Lăng Thiên Chiến Thần

Nhà họ Vương!

Khi Diệp Thiên đến cửa nhà họVương lần thứ hai. Hai tên bảo vệ đã thông minh hơn rồi, chẳng những không ngăn cản mà còn nhanh chóng mở cửa, cung kính mời Diệp Thiên vào.

Diệp Thiên cứ thế mà sải bước đi vào. Nhìn thấy bóng lưng Diệp Thiên biến mất, hai tên bảo vệ mới thở phào nhẹ nhõm. Trán họ giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nói cho cùng thì vị đại thần này chắc chắn không dễ đối phó.

“Mẹ kiếp, một lũ vô dụng, chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong, các người có ích gì chứ?” Nhưng vừa bước vào, liền nghe thấy giọng nói có chút bực bội của Vương Huy, khóe miệng Diệp Thiên cong lên.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Huy tức giận đứng ở cửa đại sảnh.Trước mặt cậu ta, mấy tên bảo vệ đang quỳ gối đã sợ đến phát run, ngay cả thở cũng không dám thở.

“Thiếu gia, chúng tôi đều hành động theo chỉ thị của cậu, chúng tôi thật sự không ngờ đến.” Tên bảo vệ sợ hãi giải thích.

Nhưng Vương Huy chẳng thèm nghe. “Còn nói cái rắm, vô dụng, một lũ vô dụng, cút hết cho tao!” Vương Huy hét lên, mấy tên bảo vệ chán nản rời đi.

“Mẹ kiếp, một lũ vô dụng!” Vương Huy quay lại chửi bới, lúc này mới thấy Diệp Thiên ở sau lưng.

“Không phải bảo mày cút đi sao? Sao còn…”

Vương Huy hét lên, nhưng mới nói được nửa lời, giọng nói của cậu ta đột ngột dừng lại.

Khi nhìn thấy người trước mặt là Diệp Thiên, sắc mặt cậu ta tái mét vì sợ hãi: “Anh, anh Diệp, tôi, tôi không phải…”

Vương Huy cúi đầu, trong lòng mang theo sợ hãi cùng lương tâm cắn rứt, giọng nói run rẩy sợ sệt. “Tôi, tôi bây giờ đi tìm bố.”


Nói xong, Vương Huy nhấc chân định rời đi.

“Đứng lại!” Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hờ hững lên tiếng.

Chỉ hai chữ thôi đã khiến Vương Huy cả người cứng đờ. Vẻ mặt cậu ta lập tức đông cứng lại. Cơ thể đã bắt đầu run rẩy.

Suy cho cùng, đúng là trước đây Diệp Thiên dọa cậu ta quá mức rồi.

“Anh Diệp, tôi, tôi.” Vương Huy nói chuyện không còn được lưu loát nữa rồi.

“Tôi đến đây chính là muốn tìm cậu.” Diệp Thiên khẽ liếc hắn một cái, rồi liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Lúc này, Vương Huy càng sợ hãi, cậu ta trông giống như một cậu học trò làm sai chuyện gì đó và bị thầy giáo phạt đứng vậy.

“Cậu Diệp, từ lúc không gặp cậu vẫn khỏe chứ.” Ngay lúc Vương Huy đang luống cuống không biết làm thế nào thì Vương Trung cuối cùng cũng thong dong đi đến.

Ngay khi Diệp Thiên vừa bước vào cửa ông đã nhận được tin tức, đến cơm nước cũng chẳng quan tâm, liền vội vàng chạy tới.

“Um.” Diệp Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng sang nhìn chằm chằm Vương Huy.

“Có điều lần này tôi đến là muốn tìm lệnh công tử nhà ông.”

Câu nói này, đừng nói Vương Huy, ngay cả Vương Trung cũng bị dọa đến chấn động.

"Cậu Diệp, không biết tên súc sinh này lại làm ra tội tày trời gì? Lần này, cho dù cậu xử lý nó thế nào tôi cũng không phản đối." Vương Trung hung hăng trừng mắt nhìn Vương Huy một cái, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên thì lại cực kỳ kính nể. Để không đắc tội với Diệp Thiên, ông ta thậm chí sẵn sàng thẳng tay tiêu diệt người thân của mình.

“Ông chủ nhà họ Vương quả thật hiểu rõ đại nghĩa.” Diệp Thiên cười nhạt: "Về phần hắn đã làm ra tội gì thì ông tự mình xem đi."

Trong khi nói, Diệp Thiên lấy ra tập tài liệu trong tay ném cho Vương Trung. Chỉ hành động đơn giản này thôi đã khiến Vương Huy sợ hãi.

Nhất là nhìn thấy tập tài liệu trong tay Diệp Thiên, sắc mặt Vương Huy tái nhợt. Người hắn mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi đã biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi, tôi hứa, sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.” Vương Huy quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng. Giọng nói đã khản đi, vô cùng sợ hãi.

Nhìn thấy con trai mình như vậy, trong lòng Vương Trung có chút xót xa. Thầm nghĩ, lần này con trai chắc chắn gặp phải họa lớn rồi.

Bàn tay Vương Trung run rẩy mở tập tài liệu mà Diệp Thiên đưa.

Nhưng sau khi xem tập tài liệu, hai mắt Vương Trung đột nhiên mở to kinh ngạc, ông ta sợ hãi mà ngồi phịch xuống đất. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, toàn thân run rẩy.


“Đây, đây là…” Vương Trung vừa sợ sệt vừa kinh hãi, thậm chí không nói được lên lời.

“Bây giờ thì ông đã biết rồi chứ?”

Diệp Thiên nhẹ nhìn ông ta, tuy rằng chưa đọc nội dung, nhưng ông ta có vẻ đã đoán được rất nhiều thứ.

“Nghịch tử, nghịch tử”

Vương Trung run lên vì tức giận, vừa tát vào mặt Vương Huy vừa chửi bới. Sắc mặt ông ta đã tái mét.

Vương Huy bị tát ngã nhào xuống đất, không dám nói một lời nào.Chỉ là sắc mắt hắn ngày càng nhợt nhạt.

“Cấu kết với Bạch Cốt hội chính là tội chết!” Diệp Thiên nhẹ giọng nói, trong giọng điệu mang chút lạnh lùng.

Đây là tin tức Lâm Khuê phát hiện ra, thiếu gia nhà họ Vương vậy mà lại cấu kết với Bạch Cốt Hội, giúp đỡ rất nhiều thành viên Bạch Cốt Hội ẩn nấp trong thủ đô. Điều này không thể coi là phạm sai lầm, mà là tạo nghiệp.

“Cậu Diệp!” Vương Trung hét lên, ánh mắt tuyệt vọng.

Long Quốc vốn đã có hiềm khích với Bạch Cốt Hội, ông ta đương nhiên cũng biết rõ điều này. Nhưng Vương Huy là đứa con trai duy nhất của ông ta.

"Cậu Diệp, tôi sẵn sàng giúp cậu bắt những kẻ lẻn vào thủ đô, chỉ là xin cậu nể mặt tôi mà tha cho nó. Nếu không, nhà họ Vương của tôi thật sự tuyệt hậu mất." Vương Trung giọng nói ảm đạm, trong lòng ông ta không có chút hy vọng nào.

Vương Huy bị dọa đến mức mất kiểm soát, cũng vội vàng cầu xin sự thương xót: "Anh Diệp, những thứ này, những thứ này đều do nhà họ Lâm bắt tôi làm, tôi cũng chỉ là bị ép buộc thôi, xin anh hãy tha cho tôi, tôi dập đầu van xin anh!"

Âm thanh đầu đập xuống sàn vang lên: Cộc cộc cộc!

Vương Huy nước mắt nước mũi ròng ròng. Đầu cậu ta đang chảy máu, nhưng không dám dừng lại.


“Nhà họ Lâm?” Vương Trung sửng sốt, trong lòng càng thêm tức giận.

Với thân phận của Vương Huy, hắn đương nhiên sẽ không thể tiếp cận người của Bạch Cốt Hội, càng không có gan làm như vậy. Hóa ra tất cả chuyện này đều do nhà họ Vương gây ra.

“Chết tiệt!” Vương Trung giận dữ hét lên, chỉ hận bản thân không có thực lực, nếu không nhất định phải giết chết người nhà họ Lâm.

“Cậu Diệp, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, nhà họ Vương tôi nguyện làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ báo đáp cậu!"Vương Trung khuỵu xuống, ông biết rằng nếu Diệp Thiên không đồng ý, nhà họ Vương của ông sẽ diệt vong.

Điều ông ta không biết là thứ Diệp Thiên chờ chính là câu nói này.

“Đây là ông nói đấy.” Diệp Thiên ngẩng đầu, nụ cười khiến người ta mơ hồ nơi khóe miệng.

“Chỉ cần ông phối hợp với tôi, tôi có thể tha mạng cho cậu ta!” Lời nói này của Diệp Thiên lập tức khiến hai cha con tìm thấy hi vọng.

“Cám ơn cậu, cám ơn cậu, chỉ cần cậu yêu cầu, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi nhất định sẽ không nhíu mày.” Vương Trung lập tức vỗ ngực hứa hẹn, dường như sợ Diệp Thiên sẽ thay đổi chủ ý.

“Vâng, đúng vậy, anh Diệp, tôi nhất định sẽ tích cực hợp tác, tích cực phối hợp!” Vương Huy vội vàng hùa theo, kích động đến phát khóc.

“Như vậy thì tốt!” Diệp Thiên nhẹ gật đầu, sau đó đứng lên.

“Cụ thể phối hợp như thế nào sẽ có người nói rõ cho hai người, có điều, ông tốt nhất nên nhớ những gì mình đã nói.”

Diệp Thiên hừ một tiếng, giọng điệu chậm rãi lạnh lùng: “Nếu không sự tồn tại của nhà họ Vương cũng không cần thiết nữa rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận