Lăng Thiên Chiến Thần

Giọng nói của Diệp Thiên không quá lớn nhưng lại mang theo sự bá đạo tuyệt đối khiến cho Diệp Thành Trung không tài nào thở nổi.

“Là mày, là mày giết con trai tao?” Lúc này La Cầm như một kẻ điên, bà ta không màng đến vết thương trên miệng, bà ta nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng tôi độc.

“A, tao phải giết chết mày, tao phải bắt mày đền tội.”

“Ồn ào.”

Diệp Thiên liếc bà ta lạnh lùng, vừa nói vừa vung tay khiến La Cầm lại một lần nữa bay ra ngoài, ngã văng vào tường, cả người dính chặt lấy tường. Bà ta đau đớn tột độ nhưng lại không sao cử động nỏi, thậm chí đến nhắm mắt cũng là việc làm xa xỉ.

Lúc này bà ta sợ rồi, đừng nói là bà ta mà ngay cả đến nhà họ Diệp cũng đắc tội không nổi với Diệp Thiên.

Phịch!

Thấy cảnh này, Diệp Thành Trung quỳ phịch xuống đất, trong mắt ông ta dâng lên màu u ám. Bây giờ ông ta đến lời xin tha mạng cũng không sao nói nổi thành lời. Ông ta chỉ mong mình có thể chết một cách nhanh chóng nhất có thể.

Diệp Thiên thấy vậy không buồn nhìn ông ta, anh đưa Diệp Na tới bên cạnh Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên.

“Chú, thím, tiểu Na không vấn đề gì rồi, hai người về trước đi, ở đây giao lại cho con.”

Thấy con gái bình yên vô sự, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thiên, hay là thôi đi, đừng vì chúng ta mà đắc tội vời người ta.”

Diệp Kính Sơn thở dài, ông nghĩ rằng nhà họ Diệp quá mạnh, ông không muốn để Diệp Thiên phải mạo hiểm rồi gặp phải rắc rối.

Phía sau ông, Vương Tú Liên và Diệp Na ôm nhau, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Nếu không phải Diệp Thiên đến kịp thời thì bọn họ không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.


Lẽ nào cứ vậy rồi thôi? Có điều Diệp Kính Sơn cũng nói rồi, bọn họ cũng không tiện nói gì cả.

“Chú yên tâm, con sẽ giải quyết.” Diệp Thiên khẽ lắc đầu rồi làm động tác tay ra hiệu mời.

“Được rồi, con cẩn thận nhé.” Diệp Kính Sơn cũng không khuyên gì thêm, ông gật đầu đưa vợ và con gái rời đi.

“Anh tiểu Thiên cẩn thận nhé.” Diệp Na cúi đầu, nhắc Diệp Thiên một câu với giọng rất nhỏ.

Dối với Diệp Thiên, cô không biết phải nói cảm giác của mình là gì nữa cả.

Diệp Thiên gật đầu, đưa mắt tiễn bọn họ rời đi. Người của Thanh Long đã tới, sẽ bảo vệ bọn họ bình an vô sự.

Còn Diệp Thiên vẫn còn việc phải làm.

“Diệp, Diệp Thiên, mày muốn gì hả?”

Diệp Thành Trung lầm bầm, tim ông ta lúc này đã nhảy lên đến cổ họng đến nơi rồi. Ông ta biết việc này không hề đơn giản.

“Không muốn gì cả.”

Diệp Thiên lắc đầu rồi tới giữa chiếc sofa ngồi thản nhiên như không có người.

“Có điều, tôi muốn tính sổ nợ nần cho dứt khoát.”

Ầm!

Vừa nghe vậy, trong đầu Diệp Thành Trung đột nhiên trống rỗng. Trong lòng ông ta lúc này chỉ có hai từ duy nhất mà thôi: “xong rồi.”

Lần này không chỉ mình ông ta, mà e rằng cả nhà họ Diệp đều tiêu tan cả.

“Nói cho tôi biết ngoài ông ra thì còn ai cạn dự vào việc này?”

Diệp Thiên dựa vào ghế sofa lên giọng chất vấn.

Diệp Thành Trung nghiến răng, không biết phải nói gì mới phải.

“Tôi, tôi…”

Lắp bắp một thôi một hồi, ông ta vẫn không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Diệp Thiên xua tay, thần sắc vẫn không hề thay đổi.

“Để tôi đoán nhé. Ông đi tìm nhà họ Mạc trước, nhưng bị từ chối. Sau đó lại đi tìm nhà họ Lưu, nhà họ Lưu đồng ý hợp tác với ông nhưng lại đưa ra điều kiện. Thế nhưng dù có tìm nhà họ Lưu giúp đỡ thì ông vẫn không yên tâm, lại tìm đến Diệp Thành Vân và còn bị ông ta mắng chửi cho một trận.”

Giọng nói của Diệp Thiên rất thản nhiên, nói tới đây, anh liếc nhìn Diệp Thành Trung rồi tiếp: “Đương nhiên, Diệp Thành Vân mặc dù không đồng ý nhưng lại cho ông số liên lạc với sát thủ theo võ cổ truyền.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, Diệp Thành Trung nuốt nước bọt, trán ông ta mồ hôi lã chã rơi. Ông ta vốn cho rằng mình không nói nửa lời thì mọi chuyện sẽ hanh thông.

Nhưng Diệp Thiên lại đã biết hết mọi chuyện, vả lại cậu ta nói không sai nửa lời.

Có điều, bọn họ rõ ràng làm rất bí mật, sao có thể bị Diệp Thiên phát hiện được chứ?


“Bây giờ, ông có thể nói xem nhà họ Lưu đi đầu rồi chứ?”

Diệp Thiên cười một điệu cười rất nhạt khiến cho Diệp Thành Trung thấp thỏm lo âu.

“Tôi, tôi nói, tôi nói. Người nhà họ Lưu đều tới Vân Đỉnh Thiên Cung rồi. Bây giờ chắc cũng đã tới nơi.”

Diệp Thành Trung thật sự biết sợ là gì rồi, ông ta không dám nói dối nửa lời.

Nhà họ Lưu rất hận Diệp Thiên, cho nên Diệp Thành Trung mới tìm đến nhà họ Lưu để hợp tác.

Hai bên đã bỏ ra một số tiền không hề nhỏ để mời ba võ sĩ theo võ cổ truyền tầng thứ tám, thêm nữa là hai người nhà họ Diệp, tổng cộng là năm người theo võ cổ tầng thứ tám.

Một thế trận như vậy chỉ có thể nói là vô cùng khủng khiếp, đầu tiên bọn họ sẽ bắt nhà Diệp Kính Sơn lại, sau đó người nhà họ Lưu sẽ đem theo năm người theo võ cổ truyền tấn công Diệp Thiên.

Bọn họ cho rằng Diệp Thiên cho dù có lợi hại cỡ nào nhưng khi bị năm người theo võ cổ đánh úp, tuyệt đối không thể có khả năng sống sót.

Nhưng nào ngờ Diệp Thiên không ở Vân Đỉnh Thiên Cung mà lại đến đây rồi.

Đây là chuyện mà bọn họ không thể nào lường trước.

“Vậy sao. Thú vị đấy.”

Diệp Thiên nhếch miệng, dường như không hề bất ngờ. Mọi chuyện như nắm trong lòng bàn tay.

“Cậu Diệp, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Những chuyện này đều là con tiện nhân này kích động tôi làm. Thật sự đây không phải là ý của tôi. Xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi đi mà.”

Thấy vẻ mặt này của Diệp Thiên, trong lòng Diệp Thành Trung như muốn sụp đổ. Ông ta nước mắt nước mũi tèm nhem, không ngừng dập đầu với Diệp Thiên.

Ông ta là gia chủ nhà họ Diệp, có tất cả tiền tài danh vọng, tương lai của ông ta còn rất dài, ông ta không hề muốn chết.

“Đừng vội, còn chưa bắt đầu phán quyết đâu.”

Diệp Thiên dựa người vào ghế, lên tiếng một cách thản nhiên.

“Nếu ông muốn xin tha mạng thì đợi đủ người rồi nói.”


Nói rồi, Diệp Thiên nhắm mắt lại bắt đầu thư giãn, còn Diệp Thành Trung quỳ dưới đất như có kim đâm vào đầu gối vậy, cả người ông ta bây giờ đã đầm đìa mồ hôi.

……

Cũng lúc này, ở thủ đô.

Trong ngôi biệt thự sang trọng vẫn còn để điện sáng choang, bên trong phòng khách, Diệp Thành Vân cau mày đi đi lại lại, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Gã Diệp Thành Trung đó giờ còn chưa thấy tin tức gì, ông ta muốn tôi rối muốn chết sao?”

Diệp Thành Vân lầm bầm, giọng nói đầy vẻ bất lực.

“Đại hội gia tộc” sắp diễn ra rồi, vào lúc này mà ra tay với Diệp Thiên thật sự không phải là mong muốn của ông ta.

Có điều ông ta không hy vọng Diệp Thiên tham dự “đại hội gia tộc”.

Thậm chí, so với Diệp Thành Trung, ông ta còn muốn Diệp Thiên chết hơn.

“Bố, chú Trung không gọi điện tới, nói không chừng kế hoạch diễn ra thuận lợi.”

Ở bên, Diệp Quân an ủi, hắn vừa nói vừa cười.

“Năm võ sĩ cổ truyền tầng thứ tám cùng ra tay, Diệp Thiên chết chắc rồi.”

Có điều nghe vậy, Diệp Thành Vân không những không dãn nổi mày mà còn cau mày sâu hơn.

“Tên Diệp Thiên này thực sự khiến người ta khó đoán. Không thấy cái đầu của hắn, bố không thể yên tâm được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận