thì ánh mắt mọi người nhìn anh ta liền khác đi.
Người này, chính là Người Gác Đêm số 0 bây giờ, Lữ Dương! Anh ta đứng ở cửa, lẳng lặng chờ đợi, trong ánh mắt còn lộ chút chờ mong. Trong tiểu khu Hoa Viên, Diệp Lân đang kéo hai cái thùng lớn đi ra cùng
Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam, vẻ mặt anh kinh ngạc, nói: “Đây là số 0 mới vừa gia nhập Người Gác Đêm trong ba năm này mà em nói á?”
“Còn chưa tới ba năm.” Minh Tiểu Nam nói anh còn chưa mất tích, anh ta đã vào rồi, nhưng mà có lẽ hai người chưa từng gặp nhau, cũng giống như anh vậy, anh ta leo lên rất nhanh, hiện giờ đã là Người Gác Đêm số 0 rồi, tốc độ leo lên của anh ta có khi còn nhanh hơn anh một chút.”
Diệp Lân gật đầu, còn chưa đến ba năm mà đã thành Người Gác Đêm số 0 rồi, tốc độ này quả thật nhanh hơn hắn không chỉ một chút thôi đâu. Thực tế thì năm đó anh phải tốn mất ba năm mười bảy ngày mới có thể trở thành Người Gác Đêm số 0.
“Ah, khá thú vị đấy.” Diệp Lân nhếch mép cười.
Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa tiểu khu Hoa Viên rồi, Lữ Dương đứng cửa tiến lên đón rất nhanh, anh ta không thèm để ý tới Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam, bước tới trước mặt Diệp Lân, nhìn thẳng anh, nói: “Anh chính là Diệp Lân?”
Diệp Lân gật đầu nói: “Cậu là Lữ Dương nhỉ? Số 0 bây giờ!” Trên mặt Lữ Dương hiện vẻ ngạo nghễ, nói: “Chính là tôi.”
Diệp Lân nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm kinh ngạc, người này... thật sự chẳng giống cao thủ gì cả, cách ăn mặc này còn xấu hơn cả dáng vẻ mà bản thân hắn tưởng tượng.
“Đáng tiếc, nếu không phải ở đây đông người quá thì tôi thật sự muốn đánh với anh một trận.” Lữ Dương nói: “Tuy tôi trở thành số 0 nhưng trong Người Gác Đêm vẫn còn có không ít người cảm thấy tôi không phải là đối thủ của anh, tôi thấy vẫn nên nói cho bọn họ biết, Người Gác Đêm hiện giờ đã là thiên hạ của tôi