Lăng Thiên Chiến Thần

Thấy động tác đó của ông ta, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Hội trưởng Tô Trần Vân trước nay đều lãnh đạm bình tĩnh, không ngờ hôm nay lại cư xử như vậy.

Có thể ép ông ta tới mức này thì thủ đoạn của Diệp Thiên thật sự không hề đơn giản.

“Cậu Diệp, cô Tô, tương lai của Dung Thành đều nhờ cả vào hai vị.” Giả Vi Dân cũng không buồn quan tâm đến Tô Trần Vân, vội vàng tới trước Diệp Thiên nói năng thận trọng.

“Ông yên tâm, tôi trước nay sẽ không làm bất cứ việc gì mà bản thân không chắc chắn.”

Diệp Thiên gật đầu đầy tự tin, khoé miệng nhếch lên cười đầy ẩn ý.

“Hôm nay vậy thôi nhỉ, tôi có thể đảm bảo trong vòng một tháng, Dung Thành sẽ phát triển hơn nữa.”

“Cảm ơn cậu Diệp, xin mời cậu đi lối này.”

Diệp Thiên muốn đi thì Giả Vi Dân đương nhiên không có ý giữ lại. Ông ta đích thân tiễn Diệp Thiên và Tô Thanh Thanh rời đi.

Nhưng vừa bước ra cửa thì Diệp Thiên bị ai đó vỗ vai.

“Ê, anh đi như vậy đấy à?”

Quay đầu lại thấy Tô Vân Nhi đứng trước mặt, bĩu môi, sự oán trách đầy trêu đùa trong mắt cô ta đủ để khiến người ta say đắm.

“Nếu không thì sao?”

Diệp Thiên khoát tay, ánh mắt lãnh đạm. Chỉ thấy Tô Vân Nhi tiến lên một bước, đặt bàn tay ngọc ngà lên ngực Diệp Thiên rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

“Gặp gỡ cũng là duyên phận, chi bằng chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện vui vẻ nhé?”

Người Tô Vân Nhi như dính chặt vào Diệp Thiên, khi nói chuyện hơi thở nóng hổi đem theo mùi hương mê hoặc phả vào bên tai Diệp Thiên.

Một cảm giác tê tê, ngứa ngáy.

“Hừ, đúng là cả hai người đều khốn khiếp, mặt dày.” Tô Thanh Thanh thấy cảnh này tức đỏ cả mặt, cô dậm dậm chân, nếu không phải đang ôm Tiểu Vũ Mao thì chỉ e rằng sẽ xông đến liều mình với Diệp Thiên.

Thấy Diệp Thiên không có ý từ chối Tô Thanh Thanh đỏ lừng mắt, đi thẳng vào xe ngồi.

“Đi thôi.”

Lâm Khuê dở khóc dở cười, đại tiểu thư Tô lúc này không dễ đụng vào, nên anh chỉ có cách khởi động xe nhanh chóng rời đi.

Còn về Giả Vi Dân, ông ta không dám nhìn ngang liếc dọc, coi như chưa từng thấy gì rồi lái xe rời đi.

Trong chốc lát, cánh cửa của đại sảnh chỉ còn lại Diệp Thiên và Tô Vân Nhi, hai người dính lấy nhau khiến bầu không khí trở nên ấm áp.

“Chủ đề vui vẻ? ví dụ như?” Diệp Thiên nhìn Tô Vân Nhi, biểu cảm trên mặt nửa đùa nửa thật.

“Anh muốn nói gì cũng được, người ta theo anh mà.”

Tô Vân Nhi nói nhẹ nhàng, rồi càng tiến sát vào Diệp Thiên hơn.

“Tới nhà em nhé, đêm còn dài, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”

Cảm nhận được hơi thở đàn ông trên người Diệp Thiên, Tô Vân Nhi sớm đã thất thần mê hoặc.

Cô ta nhíu mắt, đang định dựa vào lòng Diệp Thiên thì bị bổ nhào vào vào không gian trống rỗng.

Cô ta ngẩng đầu lên mới biết không biết Diệp Thiên đã đứng xa cách ra ba mét từ lúc nào.

“Anh Diệp, ý anh là gì?”

Đây là lần thứ hai cô ta bị Diệp Thiên dùng cách này để trêu đùa.

Tô Vân Nhi tức giận không kiềm chế được. Với nhan sắc của mình cô ta có sự tự tin tuyệt đối. Nhưng hết lần nà đến lần khác đều bị Diệp Thiên từ chối, khiến cô ta không phục.

“Tôi không có ý gì.”

Diệp Thiên khoát tay lạnh lùng: “Không còn sớm nữa, cô Tô nghỉ ngơi sớm đi. Bên kia còn cả cục diện rối rắm cần xử lý đấy.”

“Anh…”

Sắc mặt Tô Vân Nhi trở nên khó coi, không đợi cô ta trả lời, Diệp Thiên quay người rời đi, nhanh chóng biến mất sau góc rẽ.

“Diệp Thiên anh đợi đấy cho tôi, tôi xem anh làm sao mà thoát khỏi bàn tay tôi được.”

Nụ cười trên mặt Tô Vân Nhi lạnh lùng nhưng đầy đáng sợ.

Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bước đi trong đêm với bước chân bình thản.

Trông thấy chiếc Audi mới toanh, anh không nghĩ nhiều, mở cửa lên xe.

“Cậu Diệp, đây là tài liệu cậu cần.” Giả Vi Dân sớm đã ở đó đợi, giao một xấp tài liệu cho Diệp Thiên với vẻ cung kính.

“Rất tốt, ngày mai phải làm thế nào ông đã dặn dò xuống dưới chưa?”

“Đương nhiên rồi.” Giả Vi Dân vội gật đầu: “Cậu Diệp, xin cậu yên tâm, mọi chuyện tôi đã sắp xếp ổn thoả cả rồi.”

Thấy vẻ mặt hài lòng của Diệp Thiên, Giả Vi Dân mới thở phào: “Đây là chuyện tôi nên làm, tôi đưa cậu về trước nhé.”

“Không cần đâu.”

Diệp Thiên cầm tập tài liệu xuống xe rồi nhanh chóng khuất bóng trong màn đêm.

Trên ghế lái, Giả Vi Dân hít vào một hơi thật sâu, ông ta lấy tay lau mồ hôi đang đầm đìa trên trán.

Diệp Thiên không quay về núi Thiên Khuyết mà đi về phía đông, tới nhà họ Lí.

“Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Cánh cửa vừa mở ra, Lí Sùng Ninh nhanh chóng mời Diệp Thiên vào trong.

“Thời gian của tôi có hạn, ông vào chủ đề đi.”

“Vâng, vâng, vâng.” Lí Sùng Ninh mời Diệp Thiên ngồi xuống rồi mới lên tiếng.

“Cậu Diệp, hôm qua người của tôi phát hiện ra Triệu Minh Sinh, sau đó đi theo thì cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ ẩn núp của bọn họ.”

Vừa nói Lí Sùng Ninh vừa kích động.

“Lối vào ở ngay trong một con hẻm ở Đông Thành, người của tôi theo dõi rồi, cậu xem hay chúng ta cho người tới đó?”

Thấy vẻ muốn lập công của Lí Sùng Ninh, Diệp Thiên lắc đầu một cách điềm nhiên.

“Không cần đâu, đã để lộ ra nơi ở thì tới đó bắt người cùng lắm là tóm được vài con tôm con cá thôi, chả có ý nghĩa gì.”

“Cái gì cơ?” Lí Sùng Ninh cau mày.

“Cậu Diệp, người tôi cử đi đều là những người nhanh nhạy, hơn nữa làm việc đều hết sức cẩn thận, không thể bị đối phương phát hiện chứ?”

Nói xong, ông ta vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy dáng vẻ nửa cười nửa không của Diệp Thiên đang nhìn mình, Lí Sùng Ninh có một dự cảm không lành.

Ông ta vội rút điện thoại ra, dùng ám hiệu liên hệ với đàn em được cử đi.

Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy hồi âm. Ông ta lại vội vàng liên hệ với tên thứ hai, rồi lại thứ ba. Vẫn không có bất cứ phản hồi nào.

Trong chốc lát Lí Sùng Ninh mồ hôi lạnh toát nhễ nhại rơi lã chã.

“Chuyện này, chuyện này sao lại thế được?”

Sắc mặt Lí Sùng Ninh vô cùng khó coi. Vốn dĩ ông ta còn muốn mượn việc này để kể công với Diệp Thiên, xem có thể khiến Diệp Thiên bỏ qua cho nhà họ Lí không. Nhưng bây giờ, công sức ông ta bỏ ra trong nháy mắt đã xôi hỏng bỏng không vì những đệ tử ông ta cử đi đều bặt vô âm tín.

Không cần nghĩ nữa, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ẩn náu, lúc này nhất định đã bị bọn chúng chơi xỏ rồi.

“Triệu Minh Sinh đã đi đâu? Thương hội Dung Thành?”

Diệp Thiên không ngạc nhiên, nếu đối phương đến chuyện này cũng không phát hiện ra thì sớm đã bị xoá sổ khỏi Dung Thành rồi.

“Sao cậu biết?”

Lí Sùng Ninh mở to mắt ra như gặp phải ma.

“Triệu Minh Sinh chỉ đi tới thương hội Dung Thành một lần, cũng chỉ có mười phút. Người của tôi đi theo ông ta mới tìm được chỗ đó.”

Lí Sùng Ninh càng nói thì trong lòng càng cảm thấy đầy thắc mắc, ông ta không cam tâm.

Ông ta nghiến răng, nhìn Diệp Thiên đầy quyết tâm: “Cậu Diệp, xin cậu cho tôi thêm hai ngày, cậu yên tâm, trong vòng hai ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra được Triệu Minh Sinh.”

Lúc này Diệp Thiên lại lắc đầu: “Không cần nữa, ông còn có việc khác để làm.”

Vừa nói, Diệp Thiên vừa lấy tập tài liệu ra rồi rút ra một tờ giấy A4 đưa cho ông ta.

Ông tới Lâm Thành một chuyến, trong vòng ba ngày tìm hai người này cho tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui