“Tiểu tử, mày muốn chết phải không hả?”
Dương Hiểu Đông mặt mày giảo hoạt. Con trai ông ta đã bị thương nặng tới mức này mà còn không cho ông ta đưa đi viện? Như vậy quá tàn nhẫn rồi đấy.
“Ông có thể thử.”
Diệp Thiên mặt mày vô tình, ánh mắt lạnh lùng khiến Dương Hiểu Đông có chút hoang mang sợ hãi.
Đến cả mười mấy tên bảo vệ cũng đánh không lại Diệp Thiên, không được, phải gọi anh họ qua đây.
“Được, tiểu tử, mày đợi đấy cho tao.”
Dương Hiểu Đông tức tối gằn lên, ông ta rút điện thoại đi sang một bên gọi điện thoại.
Thấy vậy Diệp Thiên hoàn toàn không hề quan tâm. Anh kéo Diệp Na ngồi xuống chiếc ghế. Đã gặp rồi thì giải quyết luôn một thể, tránh sau này gặp thêm rắc rối rối.
“Anh à, anh phải đến đây luôn đi. Em trai và cháu trai anh sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi.”
“Anh đến luôn đi. Được được anh trai, lần này em trông cả vào anh.”
……
Phía bên kia Dương Hiểu Đông nhanh chóng gọi xong cuộc điện thoại. Nghe thấy anh họ mình sắp tới, ông ta kích động run cả người. Có anh họ che chở cho thì ai dám đụng tới ông ta?
“Ha ha ha, tiểu tử, anh họ tao sắp đến rồi đấy. Mày đợi đấy cho tao.”
Dương Hiểu Đông đắc ý xông tới uy hiếp Diệp Thiên, cơ hồ như Diệp Thiên đã nằm trong lòng bàn tay ông ta, ông ta có thể vo viên nhào nặn thế nào tuỳ thích vậy.
“Vậy sao? Tôi thật sự không có cảm giác như vậy.”
Diệp Thiên khoát tay, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
“Hừ, nghe rõ đây. Anh họ tao là Dương Hiểu Hoa, không phải đến chuyện này mày cũng không biết chứ?”
Dương Hiểu Đông đắc ý ra mặt. Trước đây chỉ cần ông ta nói cái tên anh họ mình ra thì có thể doạ cho đối phương phải dập đầu xin tha. Nghĩ tới đó, ông ta chắc mẩm rằng lần này cũng vậy cả thôi.
Chỉ đáng tiếc rằng ông ta không biết lần này người ông ta đối mặt là Diệp Thiên và Diệp Thiên là người thế nào.
“Dương Hiểu Hoa? Tôi không biết.”
Diệp Thiên lại lần nữa khoát tay, cái tên này anh thật sự không hề hay biết. Những người anh từng tiếp xúc đều là những lãnh đạo cấp cao của Long Quốc và những người có tài năng, có thực lực.
Những người trong giới xã hội đen anh thật sự không hề biết. Vì dù sao thì những người này đối với anh mà nói cũng chẳng khác gì lũ chuột sống dưới lòng đất.
“Ừm. Đến tên của anh họ tao mà mày còn không biết, mày đúng thật là thiển cận.”
Thấy vậy Dương Hiểu Đông mặt mày tỏ vẻ khinh miệt.
“Đương nhiên, mày yên tâm, qua hôm nay mày sẽ nhớ mãi cái tên này.”
Phía sau ông ta, Cao Vĩnh Thắng cũng bất giác lắc đầu. Chẳng trách mà tên này hống hách đến vậy. Hoá ra đến cái tên Dương Hiểu Hoa mà hắn còn không biết.
Haiz, tên tiểu tử đáng thương. E rằng hôm nay hắn phải ở lại nơi này rồi.
“Vậy thì tôi đợi xem.”
Diệp Thiên lắc đầu vẻ mặt chẳng hề thay đổi.
“Được, đợi lát nữa tao xem mày chết thế nào.”
Dương Hiểu Đông hắng giọng, ông ta cứ thế đối đầu với Diệp Thiên.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên nặng nề. Chỉ nghe thấy tiếng thở dài của tất thảy mọi người có mặt ở đây, và đương nhiên còn có tiếng rên rỉ phập phều của Dương Khải nữa.
Năm chi của hắn đều đã bị Diệp Thiên phế, đến bác sĩ giỏi nhất ở Long Quốc cũng không thể nào chữa trị nổi. Vả lại, Diệp Thiên cũng không muốn hắn sống, đương nhiên cũng sẽ không cho hắn chết luôn, vì như thế chẳng phải là dễ cho hắn quá sao?
Đối với loại cặn bã thế này không thể nương tay được. Bầu không khí nặng nề không kéo dài được bao lâu đã bị tiếng phanh xe chói tai phá tan.
“Ha ha, anh họ tới rồi.”
Dương Hiểu Đông mừng rơn, ông ta vội vàng chạy ra, nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì cánh cửa phòng học đã bị đẩy ra.
Đang sải bước đi về phía phòng học là hai gã đàn ông mặc đồ Âu đeo kính đen, hai tay nhét túi quần trông bộ dạng chẳng phải tử tế gì.
Cả hai người cùng đẩy cửa nhưng khi còn chưa bước vào đã quay người mở rộng cửa ra, sau đó đứng sang hai bên như lính canh cửa vậy.
Một lúc sau, chỉ thấy một người đàn ông trung tuổi tuổi chừng hơn năm mươi sải bước vào trong. Ông ta mặc bộ đồ âu màu đen, không hề đeo kính râm, khoé mắt có một vết sẹo khiến người nhìn cảm thấy có ác cảm. Ánh mắt hung dữ càng khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
Phía sau ông ta còn có bảy tám tên đàn em trông bộ dạng giữ dằn không kém.
“Anh họ, cuối cùng anh cũng tới rồi. Anh mà không đến thì bố con em bị ức hiếp đến chết mất.”
Dương Hiểu Đông thấy người đến vội vàng ra đón. Người đàn ông này chính là anh họ Dương Hiểu Đông, cũng chính là chỗ dựa vững chắc của ông ta – Dương Hiểu Hoa.
Ở thế giới ngầm của đất Thủ đô này ông ta chính là nhân vật máu mặt số một. Bộ dạng Dương Hiểu Đông lúc đó hoàn toàn khác với vẻ khoa trương hống hách lúc trước. Trông chẳng khác gì hai người hoàn toàn khác nhau.
Còn những giáo viên phía sau ông ta, người nào người nấy chỉ biết cúi đầu chỉ sợ bị Dương Hiểu Hoa nhìn trúng. Đến cả Cao Vĩnh Thắng cũng vậy.
“Ừm”.
Đối diện với vẻ nhiệt tình hồ hơi đó của Dương Hiểu Đông, Dương Hiểu Hoa chỉ khẽ gật đầu. Ông ta đưa mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Dương Khải rồi cau mày thật chặt.
“Dám đụng vào cháu tao à? To gan.”
Dương Hiểu Đông vội vàng tơn hớt vào: “Vâng đúng vậy anh họ, chính thằng này, không những đánh tiểu Khải, nó còn doạ em, đến cả anh nó cũng xử lý.”
Dương Hiểu Đông không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa. Ông ta bắt đầu thêm mắm dặm muối. Chỉ cần ông anh họ này có thể phế bỏ Diệp Thiên thì mọi thứ đều xứng đáng.
“Tiểu tử, là mày động vào cháu tao à?”
Dương Hiểu Hoa nhìn theo hướng chỉ tay của Dương Hiểu Đông, ánh mắt lạnh lùng khó chịu dừng lại trên người Diệp Thiên.
Vừa nói, ông ta vừa đưa mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em phía sau, sau đó rút con dao găm ra ném về trước mặt Diệp Thiên.
“Dùng con dao này tự chặt chân tay mày đi thì tao tha cho mày cái mạng.”
Hít!
Ông ta vừa dứt lời, mấy thấy giáo phía sau đều hít vào hơi khí lạnh. Tên Dương Hiểu Hoa này quả thực là tàn độc.
Tiểu tử này hôm nay chết chắc rồi.
Dương Hiểu Đông phấn khích vô cùng. Những việc mà anh họ ông ta muốn làm thì trước nay đều chưa từng thất bại.
Tiểu tử, hôm nay tao phải cho mày sống không bằng chết.
Chỉ có Diệp Thiên thần sắc vẫn không hề thay đổi. Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Dương Hiểu Hoa: “Cảm giác chẳng ra làm sao.”
Diệp Thiên hững hờ than thở, trong giọng nói rõ ràng mang theo ý tứ châm biếm mỉa mai. Mấy trò trẻ con thế này, từ năm mười ba tuổi anh đã không còn chơi nữa rồi.
“Ừm?”
Nghe vậy Dương Hiểu Hoa cau mày, ánh mắt tỏ rõ sự phẫn nộ hằn học. Tên tiểu tử này đúng là điên rồ.
“Tiểu tử, mày biết tao là ai không hả? Thời gian của mày không còn nhiều nữa đâu, tới lúc đó không có cơ hội cho mày hối hận nữa đâu.”
Nghe ông ta uy hiếp vậy, Diệp Thiên chỉ cười lạnh lùng: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Vốn dĩ Diệp Thiên còn định để ông ta tự giải quyết nhưng vừa rồi anh đổi ý rồi.
Chiến tranh vừa kết thúc được vài tháng, nhưng Thủ đô lại có quá nhiều những thành phần cặn bã thế này, không biết Thanh Long đang làm gì đây.
Đã vậy thì làm cho ra nhẽ luôn.
“Vậy sao?”
Thấy vậy Dương Hiểu Hoa tức điên lên. Đã lâu lắm rồi không ai dám nói với ông ta những lời như vậy. Ông ta quay đầu liếc một tên đàn em.
“Đã vậy thì tao cho mày một bài học.”
Nói rồi, một tên đàn em phía sau ông ta tiến lên trước một bước, hắn rút con dao găm ở lưng ra trông hết sức điệu nghệ rồi đâm về phía Diệp Thiên.