Lăng Thiên Chiến Thần

Trịnh Hùng vừa dứt lời tất cả mọi người im thin thít, không ai dám nói gì.

Quả thực, tên Diệp Thiên này quá ngông cuồng rồi?

Bắt Trịnh Hùng đích thân đi mời đã đành, còn bắt phải truyền lời lại. Không những đòi vặn cổ ông ta, còn muốn dỡ cả Hải Thiên Các, khẩu khí cũng không vừa?

Trong lúc kinh ngạc, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trịnh Hùng, họ đều muốn xem xem Trịnh Hùng rốt cục sẽ xử lý ra sao.

Đặc biệt là Lâm Kha, hắn càng muốn xem xem bao nhiêu năm như vậy Trịnh Hùng rốt cục có thực lực tới mức nào.

Đợi một lát, Trịnh Hùng mới hắng lại giọng: “Đi, nói với hắn tao không mời, bảo hắn đến từ đâu thì cút về đó.”

Nghe vậy hai tên bảo vệ như được đại xá, chạy bán sống bán chết ra khỏi căn phòng vip.

Còn những người khác thì nhìn nhau gật đầu.

Trịnh Hùng không hổ là đại ca Trịnh Hùng. Lời này của ông ta có nghĩa là không quan tâm Diệp Thiên ở lại hay không ở lại, đòn phủ đầu này của ông ta đủ khiến Diệp Thiên ăn đủ rồi.

Sau khi dặn dò xong, Trịnh Hùng mới ngồi xuống vẻ mặt tối sầm lại, ông ta vẫn không yên tâm.

“Tiểu Ngũ, mày đi xem xem, tuỳ cơ hành sự.”

Vừa dứt lời chẳng mấy chốc thì chiếc rèm cửa của căn phòng đột nhiên lay động.

“Vâng.”

Giọng nói khàn khàn của ông ta dù đã dứt nhưng lại khiến tất thảy mọi người có mặt ở đây đều cảm lấy lạnh khắp người.

Quả nhiên, Tiểu Ngũ mới là chiêu bài cuối cùng của Trịnh Hùng.

“Lâm thiếu gia, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” Trịnh Hùng lại nhìn về hướng Lâm Kha.

Trong những người ngồi đây, chỉ hắn mới biết Diệp Thiên đáng sợ thế nào. Nếu không thể kéo theo nhà họ Lâm xuống nước thì người thua cuộc cuối cùng nhất định là hắn.

Lâm Kha vẫn không trả lời, chỉ nhìn Trịnh Hùng với ánh mắt sáng rực: “Những gì ông vừa nói khi nãy có lẽ đều là những điều tuyệt mật của nhà họ Lâm phải không? Sao ông lại biết rõ chuyện này vậy?”

Nghe vậy, Trịnh Hùng bật cười: “Ha ha, ở trời đất này làm gì có chuyện bí mật nào mà giữ được mãi, chỉ chút thủ đoạn lợi hại thì có gì mà không thể biết? Vả lại, Lâm thiếu gia không phải đã quên nghề chính của tôi là gì rồi chứ?”

Vừa nói, sắc mặt ông ta lạnh lùng: “Đương nhiên, tôi chính là bảo vệ của mẹ đẻ Diệp Thiên. Tôi đã đi theo bà ấy từ thủ đô tới Dung Thành, vào sinh ra tử, không một lời oán thán. Nhưng người đàn bà đó vì che giấu hành tung của mình mà giết người diệt khẩu. Nếu không phải tôi nhanh chóng tháo chạy thì chỉ e hơi hai mươi năm trước tôi đã chết rồi.”

Trịnh Hùng vừa nói, mặt mày lại càng giảo hoạt hơn: “Lâm thiếu gia, tin tôi, mẹ của Diệp Thiên chả phải thứ đồ gì tốt đẹp đâu, cậu không đụng tới hắn thì cũng chưa chắc hắn sẽ bỏ qua cho cậu.”

Trịnh Hùng nói rất nhiều nhưng Lâm Kha vẫn do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Cho tôi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ cho ông đáp án.”

“Được!” Trịnh Hùng gật đầu không chút do dự, trong mắt ông ta ánh lên ánh nhìn gian trá.

“Nhưng Lâm thiếu gia này, thời cơ đến thì tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng suy nghĩ kỹ càng.”

Lâm Kha gật đầu không nói gì, trong phòng vip lại chìm vào im lặng.

Ở một diễn biến khác, hai tên bảo vệ bổ nhào xuống tầng, thấy bóng dáng Diệp Thiên và Lâm Khuê vẫn còn lừng lững ở đó, chúng đột nhiên hoảng loạn.

Cả hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chỉ có thể cùng nhau bấm bụng đi lên phía trước.

“Anh này, đại ca Hùng nói rồi, anh ấy không mời anh, cho nên…” Mới nói được một nửa, cả hai tên đột nhiên im bặt nhưng ý tứ của chúng đã rất rõ ràng.

“Vậy sao?” Diệp Thiên ngẩng đầu lạnh lùng, trong giọng nói hoàn toàn không thể nghe ra hỷ nộ ái ố.

“Thật đáng tiếc, tao còn có quà mà chưa tặng cơ.”

“Thưa anh, tên họ Trịnh đó không biết trái phải, hay để tôi đi bắt hắn về giao cho anh?” Lâm Khuê ở bên cạnh nhìn không thuận mắt lên tiếng

Trịnh Hùng cũng chỉ là một tên xã hội đen tạp nham, có tư cách gì bắt anh phải đứng đây đợi?

“Không cần.” Diệp Thiên xua tay lạnh lùng.

“Chỉ một tên Trịnh Hùng mà thôi, nếu tôi để ông ta chết thì ít nhất cũng phải hàng trăm cách, có điều như thế lại quá dễ cho ông ta.”

Cứ nghĩ đến mẹ mình vì sự phản bội của Trịnh Hùng mới đi đến con đường cùng, mắt Diệp Thiên đằng đằng sát khí không thể che giấu nổi.

Để Trịnh Hùng chết một cách dễ dàng như vậy thì sao có thể trút được sự phẫn nộ trong lòng?

Cái mà Diệp Thiên muốn là Trịnh Hùng sống không bằng chết.

“Thôi bỏ đi.” Diệp Thiên lên tiếng: “A Khuê, đi cắt hai ngón tay của lão ta về đây coi như trừng phạt.”

“Vâng, thưa anh.” Lâm Khuê vâng lệnh, nhấc chân đi lên tầng.

Hai tên bảo vệ sớm đã bị doạt cho run rẩy, đâu dám ngăn cản. Chúng chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Phi đi lên trên, còn trong lòng thì nặng trĩu, xong rồi xong rồi, giờ thì xong thật rồi.

“Đứng lại.”

Nhưng Lâm Khuê còn chưa đi được mấy bước thì giọng nói lạnh lùng như băng lạnh lại vang lên.

Lâm Khuê ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch khác thường đang đứng ở đầu cầu thang, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Khuê.

Nghe giọng nói này, rõ ràng chính là tên Tiểu ngũ mà Trịnh Hùng vừa sai đi.

“Dám tiến thêm bữa nữa, giết không tha.” Nghe vậy Lâm Khuê đột nhiên vui hẳn lên. Năm nay đúng là có kẻ không biết sống chết là gì. Nhưng hắn vẫn không có thêm động tĩnh gì, cũng không lên tiếng.

“Lôi xuống.” Thấy Diệp Thiên lãnh đạm lên tiếng, lúc này Lâm Khuê mới nhận lệnh, như mãnh hổ hạ sơn, anh xông về phía tên Tiểu Ngũ.

“Muốn chết.”

Thấy vậy tên này nhếch mép cười một điệu cười đầy vẻ tàn nhẫn, hắn phất tay một cái, trong tay đã cầm chắc một con dao tự bao giờ. Trên lưỡi dao thậm chí vẫn còn in vệt máu.

Thấy Lâm Khuê càng lúc càng tiến lại gần, điệu cười của Tiểu Ngũ càng lúc càng thâm sâu.

“Còn dám dùng tay lấy dao của tao? Đúng là không muốn sống.”

Nói xong, Tiểu Ngũ di chuyển thoăn thoắt, con dao trong tay hắn chĩa về phía trước đâm thẳng về hướng Lâm Khuê.

Trong chiếc cầu thang chật hẹp, cả hai người đâm sầm vào nhau.

“Keng.” Tiếng con dao bị gãy vang lên. Dưới ánh đèn chiếu rọi, chỉ thấy một bóng người đột nhiên thoắt ẩn thoắt hiện. Người Tiểu Ngũ bị bay ra ngoài ngã cái “bịch” trước mặt Diệp Thiên. Trong tay hắn còn cầm chắc con dao.

Có điều, lưỡi dao đã gãy rời. Hiện giờ hắn chỉ như một con cá mập bị bẻ gãy răng, chẳng còn bất cứ sự đe doạ nào nữa.

“Sao, sao lại thế này được?”

Tiểu Ngũ ói ra cả miệng máu, mặt hắn rõ ràng thể hiện vẽ không tài nào tin nổi, trong lòng lại càng không cam tâm.

Đến hắn còn không nhìn rõ được Lâm Khuê ra tay thế nào, càng chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại và còn bại một cách thê thảm thế này.

Hắn vùng vẫy muốn bật dậy nhưng Lâm Khuê đã kịp thời đứng ngay sau hắn, dùng một chân đạp thẳng lên người hắn khiến tên này không thể nào cử động được.

“Thân thủ cũng được đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Tiểu Ngũ vùng vẫy liên tục, hắn không cam tâm, không chịu khuất phục nhưng có điều lúc này hắn đã bị người ta dẫm vào chân nên hoàn toàn vào thế bất lực.

Hắn không biết được rằng có thể nhận được một lời tán thưởng “không tồi” của Mãnh Hổ Bắc Dã là điều hiếm có rồi.

Diệp Thiên ngẩng đầu, không buồn nhìn Tiểu Ngũ đang nằm sõng soài trên mặt đất. Anh liếc thấy Lâm Khuê đã bị thương vào tay.

Mặc dù vết thương không sâu nhưng vẫn hơi lộ.

“A Khuê, mới một khoảng thời gian ngắn rời đi mà cậu đã giảm phong độ rồi. Xem ra sau này phải luyện thêm nhiều.”

“Vâng, thưa anh.” Lâm Khuê lau vệt máu trên tay, cung kính gật đầu vâng lệnh. Lúc trước nếu không phải do sơ xuất thì chỉ dựa vào con dao đồng nát sắt vụn ấy sao có thể làm anh bị thương được.

Hai người cứ một người tung một người hứng khiến tên tiểu Ngũ đang nằm dưới đất mặt mày tái mét, hắn chỉ muốn chết đi cho rồi. Hai tên này đang cố ý cho mình bẽ mặt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui