Trong chốc lát, cả căn phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ bất luận thế nào cũng không thể đối đầu với Diệp Thiên, nếu không vấn đề không phải chỉ thân bại danh liệt nữa.
Lí Tiên Phát hiện giờ còn đang nằm trong tủ băng nữa. Cho dù là chết rồi cũng phải chịu sự trừng phạt.
Thấy Trịnh Hùng còn đang ngồi mãi không đứng dậy, mấy người phía La Quảng Phát liếc nhìn rồi nhấc chân định rời đi.
“Đứng lại.”
Giọng nói lạnh tanh của Trịnh Hùng vang lên nhưng lại không đủ dứt khoát. Chỉ thấy ông ta lau lau mồ hôi trên trán rồi mới đứng dậy không dám mở hộp nhìn nữa.
“Hừ, người chết chỉ là một tên Tôn Hổ mà thôi, có gì mà đáng lo ngại? Thủ hạ của tôi có hai tên tướng giỏi, vả lại ở đây là địa bàn của tôi, lẽ nào tôi còn phải sợ một người ngoài sao?”
Thấy Trịnh Hùng phẫn nộ lên giọng, mấy người La Quảng Phát sắc mặt vô cùng khói coi, bọn thực sự rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trịnh Hùng hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên giữ dằn: “Hừ, hôm nay các ông đã đến đây mà không rõ ràng quan điểm thì đừng mong rời khỏi đây.”
Trịnh Hùng vừa dứt lời, ai nấy mặt mày tái mét.
Hiển nhiên Trịnh Hùng vì đối phó với Diệp Thiên mà phải ép cung. Có thể tưởng tượng, nếu ai đó không đồng ý thì e rằng khó mà đi ra khỏi đây.
“Trịnh Hùng, ông đừng có quá đáng, nếu ông thực sự ép chúng tôi quá đáng thì chúng tôi…”
Đùng!
Một người tầm hơn bốn mươi tuổi bước lên trước một bước lên tiếng đầy căm phẫn, ông ta chưa kịp nói hết câu thì một tiếng súng giòn dã vang lên khắp căn phòng.
Trán ông ta hằn sâu một lỗ rồi trào ra máu, cả người ông ta không còn hơi sức ngã vật xuống đất.
Lúc này tất cả những ai có mặt ở đây đều vội vàng lùi về sau, bộ dạng hết sức sợ hãi.
Bọn họ thật không thể ngờ Trịnh Hùng bị ép đến mức đường cùng nên cái gì cũng có thể làm ra được.
“Tôi nói rồi, hôm nay các ông không dứt khoát quan điểm thì đừng ai mong sống sót rời khỏi đây.”
Thấy Trịnh Hùng nạt nộ, những nhân vật có máu mặt ở cả Vũ Thành ai nấy đều run sợ. Kể cả là La Quảng Phát cũng chỉ đành nuốt nước bọt, trong lòng bị bủa vây bởi nỗi sợ hãi khôn tả. Ông ta thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã đến đây.
“La Quảng Phát, ông có thể được coi là nhân vật dẫn đầu trong giới kinh doanh ở Vũ Thành, ông nói quan điểm của mình trước đi.”
Trịnh Hùng hắng giọng chĩa mũi dùi vào La Quảng Phát.
Sắc mặt La Quảng Phát đột nhiên vô cùng khó coi, ông ta thật chỉ muốn chửi thầm.
Nhưng trông thấy Trịnh Hùng cầm chắc khẩu súng trong tay, La Quảng Phát chỉ biết nín nhịn thở dài than thở.
“Đã như vậy thì đại ca Hùng, tôi…” Ông ta định thoả hiệp nhưng vừa mới nói được nửa câu thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy người gọi đến là con trai, ông ta chợt mừng quýnh lên, vội vàng nghe máy.
“Con trai, sao thế, con xử lý công việc thế nào rồi?” La Quảng Phát nói qua điện thoại giọng điệu vô cùng chờ đợi.
Để đối phó với Diệp Thiên, cũng là để thoát khỏi sự kìm kẹp của Trịnh Hùng, ông ta đã tin theo lời đồn nên mới bảo con trai đi tới Vũ Sơn.
Chỉ cần mời được vị cao nhân sống ở núi Vũ Sơn ra tay thì mọi sự sẽ hanh thông.
Hiện giờ đừng nói là ông ta, kể cả ba người ngồi cạnh công ta mặt mày cũng hết sức căng thẳng và chăm chú nhìn La Quảng Phát.
“Ba, con, con gây hoạ rồi…”
Không đợi La Quảng Phát vui mừng, con trai ông ta liền khóc lóc ỉ ôi dội cho ông ta một gáo nước lạnh.
“Gây hoạ? Có chuyện gì vậy? Không phải con đắc tội vị đó chứ? Đúng là loại thành sự không được mà bại sự có thừa.””
La Quảng Phát đổi sắc mặt rồi lên giọng nạt nộ. Ông ta biết không nên bảo thằng súc sinh đó tới Vũ Sơn.
“Không, không phải…”
Ở đầu dây bên kia, La Vinh Hoa như sắp khóc oà lên: “Con còn chưa gặp được vị đó nhưng lại gặp cái tên hống hách kia, bọn con đều đang bị hắn xử lý rồi.”
Hả?
La Quảng Phát cau mày lắc đầu một cách bất lực.
“Xong rồi, tao vốn dĩ không ôm hy vọng qúa nhiều. Mau cút về đây, nếu như đắc tội vị đó thì tao lột da mày đi.” Nói xong ông ta toan tắt máy.
“Ba, không phải con không muốn quay về, có điều tên kia bắt bọn con quỳ ở đây, vả lại trong vòng một giờ mà ba không đến thì hắn sẽ giết bọn con.” Vừa nói, giọng La Vinh Hoa càng nghẹn ngào như muốn khóc.
“Mẹ kiếp, tên đó là ai mà to gan vậy?”
“Con cũng không biết, chỉ biết hắn tên Diệp Thiên, ba, ba phải đến cứu con. Ba, ba?”
Ở đầu dây bên kia, La Quảng Phát ngây người, mặt mày trắng bệch đi.
Diệp Thiên, thật không ngờ lại là Diệp Thiên.
Lần này thì xong thật rồi!
“Thằng súc sinh, mày ngoan ngoãn mà quỳ ở đấy cho tao, nếu đắc tội với Diệp Thiên thì tao giết mày trước đấy.”
La Quảng Phát mắng nhiếc xối xả, tắt máy xong, trán ông ta cứ thế vã mồ hôi lạnh toát.
Ông ta không thể ngờ Diệp Thiên lại tới Vũ Sơn lại còn gặp La Vinh Hoa. Đây khác nào ông trời bắt nhà họ La phải chết.
“La Quảng Phát, ông rốt cục đang làm gì thế hả? Nếu không nói cho rõ ràng thì tôi không ngại cho ông vỡ luôn đầu đâu.”
Trịnh Hùng thấy phiền toái, lại lên tiếng uy hiếp.
La Quảng Phát thật sực đã bị làm khó. Ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại của cả hai người bên cạnh cùng lúc vang lên.
Đương nhiên, điều này nằm trong dự liệu của ông ta.
Vì hai người này lần lượt là Dương Hưng Đông – tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị, cha của Dương Thiệu Văn.
Người còn lại là Chu Khải Minh – tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Thiên Sứ, cha của Chu Khang.
Để mời được vị cao nhân kia xuống núi mà các gia đình quyền thế trong giới kinh doanh của Vũ Thành gần như đều đã ra chiêu.
Quả nhiên, khi hai người còn lại cúp máy, sắc mặt bọn họ đều khó coi, một vẻ mặt khó chịu trước nay chưa từng có.
Hiển nhiên là tình trạng hiện giờ của cả hai người bọn họ cũng chả khác La Quảng Phát là bao.
Bầu không khí lúc này trong căn phòng vip đột nhiên như lắng đọng.
Cả ba người đều là những người có thể thao túng cả cục diện kinh tế của cả Vũ Thành nhưng bộ dạng hiện giờ của bọn họ lại khiến những vị giám đốc khác phải kinh ngạc.
Đương nhiên, vẫn còn một người như đang ngồi trên đống đinh. Đó chính là chủ nhân của nhà họ Lạc – Lạc Minh.
Ông ta cũng sai con trai tới Vũ Sơn, nhưng đợi cả nửa ngày trời mà cuối cùng vẫn không thấy tin tức gì.
Không phải nó đã bị Diệp Thiên tức giận cho một phát tát đến chết rồi chứ?
Nghĩ vậy, Lạc Minh càng cảm thấy rối bời, mấy lần định gọi điện thoại nhưng thấy bộ dạng hùng hổ tức tối của Trịnh Hùng nên ông ta không dám cả gan.
Cả bốn người nhìn nhau, cuối cùng Dương Hưng Đông lên tiếng trước: “Đại ca Hùng, chuyện ngày hôm nay chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, chúng ta không cùng đi chung một con đường nên hà tất phải nghĩ kế cùng nhau, tôi thấy việc hợp tác chi bằng bỏ đi.”
Thấy Dương Hưng Đông nói năng dứt khoát, Chu Khải Minh cũng cắn răng đứng ra lên tiếng: “Không sai, ông Hùng, chúng tôi chỉ muốn làm ăn yên ổn, chúng tôi không có hứng với ý tưởng của ông.”
La Quảng Phát và Lạc Minh cũng bấm bụng ra mặt: “Nói đúng đấy! Trịnh Hùng, không ai trong sạch hết cả. Nếu thực sự muốn lật mặt thì chẳng có lợi cho ai hết! Tôi khuyên ông suy nghĩ cho thấu đáo.”
“Đừng cho rằng có Lâm thiếu gia chống lưng thì ở Vũ Thành này ông hô mưa gọi gió thế nào cũng được. Nếu thực sự ông ép chúng tôi quá đáng thì ông cũng đừng mong sống yên ổn.”
Cả bốn người cùng hợp sức lên tiếng, uy lực vô cùng. Đừng nói là những người khác, kể cả là Trịnh Hùng cũng bị chèn ép.
Những người trước mặt ông ta hiện giờ đang nắm trong tay cả nền kinh tế của Vũ Thành, nếu thực sự ép bọn họ quá mức thì người gặp xui xẻo chính là ông ta.
Có điều ông ta không hiểu tên Diệp Thiên đó rốt cục đã làm gì mấy ông giàß này mà khiến bọn họ sợ hãi đến như vậy.