"Đáng sợ vậy thì chắc chắn là người của một trong ba gia tộc Hoàng gia, chỉ là chẳng rõ đây là nhà nào." Một kẻ nào đó nhận ra manh mối ngay tức thì, vẻ mặt của đám đông khi nhìn ba người kia đã thay đổi hoàn toàn, tuy vậy họ lại thấy hơi ngạc nhiên, chẳng phải sẽ có rồng bay khắp trời, trăm phụng vây quanh khi dòng tộc Hoàng gia xuất hiện sao? Nhưng lúc này bình thường quá ấy chứ, lẽ nào đây không phải người của Hoàng gia? Đương nhiên rồi, họ đoán cũng chẳng sai.
Ba người vừa mới xuất hiện bất ngờ kia chính là một trong ba dòng tộc Hoàng gia, người của nhà họ Bách Lý. Đôi nam nữ thanh niên đứng phía sau chính là hai anh em Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết, ông cụ đứng trước mặt bọn họ xem chừng cũng ở cái tuổi hiếm có khó tìm, tuy râu tóc bạc phơ nhưng còn quắc thước, rắn rỏi chán, chẳng có vẻ gì là giống đang ở tuổi xế chiều cả.
Ông cụ mặc một bộ trường sam thanh lịch, ai cũng chẳng thể tin được rằng ông cụ này chính là Bách Lý Huyền Hải - người đứng đầu của nhà họ Bách Lý, một trong ba dòng tộc Hoàng gia. Bách Lý Huyền Hải nắm giữ nhà họ Bách Lý suốt mấy chục năm qua, thực lực của ông ta ở vào hàng tuyệt đỉnh, mà dĩ nhiên rồi, ông ta không ra tay cũng đã mười mấy năm, cộng thêm tính cách của ông ta cũng khá khiêm tốn, chẳng phô trương nên tên tuổi của Bách Lý Mộ Hải cũng giảm bớt ít nhiều.
Nhưng dù gì cũng là ba dòng tộc Hoàng gia lớn mạnh kia mà, người đứng đầu của hai gia tộc còn lại cũng chẳng dám xem thường ông ta, bởi hơn hai mươi năm trước, ông ta đã đạt tới tầng thứ mười khi vừa nắm giữ nhà họ Bách Lý. Đến nay chắc chắn cũng đã tăng tiến lên một cấp bậc nữa.
"Mời gia chủ đi bên này." Bách Lý Mộ Vân đi phía trước, hắn ta dẫn đường với vẻ đầy cung kính.
Bách Lý Huyền Hải ngẩng đầu nhìn khu vực ngay giữa quảng trường trống trải kia, ông ta khẽ nhíu mày lại, không đi về phía trước thêm nữa mà quay người lại đứng trước mặt Lâm Kha. Bóng lưng của ông ta thẳng tắp, ánh mắt cũng xa xăm như đang chờ đợi điều gì đó.
Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết thấy vậy, cả hai đều sững sờ, hình như họ nghĩ đến điều gì đó, chẳng một ai nói một chữ nào cả rồi họ ra đứng cùng Bách Lý Huyền Hải.
Lâm Kha và Mạc Càn đương nhiên biết thân phận của ba người, bọn họ khúm núm co vòi rụt cổ, ánh mắt tràn ngập sự cung kính. Họ đâu thể chọc vào dòng tộc Hoàng gia cho được.
Bầu không khí chốn này lại chìm trong im lặng, chỉ là chẳng một ai ngờ được buổi Đại hội các gia tộc đầy đặc sắc kia nay lại thành ra cục diện như thế này.
"Ồ, đây chẳng phải Bách Lý Huyền Hải đấy ư? Mấy năm rồi không gặp, sao ông lại thành canh cửa thế hả?" Ngay lúc này, một giọng nói già nua có nét lạnh lùng cùng trêu ngươi bỗng vang lên.
Đám đông thấy ù cả tai vì cái tiếng nói vang dội ấy, dường như dòng máu nóng trên người họ đang kêu gào sục sôi, mới nghe tiếng nói ấy thôi mà đã thấy đáng sợ ghê hồn, xem ra thực lực của người này còn ghê gớm hơn nữa.
Bách Lý Mộ Tuyết và Bách Lý Mộ Vân không nhịn được mà cau mày, trong mắt họ ẩn hiện nét giận dữ. Cả hai ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một già một trẻ đang chậm rãi bước lại phía này. Tuy bước chân của cả hai nhìn có vẻ rất chậm, nhưng vừa mới chớp mắt họ đã đi đến trước mặt hai anh em họ Bách Lý. Người thanh niên kia chính là Hiên Viên Chí, họ chẳng ưa gì hắn ta mà hắn ta cũng vậy.
Phía sau lưng hắn ta là một ông cụ ngang tuổi Bách Lý Huyền Hải, tuy dáng ông ta khá lùn, còn hơi phát tướng nữa, nhưng đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu vạn vật, chẳng một ai có thể hứng chịu ánh mắt của ông ta. Người này chính là Hiên Viên Đông - Đại trưởng lão của nhà họ Hiên Viên, một trong ba dòng tộc Hoàng gia.
Hiên Viên Đông là người cùng thế hệ với Bách Lý Huyền Hải, trước giờ hai ông cụ này chẳng ưa nhau mấy, nhất là sau khi Bách Lý Huyền Hải trở thành người đứng đầu của nhà họ Bách Lý mà Hiên Viên Đông chỉ có thể nhận lấy cái chức Đại trưởng lão. Bởi vậy mà Hiên Viên Đông khá bất mãn với Bách Lý Huyền Hải, cũng có thể nói ông ta bất mãn với cả nhà họ Bách Lý. Màn tranh đấu của hai nhà cũng đã kéo dài nhiều năm, chỉ là họ không thể hiện rõ ra mặt. Nhưng giờ đây, màn tranh đấu ấy dần hiện rõ trong buổi Đại hội các gia tộc ngày hôm nay.
"Sao hả, người nhà họ Bách Lý lịch sự vậy từ bao giờ ấy nhỉ? Còn làm phục vụ đón khách nữa chứ." Hiên Viên Đông nhếch miệng hừ lạnh, ánh mắt của ông ta lướt qua ba người nhà họ Bách Lý, giọng điệu ngập tràn sự khiêu khích cùng coi thường.
"Ha ha, ông Hai nói chỉ có chuẩn, nếu người của nhà họ Bách Lý không muốn nằm trong dòng tộc Hoàng gia nữa thì làm cái hành động ấy có sao đâu nào, không nên quở trách chi hết." Hiên Viên Chí tiến lên một bước, hắn ta đỡ tay Hiên Viên Đông, khoé miệng hiện lên sự châm biếm cùng với khinh thường. Chẳng đời nào mà hắn ta lại bỏ qua cái cơ hội sỉ nhục nhà họ Bách Lý như thế này.
"Hiên Viên Chí, cậu đừng có mà quá đáng." Bách Lý Mộ Vân cau mày, hắn ta gằn giọng nói một câu đầy lạnh nhạt.
"Đúng vậy. Hiên Viên Chí, chỉ có anh mới làm được cái chuyện chó cậy gần nhà thôi." Bách Lý Mộ Tuyết góp giọng, cô ngứa mắt loại tiểu nhân này từ lâu rồi.
"Hỗn láo." Ai ngờ cô ta vừa mới nói hết câu, Hiên Viên Đông lại cất tiếng hừ lạnh, ông ta đảo mắt nhìn Bách Lý Mộ Tuyết, một luồng hơi thở đáng sợ bỗng bắn về phía này.
Hai anh em Bách Lý Mộ Vân và Bách Lý Mộ Tuyết lùi một bước về sau theo bản năng, nhịp hô hấp của họ cũng chẳng còn thông thuận nữa, mặt mũi trắng bệch cả ra. Hiên Viên Đông thân là Đại trưởng lão của nhà họ Hiên Viên, thực lực của ông ta ít nhất cũng phải lên đến tầng thứ mười, thậm chí còn ghê gớm hơn thế. Anh em nhà Bách Lý mới ở kì cuối tầng thứ năm thôi, bị ông ta gầm quát như thế mà còn không chết là bởi Hiên Viên Đông nể mặt Bách Lý Huyền Hải nên mới nhẹ tay.
Dĩ nhiên là tiếng gầm này của Hiên Viên Đông không chỉ khiến anh em nhà họ Bách Lý phải ghê sợ, cả quảng trường Thiên Long nổi gió cuồn cuộn, luồng gió ấy đi đến đâu cũng quét sạch mọi thứ, đám đông đứng cũng chẳng vững. Sức mạnh đáng sợ ấy khiến ai ai cũng run rẩy, họ chỉ dám ngồi co ro ngay tại chỗ, không dám động đậy mảy may, dường như chỉ cần một động tĩnh nhỏ thôi cũng làm họ bỏ mạng vậy. Kẻ nào kẻ nấy lau mồ hôi lạnh không ngừng, cả khu vực chung quanh im như thóc.
"Hừ, con nít con nôi mà dám hỗn láo thế à, lão Bách Lý kia, ông dạy con cháu nhà mình thế hả?" Hiên Viên Đông hừ một tiếng, ánh mắt ghê người của ông ta lướt qua hai anh em kia, Hiên Viên Đông khinh thường ra mặt, bắt đầu chỉ trích mà chẳng nể nang ai cả. Khí thế đáng sợ của ông ta phủ nặng trên người hai anh em nhà họ Bách Lý khiến họ không tài nào thở được. Cả khuôn mặt của hai người đều khó coi tột độ. Rõ ràng là lão già này cậy già lên mặt nhưng hai anh em lại không nói được một câu nào cả, tuy tức giận cùng ấm ức là vậy nhưng thực lực cùng thân phận của ông ta rành ra đấy nên họ chỉ có thể nhịn.
Hiên Viên Chí thấy thế, hắn ta cười khoái chí lắm, hắn ta biết ông Hai của hắn ta sẽ bao che cho con cháu trong nhà, thế nên mới cố ý chọc tức anh em Bách Lý Mộ Vân. Đấy, tất cả đều đi theo hướng mà hắn ta mong muốn.
Lúc này đây, khuôn mặt Hiên Viên Đông hiện lên nét dữ tợn, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía anh em Bách Lý Mộ Vân bỗng xuất hiện tia chết chóc, nhưng ông ta chỉ đành vứt bỏ suy nghĩ này khi đưa mắt nhìn Bách Lý Huyền Hải - người vẫn mãi đứng cạnh đó: "Hừ, lớp thanh niên không được dạy dỗ ra trò làm mất mặt dòng tộc Hoàng gia chúng ta quá thể." Hiên Viên Đông không chịu bỏ qua, ông ta lại bắt đầu nói năng khó chịu.
Bách Lý Mộ Tuyết không nhịn được nữa dù mặt mũi vẫn tái nhợt: "Ông..." Cô ta tức giận, ngẩng đầu lên định phân bua cho ra nhẽ, nhưng mới nói được mỗi chữ đã bị người đứng phía sau cô ta - Bách Lý Huyền Hải ngắt lời: "Mộ Tuyết, không được vô lễ."