Lang Tế Chiến Thần


Trần Phong đứng đơ tại chỗ, anh ta còn tưởng mình nghe lầm.

Anh ta bị đuổi đi ư?
Bị đuổi khi không báo chút dấu hiệu nào ư?
Mà Lâm Thiến bên cạnh anh ta cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó cô ta nở một ý cười như không cười, chợt rộ lên rồi lập tức biến mất!
Với cô ta, Trần Phong chỉ là một lớp dự phòng mà thôi.

Đương nhiên, thực tế thì điều kiện của Trần Phong cũng coi như không tệ, tuổi không lớn mà đã có thể leo đến vị trí quản lý của công ty logistics lớn nhất Giang thành, lương một năm thể nào cũng đến mấy chục vạn.

Thế nhưng tầm mắt của Lâm Thiến rất cao, nhất là sau khi nhìn thấy Lâm Vân Nguyệt tìm được Hàn Thạc, tầm mắt của cô ta lại càng cao hơn, cô ta cảm thấy bản thấy cũng chẳng kém Lâm Vân Nguyệt là bao, cô ta cũng có thể tìm kiểu người như Hàn Thạc, thậm chí còn tốt hơn.

Đương nhiên, bọn họ đều bắt đầu từ tiềm lực kinh tế để đánh giá xem người đàn ông đó có tốt hay không.

“Từ tổng… thế này… là thế nào?” Trần Phong đã cực phiền mới biểu tình của Lâm Thiến, sau mấy giây ngây người ngắn ngủi, hắn vội mở miệng hỏi.

Từ tổng chỉ thản nhiên nhìn hắn rồi nói: “Công ty của chúng ta bị mua lại, ông chủ mới là một người trẻ tuổi, câu đầu tiên hắn nói là đuổi cậu, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Trần Phong còn có điều muốn hỏi nhưng Từ tổng đã xoay người, nói: “Tôi còn có việc phải làm, bản thân cậu đắc tội với ai thì phải tự biết.”
Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Trần Phong ngồi bệt xuống cái ghế bên cạnh.

Đúng là bản thân hắn có đắc tội với người khác, nhưng trong những người đã đắc tội không có nhân vật tai to mặt lớn nào có thể mua lại Thịnh Thế.


Hắn… chết không minh bạch!
……
Ở bên khác, sau khi thu mua xong, dưới sự tác hợp của Trâu Thiến Thiến, Hà Cương lựa chọn ở lại tiếp tục duy trì công việc trong công ty, nhưng là làm công ăn lương, không phải làm ông chủ, mà Diệp Lân lại thành ông chủ nhàn hạ!
Với Diệp Lân chuyện này là chuyện tốt nhưng bản thân hắn lại không hiểu mấy điều này, chuyện chuyên môn thì để người có chuyên môn làm là được.

Đợi mọi việc kết thúc, Trâu Thiến Thiến đứng dậy nói: “Xem như tôi đã làm tốt chuyện này rồi, tôi đi trước nhé.”
Diệp Lân cũng đứng dậy nói: “Tôi cũng có chuyện, chúng ta cùng đi thôi!”
Đến tận bây giờ, Trâu Thiến Thiến vẫn chưa đề cập đến thù lao.

Trên thực tế, hiện tại Diệp Lân rất muốn dùng thân phận ông chủ đứng trước mặt Lâm Thiến, nhưng hắn còn có chuyện phải làm.

Mấy ngày này người phụ nữ tóc ngắn xinh đẹp kia đều sẽ đến tìm hắn vào khoảng 12 giờ, hiện tại cũng sắp đến giờ rồi.

Trâu Thiến Thiến đẩy gọng kính của mình, tươi cười ngọt ngào nói: “Đi thôi!”
Hai người rời khỏi công ty, Diệp Lân thở phào một hơi, nói: “Quản lý Trâu, không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa, hơn nữa về sau chắc còn nhiều chuyện phải làm phiền cô.

Cô thấy tôi gửi cô bao nhiêu thù lao thì hợp lý.”
Trâu Thiến Thiến mỉm cười nói: “Thù lao thì thôi, ngài là khách hàng kim cương của ngân hàng chúng tôi, chỉ cần ngài đưa ra yêu cầu, ngân hàng chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với ngài.”
Diệp Lân ngẩn ra, không ngờ ở ngân hàng Tân Hải, khách hàng kim cương lại có quyền hạn cao như vậy.

“Đương nhiên, thực ra nếu ngài thực sự muốn cảm ơn tôi thì có thể giúp tôi một chuyện, tối có thể đến một buổi dạ hội cùng tôi.” Trâu Thiến Thiến cười ngọt ngào nói: “Nói đơn giản hơn là giả làm bạn trai tôi.”

Diệp Lân có chút bất ngờ, sau đó hắn gật đầu nói: “Không vấn đề gì!”
Ánh mắt Trâu Thiến Thiến hơi sáng lên, sau đó cô gật đầu nói: “Anh đã đồng ý rồi thì không được đổi ý đâu đấy! Buổi tối tôi sẽ gọi điện, sau đó lái xe đến đón anh.”
Diệp Lân gật đầu.

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi tới cửa.

Chào tạm biệt nhau xong đều tự lái xe rời đi.

11h20 trưa, Diệp Lân đến cổng công trường đúng giờ, quả nhiên, vừa đến cổng hắn đã thấy em gái tóc ngắn kia, cô nàng cầm theo một hộp cơm, gương mặt thất vọng đang đi từ trong công trường ra!
Ngay khi cô nhìn thấy Diệp Lân, ánh mắt hơi sáng lên, sau đó chầm chậm chạy tới!
“Tôi còn tưởng anh không tới nữa.” Cô đi đến trước mặt Diệp Lân, cười nói.

“Hôm qua tôi đến ngân hàng kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, cô không hề lừa tôi.” Diệp Lân thở ra một hơi.

“Cho nên anh tình nguyện về với tôi sao?” Ánh mắt em gái tóc ngắn sáng lên.

Diệp Lân gật đầu nói: “Ừm!”
“Yes!” Cô gái xinh xắn vung tay một cái, nói tiếp: "Cuối cùng Người Gác Đêm số 0 cũng trở lại thế giới này rồi.”
“Người Gác Đêm số 0?” Diệp Lân nhướn mày: “Thế này nghĩa là gì?”
“Chúng ta là quân đội mật mà, ai cũng có danh hiệu của mình, đa phần đều là dùng con số để đặt tên, người càng giỏi thì càng được xếp lên trước, lúc trước anh là số 0 của Người Gác Đêm, cũng là binh khí mạnh nhất!”
Nói đến đây, cô lại xấu hổ: “Thế nhưng bởi vì anh mất tích ba năm liền, nhiều người cho rằng anh đã bỏ mạng trong nhiệm vụ quy mô lớn lần trước rồi, nên hiện tại danh hiệu số 0 đã trao cho người khác, thế nhưng chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, tôi tin rất nhanh anh có thể giành lại.”

Diệp Lân gãi đầu, hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói cái gì, hắn vội ho một tiếng, nói: “Tôi phải làm thế nào mới có thể khôi phục được ký ức?”
“Ừm, hiện tại tôi đưa anh đi gặp bác sĩ Chiết.” Em gái tóc ngắn nói: “Bác sĩ Chiết là bác sĩ giỏi nhất trong Người Gác Đêm chúng ta, cũng là một trong những bác sĩ giỏi nhất toàn thế giới.”
Diệp Lân gật đầu nói: “Đi thôi.

Đúng rồi, tôi còn không biết cô tên gì!”
Cô gái sửng sốt một chút, gãi đầu nói: “Hiện tại tôi là số 66, còn về tên của tôi thì đợi khi nào anh khôi phục ký ức là có thể nhớ ra.”
Trong lòng Diệp Lân có một loại cảm giác rất lạ, dùng con số để xưng hô, luôn có cảm giác như đang gọi kỹ sư vậy.

Cô gọi một chiếc xe để hai người cùng đi.

Điểm đến của bọn họ không phải bệnh viện hay phòng khám mà đến thẳng một nơi Diệp Lân vô cùng thân quen.

Tiểu khu Hoa Viên!
Đúng vậy, điểm đến của bọn họ chính là tiểu khu Hoa Viên!
“Bởi vì lúc trước tìm cách để anh quay về thế nên mới mua một căn phòng sát vách các anh, tôi và bác sĩ Chiết đều ở đó.” Cô gái tóc ngắn cười nói.

Rất nhanh hai người đã tới đích.

Tên của bác sĩ Chiết là Chiết Thu Vũ, cũng là nữ, không quá giống trong tưởng tượng của Diệp Lân.

Hắn vốn tưởng Chiết Thu Vũ là một người đứng tuổi, nhưng khi trông thấy lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn một mỹ nữ như Lâm Vân Nguyệt mấy phần.

Hơn nữa trông qua thấy tuổi còn chưa đến ba mươi, rất trẻ trung.


Khi nhìn thấy Diệp Lân, biểu tình của cô ấy cũng không quá tốt, lạnh lùng liếc Diệp Lân một cái, môi mi xinh đẹp hơi nhếch lên: “Mất trí à?”
“Cứ coi là vậy đi.” Diệp Lân đáp.

“Ra nằm xuống sofa đi.” Giọng Chiết Thu Vũ lạnh nhạt: “Tôi đi lấy ít đồ.”
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi, đi về phía phòng ngủ!
Diệp Lân có hơi xấu hổ, hắn vội ho một tiếng, thấp giọng nói: “Cái kia, có phải trước kia tôi nợ tiền bác sĩ Chiết không.”
“Không phải đâu.” Cô gái tóc ngắn cười ha hả nói: “Chỉ là trước kia khi còn ở Người Gác Đêm anh vẫn luôn tỏ tình với bác sĩ Chiết, còn nói không phải cô ấy thì không cưới, lần này đến đây tìm được anh, lúc điều tra tư liệu lại phát hiện anh đã kết hôn, hình như bác sĩ Chiết có hơi bực mình.”
“Cô ấy thích tôi của trước kia sao?” Diệp Lân kinh ngạc nói.

Lúc trước mình giỏi vậy sao, một mỹ nhân bậc này cũng có ý với mình?
“Thực ra không phải đâu, bác sĩ Chiết đã từ chối anh không biết bao nhiêu lần rồi.” Cô gái tóc ngắn lại cười hớn hở.

Diệp Lân không nói gì, thế tôi kết hôn cô ấy bực tức cái quỷ gì!
“Đừng xì xào nữa.” Đúng lúc này, Chiết Thu Vũ đi ra, sau đó cô lấy một chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, thản nhiên nói: “Mắt nhìn vào đồng hồ đi.”
Đồng hồ quả quýt bắt đầu lắc trái lắc phải.

Mắt Diệp Lân cũng không ngừng chuyển động theo đồng hồ quả quýt.

Chiết Thu Vũ cũng nói chuyện theo, giọng của cô không còn lạnh lùng nữa, thay vào đó là một loại cảm giác vô cùng dịu dàng.

Chầm chậm, Diệp Lân cảm nhận được một chút vây khốn ập đến, hắn chậm rãi khép đôi mắt lại, đồng thời những lời nói mơ hồ cũng không ngừng vang lên bên tai.

“Anh là Diệp Lân, sinh ra ở thị trấn Lâm Hải, lúc 18 tuổi, anh…..”
Cùng với sự tái hiện, chỉ lối của âm thanh, vô số hình ảnh cùng ký ức bắt đầu xuất hiện trong đầu óc Diệp Lân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận