"Lẽ nào bọn chúng vẫn đang tìm kiếm cái đó? Chẳng phải ba năm trước bọn họ đã tìm thấy rồi sao?"
Diệp Thiên nghĩ không ra.
Chu Phúc Tông thở dài: "Đúng vậy, ba năm, chúng đã tìm lục nhà họ Chu lên xuống hàng chục lần và hỏi tôi không dưới một trăm lần! Chúng đang tìm bản đồ trận chiến Thanh Long!"
"Tôi căn bản là không biết bản đồ trận chiến Thanh Long là gì, thậm chí còn chưa nghe qua bốn từ này! Chỉ vì có quan hệ mật thiết với gia đình họ Liễu, mới gặp phải tai bay vạ gió!"
Nghe điều này, Diệp Thiên im lặng.
Nói như vậy nghĩa là Bạch Cốt Hội không giành được bản đồ trận chiến Thanh Long từ gia đình nhà họ Liễu.
Vậy tại sao chúng hiểu rõ cách bố trí bản đồ trận chiến Thanh Long như vậy?
Trừ khi có nội gián?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, ánh mắt Diệp Thiên lạnh như băng.
Chu Phúc Tông bên cạnh anh ấy cũng cảm thấy ớn lạnh.
Diệp Thiên, quả không phải là một con người đơn giản!
"Có bao nhiêu người của Bạch Cốt Hội ở Lâm Thành?" Diệp Thiên đột nhiên chuyển đề tài khác, khiến cho Chu Phúc Tông sững người một lúc.
"Cậu Diệp, cậu cũng biết đấy, ba năm rồi tôi gần như không bước chân ra khỏi nhà họ Chu! Tôi thực sự không biết về vấn đề này!"
Ông ta vừa nói nhưng hình như nhớ ra cái gì.
"Đúng rồi, tôi biết một người. Nếu như anh ta còn ở đây, chắc chắn anh ta biết!”
"Ai?"
"Xà Vương!"
Chiếc xe BMW mới ra rời khỏi trung tâm thành phố. Theo trí nhớ của Chu Phúc Tông, rẽ trái rẽ phải, đi đến một khu phố cổ ở phía bắc thành phố!
"Cậu Diệp, Xà Vương là một cường hào ác bá ở Lâm Thành. Anh ta kiểm soát gần một nửa lực lượng ngầm ở Lâm Thành. Nếu anh ta còn ở đó, anh ta chắc chắn biết không ít chuyện!"
Chu Phúc Tông đích thân mở cửa xe và kiên nhẫn giải thích từng câu cho Diệp Thiên.
"Ừm! Ông dẫn đường đi!"
Diệp Thiên thần sắc không có bất kì thay đổi, dù sao đã đến rồi, thì phải loại bỏ tất cả những người của Bạch Cốt Hội ở Lâm Thành!
"Đứng lại, đang làm cái gì vậy?"
Vừa mới đi được hai bước, trông thấy sắp tới địa bàn của Xà Vương rồi, thì hai người họ bị mấy tên côn đồ chặn lại.
"Tôi tìm Xà Vương, cậu phía trước dẫn đường nhé?"
Chu Phúc Tông bước lên phía trước và nói nhẹ nhàng.
"Là ông mà cũng muốn tìm Xà Vương? Cút, Xà Vương hôm nay không có thời gian gặp các người!"
Hồng Mao trừng hai mắt nhìn với vẻ khinh bỉ, còn các tên côn đồ khác thì hùa theo.
"Đúng là, Xà Vương không phải là người các người muốn gặp là gặp đươc? Không biết tự lượng sức!"
"Cũng không biết soi bóng nước tiểu xem bộ dạng bản thân như thế nào!"
"Nhanh chóng cút! Nếu không, Xà Vương không nhìn thấy, sẽ tiễn các người đi gặp Diêm Vương!"
Mấy tên côn đồ này quen với hống hách.
Nhìn thấy Chu Phúc Tông và Diệp Thiên là người lạ, bọn chúng nói chuyện liền không khách khí.
Nghe thấy vậy, Chu Phúc Tông không làm gì nữa.
"Nói năng cẩn thận, tôi là chủ gia đình họ Chu! Gặp mặt Xà Vương, còn cần phải xin xỏ sao?"
Nói xong, mặt Chu Phúc Tông lạnh lùng, và muốn xông vào trong!
Nhưng chưa kịp đi, ông ta lại bị mấy tên côn đồ đó chặn lại.
Tên tóc đỏ nhìn lên nhìn xuống ông ta, và cười khinh bỉ.
"Người đứng đầu gia đình nhà họ Chu? Chẳng phải là con lợn béo Chu Tùng sao? Lúc nào đã thay đổi chủ thành một con khỉ gầy vậy?"
"Ha ha ha ha!"
Nghe thấy lời này, mấy tên côn đồ phá lên cười.
Cười mà đến mức sắp rơi nước mắt!
Sắc mặt Chu Phúc Tông đột nhiên xanh lét lại!
Thật bất ngờ, sau khi bị giam cầm ba năm, người dân ở Lâm Thành đã quên tên ông ta!
Từ lúc nào mà loại côn đồ này dám leo lên đầu ông ta giở thói lưu manh?
“Chúng mày”.
"Đừng ở đó mà lảm nhảm, nhân lúc Xà Vương chưa phát hiện, thì nhanh chóng cút đi cho lão tử! Mặc kệ ông là chủ nhân nhà họ nào đi nữa, hôm nay Xà Vương đã hạ mệnh lệnh, không ai được vào nếu khi không có lệnh của ông ấy!”
Hồng Mao vừa nói vừa tiến lên trước vài bước, rồi đẩy người Chu Phúc Tông.
Cơ thể của Chu Phúc Tông vẫn chưa hồi phục, ông ta loạng choạng ngã xuống đất.
Bộ dạng thảm hại, sắc mặt vô cùng khó coi!
"Chà, yếu ớt như thế này, mà vẫn muốn làm chủ nhà họ Chu, thực không biết mất mặt!"
Hồng Mao nhìn Chu Phúc Tông một cách khinh thường rồi nhìn Diệp Thiên với ánh mắt xấu xa!
"Còn mày, nhanh chóng cút đi cho lão tử, đừng bắt tao phải ném mày ra ngoài, tao..."
Bốp!
Hồng Mao vẫn chưa nói xong, tiếng cái tát sắc nét đột nhiên vang lên!
Diệp Thiên vẫn đứng lặng lẽ, như không có bất kì hành động nào!
Hồng Mao quay như chóng chóng.
Đợi thần chí trở lại, miệng đau nóng rát như lửa, khiến hắn ta nhịn không được hét thét bi thảm.
Vết tát đỏ máu in rõ ràng trên mặt hắn ta.
"Ai, ai đã làm chuyện này?"
Hồng Mao che miệng, giận dữ gầm lên.
Một nhóm tiểu đệ lắc đầu ngẩn người ra.
Sau khi bọn chúng nghe thấy tiếng tát, thì đã nhìn thấy hắn ta quay chong chóng rồi, sau đó thành như này.
Còn về ai đánh, chúng thực sự không nhìn thấy!
Từng đôi mắt mở to, giống như vừa gặp quỷ!
"Chết tiệt, là mày phải không? Gan không hề nhỏ, lão Tử..."
Bốp!
Lần này
Tất cả mọi người đều nhìn rất rõ!
Diệp Thiên giơ tay phải lên tát bốp vào mặt Hồng Mao lần nữa.
Lần này, Hồng Mao bị tát bay đi, đập mạnh xuống đất, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.
Sau một trận nôn khan, hắn ta phun ra máu và những chiếc răng bị đánh gãy!
. Hồng Mao thở gấp, mắt đỏ lừ rồi ngất đi.
"Đây đây…"
Mấy đứa em của hắn ta ngẩn người ra, ánh mắt sợ sệt nhìn Diệp Thiên.
Ngay cả Chu Phúc Tông cũng sững sờ!
Diệp Thiên, thực sự không tàn nhẫn bình thường!
"Không muốn chết thì tránh ra!"
Diệp Thiên hừm lên tiếng, rồi dẫn Chu Phúc Tông, sải bước đi vào trong!
Mấy tên côn đồ tự giác nhường đường. Những lời thô bạo của Diệp Thiên khiến cho bọn chúng hoàn toàn không có ý phản kháng!
"Cậu Diệp, có lẽ Xà Vương ở bên trong!"
Ánh mắt Chu Phúc Tông nhìn Diệp Thiên một cách kính trọng hơn, ông ta làm tư thế mời và nhanh chóng đi lên trước gõ cửa!
Vừa gõ hai tiếng thì cánh cửa đã được người từ bên trong mở ra!
"Đến cũng rất nhanh? Các người là ai?"
Trước cửa, nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
Hóa ra khuôn mặt hắn ta đầy bất lực và bực bội. Sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Thiên và Chu Phúc Tông, hắn ta sững sờ một lúc.
"Làm thế nào các người có thể vào đây được?"
Người đàn ông nhìn lên và xuống thăm dò Diệp Thiên và Chu Phúc Tông, sau đó nhìn Hồng Mao nằm đưới mắt đất cách đó không xa, lúc này hắn ta cau mày lại.
"Vương Hưng! Là tôi, Chu Phúc Tông, cậu không nhận ra tôi sao?"
Chu Phúc Tông nhanh chóng lên tiếng.
Trước mặt là Vương Hưng, là cánh tay trái và tay phải của Xà Vương, không thể đắc tội!
"Chu Phúc Tông? Không phải là ông đã mất tích ba năm rồi sao?"
Trong mắt Vương Hưng có sự nghi ngờ, "Đây lại là ai?"
Vương Hưng liếc nhìn Diệp Thiên, giấu chút sợ hãi.
Hắn ta nhìn ra, chàng trai trẻ trước mặt anh ta không dễ động vào!
"Vị đây là cậu Diệp, tìm Xà Vương có chuyện quan trọng cần bàn! Cậu xem..."
Chu Phúc Tông vẫn chưa nói xong, thì Vương Hưng có chút không kiên nhẫn xua tay.
"Xà Vương hôm nay không rảnh, các ông ngày mai lại đến!"
Hứn ta nói xong liền quay người toan đi vào trong.
Lúc này, Diệp Thiên di chuyển chân, lấy người chặn trước mặt hắn ta.
"Xà Vương? Lớn lối thật đấy!"
Diệp Thiên khẽ nói.
"Tôi muốn xem xem, Xà Vương có bản lĩnh gì!"
Nói xong, anh mặc kệ Vương Hưng, cứ thế đi vào trong!