Đôi tay nhỏ của cô gái, vô thức bấu lấy drap trải giường bệnh, sắc mặt lẫn ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, khi bị động chạm tới nỗi đau mất đi ba mẹ.
Nhưng rồi, vì đại cuộc, vì nghiệp lớn chưa thành nên Kiều Tĩnh Thi đã dằn xuống, cô nới lỏng bàn tay, sau đó hướng mắt nhìn về phía Vũ Tư Thần, khẽ cười nhạt, nhàn nhã cất lời:
"Còn người sinh ra từ vạch đích như anh, được ba mẹ bao bọc từ nhỏ thì làm gì biết cái cảm giác tự mình đối đầu với dòng đời nghiệt ngã này nó thú vị tới mức nào.
Tôi đáng thương, nhưng tôi không bám váy bất cứ ai.
Tôi bất hạnh, nhưng không có nghĩa là loại người dễ dàng để người khác sỉ nhục."
"Vũ Tư Thần, tôi thấy anh vừa vi phạm hợp đồng rồi đấy! Nhìn lại bản thân xem, đã tôn trọng đối tác của mình chưa?"
Mỗi một câu nói của Kiều Tĩnh Thi đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang tới cảm giác áp bức đối phương, buộc Vũ Tư Thần phải áy náy trước những gì mình vừa nói.
Tuy không có ác ý, nhưng anh biết bản thân đã đi quá đà, làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, nên cũng không dám giở thói ngông cuồng.
"Ờ thì...Tôi lỡ lời, coi như tôi chưa nói gì đi."
Kiều Tĩnh Thi lại nhếch môi cười, cô cũng chẳng muốn đôi co với anh ta nên chỉ lặng lẽ nằm xuống giường.
Thứ cảm giác cô muốn người đàn ông ấy nếm trải, chính là thứ mà trước nay chưa từng có.
Trong trò chơi này, chiêu cô dùng là đòn đánh tâm lý.
Quả nhiên, sau khi bị Kiều Tĩnh Thi lơ đẹp.
Vũ Tư Thần đã phát ngượng, anh cũng không biết phải làm sao nên mãi một hồi mới đứng dậy, bước tới gần giường bệnh, nhẹ giọng cất lời:
"Tối nay..."
"Anh cứ về đi, tôi ở một mình được rồi.
Khi nào xuất viện tôi sẽ chủ động liên lạc với anh, dĩ nhiên là anh cần phải để lại điện thoại thì tôi mới có thể gọi cho anh."
Lời nói còn chưa kịp phát ra hết câu, Vũ Tư Thần đã bị Kiều Tĩnh Thi dửng dưng cắt ngang, khiến anh thêm một phen ngớ ngẩn ra mặt.
Cô gái này sao cứ như một tảng băng di động, vừa khó gần lại còn thích chọc người khác ngượng nghịu, làm hại anh quê hết lần này tới lần khác, cảm giác khó chịu vô cùng.
Nghe cô nói vậy rồi, Vũ Tư Thần cũng chả thèm nói gì thêm.
Trực tiếp quay lưng rời khỏi phòng bệnh.
Hai người cứ như hai ngọn núi băng sừng sững, không ai chịu nhường ai, nên cứ sáp lại là đóng băng hết cả mọi thứ xung quanh.
Lúc này, Kiều Tĩnh Thi vẫn nhắm mắt, nét mặt không biến đổi.
Tuy kế hoạch đã bước đầu thành công, nhưng cô nàng lại chẳng vội vui mừng gì cả.
Cô biết phía trước con đường mình đi còn rất nhiều cửa ải khó khăn, và Vũ Kính Dương càng không phải là người để cô dễ dàng qua mặt.
Vũ Tư Thần tuy bên ngoài không đề phòng, nhưng nếu đã là con trai ruột của Vũ Kính Dương thì anh ta nào phải hạng người dễ giải như vậy?
Nhưng vì mục đích của riêng mình, vì rửa mối hận trong lòng, vì nỗi đau mất đi ba mẹ, cô chấp nhận đương đầu với tất cả.
Càng không cho phép bản thân yếu mềm vì những thứ không đáng.
Cứ như vậy, Kiều Tĩnh Thi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mãi đến khi Vũ Tư Thần quay trở lại, mà cô vẫn không hề hay biết.
Lúc này, người đàn ông ấy trở về với chiếc túi nhỏ trong tay.
Anh mang nó tới đặt trên đầu tủ cạnh giường bệnh.
Thấy cô đã ngủ, anh định sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng khi vô tình nhìn vào khuôn mặt thanh tú lúc cô ấy hồn nhiên ngủ say, thì chân anh lại không nỡ bước.
Lặng lẽ đứng nhìn người ta ngủ đã đành, trong vô thức anh còn nhớ lại khoảnh khắc hôm đưa cô vào bệnh viện.
Đó là lần đầu tiên anh nắm tay một người con gái, giờ nghĩ tới sao tim lại đập mạnh bất thường?
Từ trước tới nay, Vũ Tư Thần anh chưa từng nhìn qua một cô gái nào quá lâu thì nói chi đến chuyện tiếp xúc da thịt.
Chỉ có Kiều Tĩnh Thi là người đầu tiên được anh chạm vào, tuy là trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng vô tình đã lưu lại cảm giác khó quên...
Vũ Tư Thần đứng nhìn cô ấy rất lâu.
Lúc ngủ, trông cô an nhiên, đơn thuần biết bao.
Vậy mà lúc tỉnh táo, lại là một người khó gần, lạnh lùng đến khó hiểu.
Hôm nay, Kiều Tĩnh Thi đã khiến người đàn ông ấy suy nghĩ rất nhiều về cô.
--------------------------------
Một tuần sau, Kiều Tĩnh Thi nđã được xuất viện, và cũng là ngày cô được Vũ Tư Thần đón về nhà, chính thức sống chung trên danh nghĩa như vợ chồng, mặc dù cô vẫn chưa được ra mắt với ông bà Vũ.
"Đây là phòng riêng của cô.
Tôi không rành mấy món đồ dùng của phụ nữ, nên chưa mua gì hết.
Giờ cô nghỉ ngơi một chút đi, rồi tôi đưa cô ra ngoài mua sắm sau."
Kiều Tĩnh Thi được đưa tới một căn phòng rộng rãi, thoáng mát, mỗi một vật dụng đều là hàng cao cấp.
Có lẽ, anh cũng biết phụ nữ cần trang điểm nên đã cho lắp môt chiếc bàn trang điểm sang trọng trước.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô nàng chỉ lướt mắt nhìn sơ qua một lượt rồi quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang đứng trơ trơ phía sau, hỏi nhẹ một câu:
"Còn gì nữa không?"
"Còn? Ý cô là còn cái gì?"
"Còn gì muốn nói không? Hết rồi thì ra ngoài cho tôi đi tắm."
Vũ Tư Thần bị đáp trả một cách phũ phàng, cứ nói chuyện với cô một hồi là anh phải á khẩu.
Bình thường áp bức người ta bao nhiêu, giờ lại bị cô gái này trả đòn bấy nhiêu.
"Ờ, hết rồi.
Tắm xong thì xuống bếp ăn trưa."
"Khoan đã."
Nói xong, Vũ Tư Thần liền quay lưng đi, thì lại bị Kiều Tĩnh Thi bất ngờ lên tiếng ngăn cản, nên anh chàng phải lần nữa quay đầu lại nhìn cô, thờ ơ hỏi:
"Còn chuyện gì nữa?"
"Anh có mua quần áo cho tôi chưa?"
Nhắc tới chuyện quần áo, Vũ Tư Thần mới nhìn ra, đến tận bây giờ Kiều Tĩnh Thi vẫn đang mặc bộ đồ hôm đầu tiên gặp anh.
Nó được sạch sẽ, là do cô đã nhờ y tá giặt khô trước đó.
Cuối cùng, người đàn ông ấy chỉ biết cười trừ một cái, rồi nói:
"Không ấy, cô khoan hãy tắm.
Ăn cơm xong, tôi đưa cô đi mua luôn.
Chứ tôi đâu có biết mua quần áo cho phụ nữ mà chuẩn bị trước."
"Cút! Cút ra ngoài ngay."
Lời vừa nói dứt tiếng trước, tiếng sau Vũ Tư Thần anh đã bị đuổi thẳng mặt.
Đây lại là lần đầu tiên anh bị đối xử như thế này.
Dù ấm ức đó, quạu rồi đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của đối phương thì ngọn lửa háu chiến trong anh lại bị dập tắt rụi tàn thành tro.
Ấm ức tới mức, anh chỉ có thể trừng mắt, giơ ngón trỏ chỉ vào mặt cô, rồi cố đè nén tâm tình bức bối mà nói:
"Tôi không so đo với phụ nữ chứ không phải tôi sợ cô, nhớ cho kĩ vào."
Nói xong, người đàn ông ấy liền quay lưng, mang theo cơn hậm hực rời đi.
Lúc này, Kiều Tĩnh Thi mới nhìn anh ta với một ánh mắt khác, rồi lại còn tự lẩm bẩm một mình:
"Đây là thái độ của một kẻ lạnh lùng, ít nói, thâm sâu khó lường đây ư?"
Thậm chí cô còn đang nghi ngờ vào những thông tin Thiệu Hiên đã điều tra trước đó.
Rốt cuộc, có sai ở chỗ nào mà cô không biết không?