Lăng Thiên Chiến Thần

Với thân phận cộng thêm địa vị bây giờ của Diệp Thiên, thì số bạn bè của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng chắc chắn một điều rằng ông lão này có thể được coi là một trong số ít đó. Và chỉ khi đứng trước mặt ông lão, Diệp Thiên mới chẳng cần phải băn khoăn chuyện thân phận, địa vị gì gì đó. Giờ thử ngồi bàn lại, nếu không có ông lão này, thì e rằng cũng chẳng có cái gọi là chiến thần Lăng Thiên đâu.

"Trà phải sánh với kẻ có văn hoá, trà ngon thế này mà vứt cho hạng thô lỗ, cục cằn thì chẳng phải là lãng phí ư?"

Ông lão cười, pha trà đầy chăm chú, cũng chả buồn để tâm mặt mũi của Diệp Thiên: "Cậu này thật là, chẳng lẽ trong mắt cậu, tôi cũng là hạng thô lỗ hay sao?"

Diệp Thiên thấy ông lão vừa hãm được hai chén trà nóng, anh đưa tay lấy một chén, khẽ nhấp một ngụm, lâng lâng say sưa thưởng thức: "Chẳng lẽ không phải?"

Lão vừa hớp trà, vừa liếc nhìn Diệp Thiên: "Cậu thì cái gì cũng tốt, mỗi tội mạnh quá. Vật cứng dễ bị bẻ gãy, đây là đạo lý nghìn năm không thay đổi."

Diệp Thiên khẽ lắc đầu: "Nếu cháu không mạnh, thì sao có thể đưa Long Quốc về với thời kì đỉnh cao đây? Nếu được chọn, cháu mong mình có thể sống một đời bình thường, giản dị."

"Cậu cứ nằm mơ giữa ban ngày." Lão lại liếc Diệp Thiên thêm cái nữa: "Đúng vậy, trách nhiệm càng lớn thì khả năng cũng càng mạnh. Cậu thật sự khiến tôi bất ngờ đấy Diệp Thiên ạ."


Diệp Thiên cười nhàn nhạt, anh không nói thêm gì nữa.

Lão châm trà cho Diệp Thiên xong, bấy giờ mới nói: "Nhưng cậu đến Vũ Thành muộn hơn suy nghĩ của tôi những mười ngày đấy, đống hổ lốn ở Dung Thành khó xử lý lắm phải không?"

Diệp Thiên cười, anh lắc đầu, quả vậy, chẳng chuyện gì có thể giấu giếm ông lão này cả: "Cháu định thả mồi sâu hòng câu cá lớn, ai ngờ chỉ câu được bọn tôm tép tí teo, lãng phí cũng khá nhiều thời gian đấy."

Ông lão nghe vậy, chẳng biết khóc hay cười, lão hừ giọng: "Diệp Thiên ơi là Diệp Thiên, cậu đã diệt trừ một Vương, một Hoàng của Bạch Cốt Hội rồi còn gì, cậu còn muốn sao nữa? Diệt trừ luôn cả kẻ đứng đầu Bạch Cốt Hội hay sao?"

Diệp Thiên mỉm cười, không chối cũng chẳng nhận.

"Nhưng." Lão đổi chủ đề: "Cậu nên có mặt ở thủ đô mới đúng chứ, giờ thủ đô cũng chẳng yên ả mấy."

Ánh mắt của Diệp Thiên đông đặc lại, bình tĩnh ngồi uống trà: "Thủ đô thôi ấy mà, sớm muộn gì cháu cũng sẽ đi."


Ông lão lại cười đầy gượng gạo, lão lắc đầu: "Nhưng tôi lại mong cậu không đi đến đó. Bởi suy cho cùng, cậu mà đi thì thủ đô sẽ trở thành một chiến trường mưa máu mất."

Diệp Thiên bình tĩnh nhìn lão: "Nhìn nhận của ông thấu đáo đấy chứ, nhưng ông cũng phải biết rằng cháu không thể không đi."

Ông lão nghe vậy, câm lặng mất một lúc lâu.

Diệp Thiên làm hớp trà, sau đó nói rõ mục đích của chuyến thăm hỏi này: "Lão Mạc, nay tôi đã tự mình đến đây rồi, chắc ông sẽ không trốn tránh ở cái nơi bé cỏn con này nữa đâu nhỉ?"

Lão Mạc nghe thấy thế, cũng không thấy quá bất: "Diệp Thiên, cậu phải biết rằng tôi không nên tồn tại trên đời này nữa, không nên tồn tại ngay từ lúc mới chế tạo bản đồ tác chiến rồi, nếu giờ tôi lại ra mặt thì chẳng phải chuyện tốt lành gì với tôi, với cậu, thậm chí với cả Long Quốc này đâu."

Diệp Thiên nghe vậy, anh cũng trầm ngâm, không nói một lời. Đúng vậy, năm ấy, khi chiến tranh bùng nổ, Long Quốc thua trận liên tục. Chẳng thể làm gì khác nên mới không tiếc bất cứ giá nào, mời bằng được lão Mạc ra mặt chế tạo năm tấm bản đồ tác chiến. Có thế mới dần xoay chuyển được cục diện. Có thể nói, năm tấm bản đồ tác chiến ấy là thứ trái với phép trời. Cũng bởi thế mà Bạch Cốt Hội mới không tiếc bất cứ giá nào hòng cướp đoạt chúng. Người khác không biết, nhưng Diệp Thiên lại rõ mồn một, lão Mạc cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ khi chế tạo năm tấm bản đồ tác chiếc kia. Không thì cũng chẳng cần phải sống ẩn dật ở nơi này.


"Biết vậy, nhưng lần này đây, ông không ra mặt thì không được." Diệp Thiên ngẩng đầu, giọng anh vô cùng kiên quyết.

Lão Mạc đặt chén trà xuống, lão nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, vẻ mặt của lão cũng dần trở nên nghiêm túc: "Cho tôi một lý do."

Diệp Thiên ngẩng đầu, bốn con mắt nhìn thẳng vào nhau, không khí xung quanh tựa như đông cứng lại: "Long Quốc xuất hiện kẻ phản bội. Nếu không diệt trừ kẻ phản bội đó thì sự cố gắng mấy năm nay sẽ bị huỷ hoại trong tích tắc."

"Kẻ phản bội?" Lão Mạc chau mày, lão thì thầm trong họng: "Với khả năng của cậu, chắc cũng có thể điều tra được phải không?"

Diệp Thiên gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhưng cháu đâu thể giết sạch cả thủ đô đúng không nào? Như ông nói đó, nếu cháu đến thủ đô, nơi đó sẽ trở thành một chiến trường đẫm máu. Trên đời này chỉ có ông thôi Mạc Huyền, chỉ có ông mới có thể khiến cháu tỉnh táo được."

Mạc Huyền nghe vậy, lão lại im lặng. Đúng thế, với khả năng của Diệp Thiên, dù cậu ta có tàn sát cả thủ đô đi nữa thì cũng nhẹ nhàng như phẩy tay mà thôi. Chỉ là chẳng ai muốn nhìn thấy tình huống ấy xảy ra cả.

"Được thôi." Mạc Huyền do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Chiến thần Lăng Thiên đã đích thân đến mời, kẻ già này sẽ đi một chuyến thủ đô với cậu vậy." Giọng điệu của lão bỗng nặng trĩu gánh nặng đường xa: "Nhưng tôi vẫn không thể ra tay, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi! Trước hết, tôi phải nhắc nhở cậu, ở thủ đô có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể điều khiển theo ý mình được đâu."

"Ông không cần lo lắng vấn đề này." Diệp Thiên cười nhẹ, anh lắc đầu: "Đã vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Anh vừa nói, vừa cầm chén trà mời Mạc Huyền, sau đó uống cạn.


Mạc Huyền cười gượng gạo không thôi, rõ ràng đây là lá trà ngon hiếm có, nhưng lão lại cảm nhận được vị đắng chát.

Qua giữa trưa nên ánh nắng ngày càng gắt, cả thảy sáu người phe Dương Hưng Đông đã quỳ suốt gần hai tiếng đồng hồ bên ngoài nhà tranh, mồ hôi xối đầm đìa. Cả người như bị gỉ sét, đau đớn vô cùng, nhất là chỗ đầu gối, có cảm tưởng như sắp gãy làm đôi. Còn ba kẻ Dương Thiệu Văn, Chu Khang và La Vinh Hoa sắp ngất xỉu tới nơi. Khả năng chịu đựng của cơ thể đã đến giới hạn. Chỉ là, dù cho đau đớn, khổ sở thế nào đi nữa, chúng cũng chẳng dám hé miệng. Nhỡ làm phiền Diệp Thiên thì chẳng có cái chuyện quỳ mấy tiếng đơn giản thế này đâu. Nhưng nhìn bên trong nhà tranh vẫn chẳng có động tĩnh gì như kia, chúng muốn chửi thề lắm rồi. Diệp Thiên đang cố ý dùng cách này để trừng phạt chúng ư?

Có mỗi mình Lâm Khuê đứng đó những hai ba tiếng đồng hồ nhưng lưng vẫn thẳng tăm tắp. Trông chẳng khác gì tượng đá, không động đậy mảy may.

"Kẹt!" Tiếng động khẽ vang lên, tiếp sau đó, cánh cửa gỗ của căn nhà tranh cuối cùng cũng được mở ra.

Đám người Dương Hưng Đông giật nảy mình, vội nhổm người, quỳ ngay ngắn. Như kiểu được tiêm máu gà vậy, ai ai cũng phấn chấn lạ thường. Chúng thấy Diệp Thiên với một cụ ông râu tóc bạc phơ, mang phong thái kẻ tu tiên cùng bước ra, ai cũng trợn trừng mắt. Thì ra truyền thuyết trên núi Vũ Sơn là thật hết sao? Kẻ tài ba mà biết bao quan to của cả cái Long Quốc này muốn thăm hỏi, mời chào nhưng đều bị từ chối kia nay lại đứng ngay trước mặt Diệp Thiên, trông lão chẳng có lấy một chút làm giá, làm cao nào cả. Chúng nuốt một ngụm nước miếng, lòng lại thấy hãi hùng hơn hẳn. Có lẽ ngay cả Lâm thiếu gia cũng chỉ có thể ngước mặt lên nhìn địa vị của Diệp Thiên.

"Đây là con hổ con năm xưa phải không? Ừm, giờ đã trở thành một con hổ oai hùng rồi, được lắm." Lão Mạc nhìn Lâm Khuê, lão cười khen ngợi.

"Cảm ơn lời khen của ngài, Lâm Khuê hổ thẹn, không dám nhận." Lâm Khuê không có chút gì gọi là lạnh lẽo, kiêu ngạo khi đứng trước Mạc Huyền, anh thậm chí còn cúi người đầy trang trọng với lão. Trong mắt Lâm Khuê, lão Mạc là người được đặt ngang tầm với Diệp Thiên, lão còn có ơn chỉ bảo anh nữa. Hành động này của anh cũng coi như hợp tình hợp lý.

Diệp Thiên bước lên hai bước, anh đưa mắt nhìn mấy kẻ đang quỳ trên đất kia, ánh mắt cùng khuôn mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường: "Hà, thú vị đấy. Lão Mạc, đây là địa bàn của ông, nên xử lý sao thì ông tự xem xét đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận