Chỉ hai con chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến bầu không khí vốn đang căng thẳng kia chìm vào im lặng, được một lúc thì đám đông mới thấy điều gì đó hơi là lạ, họ quay đầu nhìn về phía tiếng nói kia vọng lại, ánh mắt của mỗi một người lại ánh lên thứ cảm xúc khác nhau. Chẳng biết Diệp Thiên đứng ở nơi ấy tự bao giờ, anh chẳng còn cái dáng vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi nhàn nhã như trước nữa, anh mở mắt vươn vai rồi chậm rãi đứng dậy, anh chính là người nói hai con chữ vừa rồi. Ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía anh thêm lần nữa, đủ mọi cung bậc nghi nghờ, giận dữ, kinh ngạc...
"Diệp Thiên, rốt cuộc là cậu đang làm cái gì vậy? Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng." Gia Cát Thương Ngô bị ngắt lời nên nét mặt cau có khó chịu. Ông ta quay đầu lại nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Đúng vậy đó Diệp Thiên, chẳng lẽ cậu muốn chống đối với chúng tôi thật hay sao?" Hiên Viên Thuật hừ lạnh, ông ta nói một câu đầy căm tức, ông ta cũng chẳng thấy vui vẻ khi bị Diệp Thiên ngắt giữa chừng thế kia nên ra giọng đe nẹt. Gia Cát Lạc Minh và Hiên Viên Chí đứng sau lưng họ, ai ai cũng nghiến răng ken két, âm thầm cười lạnh không ngừng.
Chúng hận Diệp Thiên tới nỗi chỉ ước gì có thể nuốt sống anh, chúng đang không biết nên làm sao để xử lý tên ranh này cả thì nó lại dám nhúng tay vào vụ việc này nữa chứ, đúng là thèm hít mùi đất lạnh. Hừ, Diệp Thiên, mày dám đắc tội hai dòng tộc Hoàng gia lớn mạnh à, dù có nhà họ Bách Lý bảo vệ mày thì sao nào, phen này mày cũng đi tong cả thôi. Hai tên này nghĩ vậy rồi cười lạnh lùng, đôi con ngươi khi nhìn về phía Diệp Thiên đựng đầy sự ác độc.
Có mỗi Bách Lý Huyền Hải với hai anh em Bách Lý Mộ Vân là vui mừng khôn tả, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bỏ những việc khác sang một bên, chỉ cần Diệp Thiên cất lời là coi như chuyện này đã có kết quả.
“Tôi có cái tư cách ấy hay không đâu phải do ông quyết định." Diệp Thiên ngẩng đầu lên, anh lẳng lặng nhìn ông ta rồi lại tiếp tục chắp tay ra sau, bước từng bước về phía Diệp Vấn Hải: "Diệp Vấn Hải? Hừ, thú vị đấy." Diệp Thiên cười nhạt sau đó lại lắc đầu bỏ mặc ánh nhìn bất ngờ của Diệp Vấn Hải: "Cho cậu cơ hội cuối cùng, đi đi." Diệp Thiên phất tay ra hiệu, chẳng một ai hay rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh.
"Sao cơ?" Gia Cát Thương Minh nghe vậy, sắc mặt của ông ta còn khó coi hơn nhiều: "Diệp Thiên, chẳng lẽ cậu muốn bắt tay với cái nhà họ Diệp đầy thói xấu kia?"
"Hừ, nghe nói tên Diệp Thiên này cũng là người của nhà họ Diệp, chúng mặc chung một cái quần chứ gì nữa, chả trách được..." Hiên Viên Thuật đứng bên ăn nói khó nghe.
"Diệp Thiên, tôi khuyên cậu mau chân cút về đi, chứ cậu không chịu đựng được lửa giận của những gia tộc dòng dõi Hoàng gia như tôi đâu." Gia Cát Thương Ngô cũng nhẫn nhịn hết nổi rồi, ông ta vừa mới mở mồm thôi là đã bắt đầu hăm doạ. Diệp Thiên chẳng ngó ngàng gì tới câu đe nạt của ông ta, anh bỗng trở thành mục tiêu công kích của vô số người.
Ngay cả anh em nhà họ Bách Lý cũng sửng sờ, chẳng lẽ Diệp Thiên cùng một giuộc với nhà họ Diệp thật sao? Bách Lý Mộ Tuyết cắn chặt khớp hàm, cô ta càng nghĩ càng thấy không cam lòng, đang định mở miệng chất vấn thì Bách Lý Huyền Hải lại kéo cô ta lại và khẽ lắc đầu. Bách Lý Mộ Tuyết lại bắt đầu sững người, cô cắn chặt răng không nói một lời.
"Chà, dòng tộc Hoàng gia." Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng thấy nhìn Gia Cát Thương Minh cùng với mấy kẻ theo phe phái của Hiên Viên Thuật: "Tôi khuyên ông tốt nhất là nên câm miệng lại, chứ để qua hôm sau thì dòng tộc Hoàng gia sẽ biến thành tro bụi." Giọng điệu của Diệp Thiên lạnh đi vài độ, trong ấy chở đầy sự bá khí ngút trời cùng sự tự tin chẳng một ai bằng mình. Anh đâu rỗi hơi mà để mắt tới mấy dòng tộc Hoàng gia cỏn con kia, nếu Diệp Thiên muốn huỷ diệt ba dòng tộc này thật thì có khác gì dễ như trở bàn tay không?
Lời này của anh khiến người của hai gia tộc Hoàng gia kia cười tức giận, vừa nãy là Diệp Vấn Hải coi trời bằng vung chẳng coi ai ra gì cả, giờ lại tới lượt Diệp Thiên. Hừ, các người cho rằng dòng tộc Hoàng gia như chúng tôi là dễ bắt nạt lắm à?
"Diệp Thiên, cậu cả gan khinh thường dòng tộc Hoàng gia chúng tôi, đúng là không biết sống chết. Giờ tôi cho cậu thành tro trước vậy." Hiên Viên Tây hay còn gọi Tây trưởng lão đứng sau lưng Hiên Viên Thuật mất kiên nhẫn lắm rồi. Tính ông ta thuộc dạng cục cằn nóng nảy, mới nói dứt câu thì một luồng hơi thở đáng sợ bùng nổ quanh mình, Hiên Viên Tây nắm chặt nắm đấm, vùng mạnh về phía Diệp Thiên.
"Không biết điều." Diệp Thiên sầm mặt, ba con chữ của anh nhuốm đầy sự buốt lạnh, nhưng anh vẫn đứng đấy, chắp tay phía sau lưng thong dong như thường. Diệp Thiên bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng của anh chọn điểm dừng là lão Hiên Viên Tây kia.
Tất cả mọi người có mặt lúc này đây đều khẽ run rẩy theo bản năng, dường như nhiệt độ của cả khu vực quảng trường Thiên Long đều giảm xuống vài phần, ai nấy cũng lạnh cả sống lưng, khi chúng còn chưa định thần lại thì lão già Hiên Viên Tây vốn hung hăng là thế nay lại đứng im không nhúc nhích mảy may, cặp mắt trợn ngược như sắp rơi ra ngoài, như kiểu ông ta đã nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, không thể bước lên một milimet nào nữa.
"Ông sao rồi Tây trưởng lão?" Hiên Viên Thuật thấy thế, ông ta cau chặt đầu mày, một dự cảm chẳng mấy tốt lành bỗng xuất hiện trong đầu ông ta khi vừa nói chuyện.
"Phịch." Hiên Viên Tây không trả lời, cả cơ thể của ông ta ngã vật ra đất, co quắp không ngừng ngay sau đó, tuy ông ta đã đánh mất mọi ý thức nhưng ta có thể nhận thấy ông ta đã gặp phải một chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, bởi trong đôi con ngươi của ông ta là sự kinh hãi vô biên.
Cả khu vực quảng trường nhốn nháo hết cả lên, dù là Hiên Viên Thuật hay Gia Cát Thương Minh, thậm chí là Bách Lý Mộ Tuyết cũng há hộc miệng trong vô thức, ai nấy đều ghê sợ như gặp ma gặp quỷ, vẻ mặt đặc sắc muôn phần. Chuyện, chuyện này... Chỉ một ánh nhìn mà có thể khiến trưởng lão của nhà họ Hiên Viên thành ra thế này? Sao, sao có thể như vậy được? Lúc này đây, ánh mắt của đám người kia khi nhìn Diệp Thiên đã thay đổi hoàn toàn, trông như họ gặp phải quái vật vậy. Chẳng lẽ Diệp Thiên là quái vật thật à?
Chỉ có Bách Lý Huyền Hải là khác, ánh mắt của ông ta sáng rực, giờ thì ông ta có thể xác định được rằng vị cao nhân kia không hề lừa gạt ông ta. Dòng tộc Hoàng gia chỉ là lũ sâu kiến trong mắt Diệp Thiên mà thôi.
"Ai nói thêm câu nữa sẽ nhận lấy hậu quả như ông ta." Diệp Thiên chắp hai tay ra phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn lướt qua đám người có mặt lúc này. Giọng nói nhuốm băng ấy như ngoi lên từ Địa ngục sâu thẳm, ai ai cũng thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngay cả Gia Cát Thương Minh cùng với Hiên Viên Thuật cũng chỉ đành ngậm miệng lại, đứng im như thóc, kẻ nào kẻ nấy đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên, nhất là Hiên Viên Thuật, giờ ông ta chỉ muốn chết quách đi cho xong tội đời. Lần này nhà họ Hiên Viên của ông ta đã tổn thất hai vị trưởng lão, dường như điều này đã lay động rễ gốc quyền lực của nhà họ Hiên Viên, nhưng ông ta thân là người đứng đầu gia tộc lại chẳng thể làm gì giúp ích, cõi lòng vô cùng khó chịu.
Bầu không khí lạ kỳ đến mức tận cùng, chẳng ai ngờ buổi Đại hội các gia tộc vốn là sân khấu tranh tài của ba dòng tộc Hoàng gia nay lại bị Diệp Thiên và Diệp Vấn Hải cướp sạch mọi sự chú ý của đám đông, điều này chưa từng xuất hiện ở những buổi Đại hội khác.
Diệp Thiên thấy phe cánh phía bên kia ngoan ngão câm mồm, bấy giờ anh mới quay đầu lại, đường nhìn của anh dừng trên người Diệp Vấn Hải, mà lúc này Diệp Vấn Hải cũng đang nhìn anh, ánh mắt của ông ta xem chừng gặp được thứ gì đó thú vị: "Diệp Thiên? Thú vị đấy, thú vị đấy." Diệp Vấn Hải cười nhẹ, lời hắn ta nói như có ẩn ý sâu xa.
"Phải công nhận là cậu cũng rất thú vị." Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, anh hờ hững nói một câu.