“Diệp, Diệp Thiên?” Lâm Cách giật mình, sau đó dường như hắn nghĩ ra điều gì rồi trợn trừng mắt lên.
“Anh, anh chính là Diệp Thiên đó?” Lâm Cách giọng điệu khó tin, câu này của hắn thốt ra khiến người ta mộng mị khó hiểu nhưng trong lòng Lâm Cách như dấy lên đợt sóng mới.
Diệp Thiên không phải chính là tên cầm đầu đã giết Lâm Nhị Gia như lời đồn trong gia tộc sao?
Ban đầu nhà họ Lâm vì để báo thù rửa hận, hận không thể dốc toàn lực mà giết Diệp Thiên nhưng cuối cùng vẫn bị gia chủ ngăn lại. Lâm Cách không thể nào ngờ nổi Diệp Thiên lại dám xuất hiện ở thủ đô, vả lại còn ngông cuồng đến vậy.
Hắn thật sự không hề sợ nhà họ Lâm trả thù sao?
“Cậu nghĩ xem?” Diệp Thiên lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi thấy cậu còn có thể lợi dụng nên không muốn giết cậu.”
“Quay về nói với Lâm Viễn Khôn tang lễ của Lâm Nhị Gia tôi sẽ đích thân tới, và còn tặng quà lớn.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, cái bá khí trong giọng nói của anh hoàn toàn không cho Lâm Cách cơ hội từ chối.
“Diệp Thiên, anh đừng quá đáng.” Lâm Cách nghiến răng mặt tái mét. Là con cháu dòng chính của nhà họ Lâm, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác dùng lời lẽ thế này để nói chuyện.
“Tôi đếm đến ba, nếu không quỳ xuống thì phải chết.” Diệp Thiên nhìn hắn rồi chỉ thẳng tay.
“Một.”
Cả hộp đêm đột nhiên im lặng như tờ, mọi người ai nấy đều đang đợi Lâm Cách sẽ lựa chọn thế nào.
Lâm Cách nghiến răng nắm chặt tay. Mặc dù hắn vô cùng sợ hãi nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện.
“Hai.” Diệp Thiên không quan tâm quá nhiều, anh giơ ngón tay thứ hai lên.
“Được lắm, anh được lắm.” Mặt Lâm Cách khó coi vô cùng, cuối cùng hắn cũng lựa chọn thoả hiệp. Hắn có một dự cảm, nếu như không thoả hiệp nhanh chóng thì tên Diệp Thiên này chắc chắc sẽ giết hắn.
“Diệp Thiên, sau năm ngày gặp ở tang lễ của bác hai, chúng ta cứ đợi đấy mà xem.” Lâm Cách nghiến răng bỏ lại một câu đe doạ rồi mới phất tay ra lệnh đám tay sai khiêng xác Lâm Khôn vội vàng rời đi.
Không cần nghĩ cũng đủ biết hắn đã hoàn toàn mất thể diện.
Chuyện này…
Thấy Lâm Cách lủi đi nhanh như vậy, mọi người ai nấy đều hết sức bất ngờ. Lâm Cách sợ sao?
Tên Diệp Thiên này rốt cục là thần thánh phương nào, trước đây hình như chưa từng nghe nói đến. Còn Diệp Thiên thì không màng tới ánh mắt của những người xung quanh, anh quay người sải bước rời đi.
Tất cả mọi người tự chủ động nhường đường, đến Lâm Cách còn sợ thì còn ai dám đối đầu với Diệp Thiên chứ?
Đương nhiên Tô Vân Nhi cũng đảo mắt nhanh chóng rồi đi theo. Cô ta hơi thất vọng. Vốn cho rằng Diệp Thiên sẽ bóp chặt nhà họ Lâm hơn nhưng không ngờ Lâm Cách và Lâm Khôn lại vô dụng như vậy, đúng là uổng phí công sức của cô ta.
“Diệp Thiên, đợi em với, anh không phải là định để em ở đây một mình chứ?”
Diệp Thiên dường như không nghe thấy gì, anh không hề có ý định bước chậm lại khiến Tô Vân Nhi càng căng thẳng và khó chịu.
“Tên Diệp Thiên đáng chết, tên Diệp Thiên thối tha, hừ, bổn cô nương không thèm.”
Có điều, Diệp Thiên vừa gọi một chiếc xe, vừa ngồi vào thì Tô Vân Nhi không khác gì Tô Hồ, cứ thế chen vào trong xe. Sự đụng chạm nhẹ nhàng với Diệp Thiên và mùi hương nước hoa phảng phất khiến Diệp Thiên bất giác ngây người.
“Cô lên xe làm gì?”
Tô Vân Nhi không quan tâm quá nhiều, cô ta cứ thế ôm chặt lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Hừ, anh đừng mong bỏ rơi được tôi, tối nay anh đi đâu tôi đi đấy.”
Diệp Thiên tối sầm mặt lại, bỗng chẳng còn lời nào để nói.
“Thưa anh, ta đi đâu ạ?” Người lái xe quay đầu lại hỏi, bất giác đảo mắt qua chỗ Tô Vân Nhi.
“Vân Đỉnh Thiên Cung, biệt thự số 1.” Diệp Thiên cũng không quan tâm Tô Vân Nhi quá nhiều, cứ thế nói thẳng địa chỉ.
“Vân Đỉnh Thiên Cung? Lại còn biệt thự số 1?” Người lái xe giật mình bất ngờ. Vân Đỉnh Thiên Cung là khu biệt thự xa hoa và nổi tiếng nhất đất thủ đô. Những người có thể sống ở biệt thự số 1 tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
“Vâng thưa anh.” Người lái xe đồng ý rồi nói với giọng cung kính trước nay chưa từng có, trong lòng anh ta lại càng tò mò về Tô Vân Nhi nhưng lại không dám nhìn cô ta thêm nữa.
Chiếc xe đi như con thoi, chẳng mấy chốc đã tới biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung. Khi chiếc xe dừng lại, phía trước có thêm người bảo vệ, Diệp Thiên và Tô Vân Nhi vừa xuống xe thì lái xe đi luôn, nhanh như bay, đến tiền cũng không lấy.
“Woa, đây là nhà anh à? Vừa đẹp lại vừa to.” Thấy khu biệt thự trước mặt, Tô Vân Nhi liên hồi cảm thán, thật khó tưởng tượng được ở nơi trung tâm thành phố xung quanh đều là các toà nhà chọc trời lại có một khu biệt thự xa hoa nằm khuất lối thế này.
Diệp Thiên chỉ hơi ngẩng đầu, không hề trả lời cô ta và đi vào trong trước.
Biệt thự số 1 là một trong những biệt thự xa hoa bậc nhất thủ đô, không biết có biết bao nhân vật tai to mặt lớn đều mong ước tới đây thăm quan còn không được.
Có điều, biệt thự số 1 lúc này lại đầy bụi bặm vì dù sao đây cũng là khu biệt thự mà lãnh đạo của Long Quốc tặng cho anh mười năm về trước khi anh phong hàm tướng, ngay cả Diệp Thiên cũng tới đây lần đầu tiên.
Sau khi vào khu biệt thự, so với biểu cảm ngỡ ngàng của Tô Vân Nhi, Diệp Thiên lại không hề để lộ cảm xúc.
“Tô Vân Nhi, một nam một nữ, cô nên đi thì hơn?” Diệp Thiên lên tiếng ý muốn đuổi khách khiến sự ấm áp ban đầu như bay biến đi đâu mất.
“Ê, anh cũng hẹp hòi quá nhỉ? Ở đây nhiều phòng thế này mà không thể cho tôi một phòng à?” Nói xong, cô ta cũng không quan tâm thái độ của Diệp Thiên mà cứ thế tự nhiên nằm trên ghế sofa.
“Bổn cô nương quyết định rồi, sau này sẽ sống ở đây, anh không ý kiến gì chứ?”
“Tuỳ cô.” Diệp Thiên lạnh lùng khoát tay, không thèm nhìn cô ta mà cứ thế quay người đi lên tầng hai.
“Hừ, Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, lần này anh đừng mong thoát khỏi tay tôi.”
Thấy Diệp Thiên rời đi, Tô Vân Nhi nghiến răng, lúc này mới gửi tin nhắn đi, trong mắt cô ta chợt sáng lên, ánh nhìn đầy phức tạp.
…….
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên vừa tỉnh dậy thì Lâm Khuê đã đưa một tờ báo tới trước mặt Diệp Thiên, trên đó viết vài chữ rất rõ ràng“Tang lễ Lâm Nhị Gia – Lâm Viễn Hà” và “Diệp Thiên”.
“Thưa anh, rõ ràng có người cố ý để lộ tin tức ra ngoài.” Lâm Khuê nói với giọng lạnh lùng.
“Không sao, kệ bọn họ đi.” Diệp Thiên không hề quan tâm tiện tay đặt tờ báo sang một bên.
Tin tức về cái chết của Lâm Viễn Hà nhà họ Lâm đã phong toả, trừ một số ít người đã biết thì tin này không hề được công khai, nhưng khi Diệp Thiên vừa vào tới thủ đô, chỉ trong một đêm, tin tức này đã được truyền đi rộng rãi, rõ ràng có người cố ý.
“Thưa anh, có cần tôi dạy dỗ bọn họ không?” Lâm Khuê lên tiếng đề nghị.
“Không sao, chỉ là vai hề nhảy nhót thôi, như vậy cũng bớt đi cho tôi nhiều chuyện.” Nói xong, anh sải bước xuống tầng một.
Trong phòng khách, Tô Vân Nhi đã dậy từ lâu nhưng điều bất ngờ là cô ta không những đã mua đồ ăn sáng mà còn còn lau dọn phòng khách rất sạch sẽ.