Mạnh Hải gật đầu như con gà con đang mổ thóc. Hắn biết nếu Diệp Thiên nói như vậy, anh sẽ tha cho hắn một con đường sống. Nếu không, sợ rằng cả nhà họ Mạnh cũng không bảo vệ nổi hắn.
"Cút đi!"
Diệp Thiên xoay người xua tay.
Vương Tiểu Hổ và Trương Tiên Hải chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn trên mặt đất, hai đầu gối đều đau nhói.
"Nghe thấy anh Diệp nói chưa? Đợi đi về, tao sẽ xử lí mày!"
Mạnh Hải trừng mắt nhìn Vương Tiểu Hổ. Sau đó Vương Tiểu Hổ mới run rẩy nhìn Diệp Thiên, ánh mắt hoàn toàn biến đổi.
"Cảm ơn anh Diệp khoan hồng độ lượng, anh yên tâm chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Ngay cả Mạnh Hải cũng choáng váng, chẳng còn chút kiên cường bất khuất nào nữa. Hắn thậm chí đã thề với lòng mình rằng sau này nếu gặp phải Trương Di và Trương Tiên Hải, nhất định hắn sẽ đi đường vòng.
"Cút!"
Diệp Thiên không quay đầu nhìn lại, chỉ một chữ đã dọa hai người sợ run rẩy. Bọn họ thậm chí không thể để ý mấy tên thuộc hạ nữa rồi, sợ chết khiếp mà cút khỏi đây. Trong phút chốc, cả con hẻm trở nên yên ắng.
Trương Tiên Hải lúc này đứng ngây người ra, nhìn thấy Mạnh Hải và Vương Tiểu Hổ đang đi xa dần, sau đó ông ta mới tiến đến trước mặt Diệp Thiên, mang theo một nụ cười nịnh bợ trên khuôn mặt.
"Ôi, Tiểu Diệp à, chú biết là con sẽ không để chú thất vọng mà! Này, con có phải là bạn trai của Tiểu Di không? Chú sớm đã nhìn ra rồi, hai đứa đúng là có tướng phu thê đó! Con xem, hay là chọn lúc nào đó làm xong chuyện được không? Chú là chú giơ hai tay ủng hộ."
Trương Tiên Hải xoa tay nhìn Diệp Thiên vẻ mặt tỏ ra rất hài lòng. Diệp Thiên này, cho dù là khí chất hay là dũng khí thì đều tốt hơn anh chàng Mạnh Hải kia rất nhiều. Thậm chí, ngay cả Mạnh Hải cũng phải quỳ khi nhìn thấy anh. Nếu tìm được con rể vàng này, sau này ở thủ đô chẳng phải có thể tung hoành ngang dọc sao? Nghĩ đến đây, Trương Tiên Hải càng cười hèn hạ hơn. Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng của chính mình.
"Bố, bố đang nói cái gì vậy?"
Trương Di hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại có chút ửng hồng, trông thật đáng yêu!
"Con với anh Diệp Thiên mới gặp nhau hai lần. Bố đừng nói linh tinh!"
Ai ngờ, Trương Tiên Hải lại liếc cô một cái: "Đây gọi là gì? Trước lạ sau quen mà!"
"Bố!"
Trương Di không thèm đếm xỉa nữa, lén nhìn Diệp Thiên một cái, tim liền đập thình thịch thình thịch.
"Bố đừng nói linh tinh nữa được không! Nếu không có anh Diệp Thiên thì lần này nhà chúng ta coi như xong rồi!"
"Câm miệng! Người lớn chúng ta đang nói chuyện, con gái như con chen vào làm gì?"
Ai ngờ, Trương Tiên Hải hừ một tiếng và nhìn con gái mình một cách dữ tợn. Sau đó nhìn sang Diệp Thiên, ánh mắt vô cùng nhiệt tình.
"Tiểu Diệp, con xem, có nên tính trước tiền sính lễ không? Con đừng lo, chú muốn không có nhiều, chỉ 1 triệu 8 thôi! Chỉ cần con đưa sính lễ đến, đêm nay các con có thể động phòng rồi!"
Trương Tiên Hải xoa xoa tay, nhắc đến sính lễ là mắt ông ta sáng lên. Nhưng ông ta không để ý rằng Trương Di phía sau vừa tức giận vừa sốt ruột. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, quả thật rất đáng yêu! Nhưng, đáng ngạc nhiên là cô không có phản bác. Trong lòng cũng không biết mình nghĩ như thế nào, hai tai cũng bỏ bừng lên.
"Tiểu Diệp à, con xem có phải lễ này không? Hay là…"
Thấy Diệp Thiên không nói chuyện, Trương Tiên Hải cười thầm, nhưng ông ta chưa kịp nói xong, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên. Trong chốc lát, Trương Tiên Hải chỉ cảm thấy ớn lạnh từ đầu dọc xuống đến lòng bàn chân. Ánh mắt của Diệp Thiên như địa ngục, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến người ta bị hút vào.
"Trương Tiên Hải, tôi hi vọng ông nhớ kỹ lời tôi nói trước đây. Nếu ông dám đánh bạc lần nữa, tôi sẽ đích thân phế hai cánh tay của ông!"
Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng. Sự tự tin và độc đoán trong lời nói khiến Trương Tiên Hải ngay lập tức kinh hãi. Ngay cả Trương Di cũng sửng sốt, trong lòng nảy sinh một cảm giác vô cùng tự ti.
"Ông tự giải quyết ổn thỏa đi!"
Nói xong, Diệp Thiên không thèm nhìn ai, sải bước ra khỏi con hẻm nhỏ. Chỉ còn lại Trương Tiên Hải và Trương Di đứng ngây người nhìn theo, nhưng không ai giữ lại.
"Hừ, không phải chỉ là có chút tiền thôi sao? Tỏ vẻ cái gì?"
Trương Tiên Hải bĩu môi, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Diệp Thiên, trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.
"Con gái, Tiểu Diệp này là người đàn ông tốt hiếm có, con phải nắm bắt lấy!"
Trương Tiên Hải vỗ vai Trương Di, tận tình khuyên bảo.
"Để đời sau được nở mày nở mặt, tất cả nhờ vào con đấy."
Nói xong, Trương Tiên Hải phủi mông rồi vô tư rời đi. Hiếm khi không mắc nợ, không nguy hiểm, liền uống hai chén rượu. Chỉ để lại Trương Di một mình ngẩn người ở đây, sắc mặt thay đổi, trong lòng càng trở nên phức tạp hơn. Diệp Thiên rốt cuộc là người như thế nào? Cho dù tự mình lấy lại, anh ấy cũng sẽ không để ý đến đâu. Chỉ là quên mất không nói lời cảm ơn. Có lẽ sau này sẽ được gặp lại nhỉ? Trương Di nhìn về phía Diệp Thiên rời đi, trong mắt là sao sáng biển rộng.
Bên kia, rất nhanh, Diệp Thiên đã về đến biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung. Tuy nhiên, chưa kịp bước vào cửa, anh đã phát hiện Lâm Khuê đang đứng ở cửa với vẻ mặt có chút kì lạ.
"Thưa anh!"
Diệp Thiên khẽ gật đầu: "Sao vậy? Bộ dạng này của cậu thật sự là hiếm thấy."
Lâm Khuê cười khổ: "Thưa anh, hôm qua Tô Vân Nhi cùng Tô Hồ đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa thấy về."
Diệp Thiên gật đầu, không có bất kỳ ngạc nhiên gì.
"Một lão xưng Hoàng chết đi, e rằng bọn họ không dễ giải thích."
Lâm Khuê gật đầu, vẫn nở một nụ cười gượng gạo: "Chỉ là…"
"Chỉ là sao?"
Lâm Khuê cười khổ: "Chỉ là một cô gái tìm đến anh nói là, nói là…" Vẻ mặt Lâm Khuê trông khổ sở, không thể nói hết câu.
"Ồ? Cô gái?"
Diệp Thiên có chút bất ngờ. Một người con gái ngay cả Lâm Khuê cũng không biết là ai, lại đến tìm mình? Có chút thú vị.
Diệp Thiên cũng không hỏi kĩ, liền mở cửa bước vào phòng khách. Quả nhiên có một cô gái đang đứng ở giữa phòng. Nói đúng hơn là một mỹ nữ, dáng người cao gầy, chỉ thấp hơn Diệp Thiên nửa cái đầu. Cô ta có cặp đùi thon dài, trông thon thả hơn dưới lớp quần jean bó sát, đủ để khiến bất cứ phụ nữ nào cũng phải ghen tị. Người con gái với làn da trắng như tuyết lại hồng hào, nhìn rất tươi sáng, lông mày lá liễu, đôi mắt bồ câu và đôi môi đỏ mọng. Đây gần như là kiệt tác hoàn hảo nhất của trời. Cô ta để mái tóc ngắn, nhìn khá hoạt bát. Cả người hoàn hảo, đẹp như tiên nữ giáng trần. Chỉ lặng lẽ đứng đó thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn của bất cứ ai. Trong vẻ đẹp ấy chỉ có duy nhất một khuyết điểm là khuôn mặt của cô giống như băng ngàn năm không tan, không bộc lộ ra chút cảm xúc nào. Lạnh lùng, cao ngạo, nhưng lại rất quyến rũ.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt đặt trên người Diệp Thiên, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Anh chính là Diệp Thiên?"
Giọng nói lanh lảnh rất hay, không giống như khuôn mặt cô ấy luôn mang theo vẻ lạnh lùng, đứng cách người khác ngàn dặm.
"Phải thì sao?"
Diệp Thiên mỉm cười, chỉ nhìn một cái, liền ngồi ở trên sô pha, ánh mắt mang chút vui đùa.
Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Thiên, vô cùng bình thản. Đồng thời, như một cái máy, cô nói: "Nếu đúng vậy, tôi muốn làm người phụ nữ của anh!"