"Hừ." Chúc Thiên thấy Diệp Thiên chém giết ba người kia liên tục mà chẳng màng gì đến mình, ông ta thầm hừ lạnh một tiếng, bàn tay ở thế chặt đao bổ về phía cổ Diệp Thiên gần như đã chạm vào da thịt của anh, nhưng... Ngay vào lúc này đây Diệp Thiên lại quay đầu sang lại, đôi mắt sáng loà, sắc như thanh kiếm bén nhọn ấy rọi vào đáy mặt của Chúc Thiên.
Mọi động tác của Chúc Thiên bỗng chốc ngừng hẳn như kiểu bị đông cứng lại, khí thế ngút trời vừa rồi bay biến sạch sẽ, cơ thể lực lưỡng của ông ta cứ treo giữa không trung, bàn tay ở thế chặt đao nằm sát cổ Diệp Thiên chẳng còn chút sức lực nào cả, nhìn chẳng khác nào dính phải thuật định thân. Rốt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chúc Thiên nhận thấy cơ thể mình đang run lên, cứng đờ không động đậy được chỉ vì một ánh mắt của Diệp Thiên, đôi con ngươi của ông ta đầy tràn nỗi kinh hãi. Chúc Thiên thân là một trong những kẻ mạnh của Bạch Cốt Hội, ông ta chưa bao giờ phải trải qua tình trạng như hiện giờ, cả cơ thể của ông đứng yên bất động chỉ vì một ánh mắt, đã thế lại còn không thể vẫy vùng tránh thoát được. Rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào?
Chỉ một giây sau, khi Chúc Thiên còn chưa kịp rõ ràng mọi chuyện thì tên Diệp Bất Xung với vai trò một lưỡi hái, một chiếc gậy sắt nằm trong tay Diệp Thiên đang nện mạnh về phía đầu vai của Chúc Thiên đúng như những gì phải tiếp diễn.
"Rắc." "Ầm." Bả vai của Chúc Thiên bỗng chốc vỡ vụn, đổ sụp tựa khối thạch anh, máu thịt bị đập nát, bắn toé giữa không trung chẳng khác gì từng mảnh thuỷ tinh, sau đó chúng lại dần tan rã trong cái không khí trầm đục ấy, cuối cùng hoá thành từng giọt máu, từng khúc thụt vụn rơi xuống Huyết Trì dưới chân, chẳng mấy chốc đã bị Huyết Trì kia nuốt trọn chẳng còn dáng hình.
Chúc Thiên cứng đờ cả người, chỉ có thể giương mắt nhìn cảnh tượng khó tin ngay trước mặt mình, cả cơ thể của ông ta tựa như một viên đá bị đập bay, bắn ngược ra phía sau dọc theo vách đá cứng chắc, sắc nhọn, máu thịt khắp thân mình nát vụn, đổ sụp. Chúc Thiên còn chưa cảm nhận được đau đớn kịch liệt thì cánh tay phải cùng với vai trái của ông ta đã bị nát hết cả. Lúc này Chúc Thiên thấy mình chẳng khác gì một con lợn chết đang bị đông cứng, không động đậy được mặc cho ánh mắt sắc bén của Diệp Thiên lấy đi quyền nắm giữ, kiểm soát số mạng của bản thân.
"Ầm." "Bang." Cả cơ thể của Chúc Thiên nện mạnh trên vách đá phía sau trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng, thân xác kia vỡ làm bảy, tám mảng thịt to tướng, trông như cục đá viên bị cắt xẻ tanh bành cứ thế rơi rụng trên mặt đất. Chúc Thiên đã chết ngay khi cơ thể của ông ta bị xé nát, lơ lửng giữa không trung, nhưng đến lúc chết ông ta cũng không rõ sao mình lại bị đánh bại bởi một ánh mắt của Diệp Thiên? Ông ta cũng chẳng rõ Diệp Thiên đã mạnh đến mức độ nào mà lại có thể giết người bằng ánh mắt thế kia? Chẳng lẽ tên ranh ấy biết pháp thuật à?
"Ầm! Ầm! Ầm!" Đương lúc Chúc Thiên hối hận tột độ trong câm lặng thì từng miếng thịt vụn trên cơ thể của Chúc Thiên rơi tõm giữa Huyết Trì, Phong Liệt cùng Miêu Chân lặng nơi đáy Huyết Trì hoàn toàn tuyệt vọng khi máu tươi bắn tung toé vì khối xác thịt nặng nề kia. Chúng thấy mình chẳng khác gì một lũ hề mua vui cho thiên hạ, thi nhau biểu diễn một màn tranh qua đấu lại đầy nhàm chán trước mặt Diệp Thiên, sau cùng lại bị Diệp Thiên dọn sạch như dọn rác rưởi.
Lúc này đây, Diệp Bất Xung - kẻ bị Diệp Thiên coi làm vũ khí để xử lý ba tên còn lại kia thấy tuyệt vọng khôn cùng, ông ta bị Diệp Thiên tóm lấy cổ chân, mặc cho anh đập qua đập lại liên hồi. Diệp Bất Xung biết vô số lần giãy giụa giữa không trung của mình chẳng có ích gì đối với Diệp Thiên cả, ngược lại còn khiến chút nội lực còn sót lại trong cơ thể của ông ta tiêu hao sạch sẽ.
Diệp Bất Xung không dám tin tưởng những gì xảy ra trước mắt, rốt cuộc thì thực lực của Diệp Thiên phải thần thánh cỡ nào thì mới có thể làm ra tất cả mọi việc khó tin tưởng nhường ấy, cơ thể của ông ta bị Diệp Thiên coi như một cây gậy sắt dùng để giải quyết đòn tấn công của lũ người Phong Liệt... Cái hình ảnh cả bốn người bọn chúng vây chặt bốn phía quanh Diệp Thiên, hòng nhốt anh trên bệ đá vừa rồi trông mới ngông cuồng, tự tin làm sao, chúng nghĩ chỉ cần cả bốn cao thủ cấp bậc chín như chúng bắt tay với nhau thì chắc chắn sẽ giết chết được Diệp Thiên ngay tại nơi này, nhưng chúng không ngờ Diệp Thiên lại xử lý nhanh gọn lẹ đòn tấn công mà chúng tự cho là đáng gờm kia bằng một cách thức đầy nhục nhã đến thế.
Trông cứ như kiểu chúng chỉ là bốn con chó ngu ngốc, đúng vậy, bốn con chó ngu ngốc, năm chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Diệp Bất Xung, đó cũng chính là lời bình luận mà Diệp Thiên dành cho bọn chúng lúc mới đầu. Diệp Bất Xung bỗng nhận ra lời bình luận ấy vô cùng chuẩn xác, vô cùng đúng với thực tế. Diệp Thiên chẳng khác gì vị thần trên cao biết rõ thực lực của chúng ngay từ sớm, anh cũng đã suy xét thấu đáo về tất cả trong khi chúng lại chẳng hay biết gì.
"Chết đi." Ngay khi Diệp Bất Xung đang đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng vô biên, không thể tránh thoát được cảm xúc ấy thì một tiếng gầm rống vang trời đầy vẻ giận dữ phát ra từ phía dưới Huyết Trì bỗng dội khắp chung quanh, mới vừa rồi Miêu Chân còn đang nhìn chăm chú cái thân xác tan đàn xẻ nghé của Chúc Thiên mà giờ ông ta đã giương tay đập nát đầu của Phong Liệt nhân lúc lão già đó đang bị thương nặng không phản ứng kịp, trông Miêu Chân như đang nổi điên nổi khùng vậy.
"Ầm." Tiếng xương cốt vỡ vụn rợn người vang lên, Phong Liệt còn chưa kịp nghĩ suy rằng điều gì đang xảy ra thì đã bị Miêu Chân đập nát óc. Miêu Chân không dừng lại, ông ta ôm lấy đầu Phong Liệt trong tay sau đó há mồm cắn nuốt như con thú hoang lên cơn rồ dại, cũng chẳng biết từ khi nào mà cả đám Cấm Cổ đen ngòm đã lúc nhúc trong miệng của Miêu Chân khi ông ta cắn xé xác chết của Phong Liệt.
Lũ cổ trùng ấy chui sâu vào trong khoang miệng của Miêu Chân, giăng kín, nhuộm đen miệng của ông ta. Sau khi Miêu Chân cắn xé một miếng thịt của Phong Liệt thì cả đám cổ trùng ấy điên cuồng lao ra, bò về phía xác của Phong Liệt, chỉ một chốc đã chiếm giữ lấy cơ thể của ông ta, hẳn rằng chúng đã coi xác chết của Phong Liệt là một nơi lý tưởng dành cho việc sinh sôi Cấm Cổ.
"Ông, ông ta định dùng Cấm Cổ, ông ta điên rồi." Miêu Liên là người hiểu rõ về Cấm Cổ, cô ta thét lên khi thấy cảnh tượng ngay trước mắt, dường như cô ta đã thấy hình ảnh của Miêu Chiến trên người Miêu Chân, lúc Miêu Chiến rơi vào bước đường cùng, hắn ta cũng sử dụng Cấm Cổ hòng nâng cao thực lực của mình, những mong chuyển bại thành thắng khi đứng trước mặt Diệp Thiên.
Nếu vừa rồi Miêu Liên hơi sợ hãi khi thấy Miêu Chiến sử dụng Cấm Cổ, thì giờ đây, cô ta chẳng lo lắng một chút nào cả khi thấy Miêu Chân cũng dùng Cấm cổ hòng thoát khỏi tình trạng rơi vào bước đường cùng như hiện nay. Bởi Miêu Liên biết dù cho Miêu Chân có dùng Cấm Cổ đi chăng nữa thì ông ta cũng chẳng nắm được phần thắng khi đối mặt với Diệp Thiên. Ông ta sẽ bị Cấm Cổ ăn mòn cơ thể, chết không ra ma, không ra người y như Miêu Chiến vậy.
Ánh mắt của Miêu Liên khi nhìn về phía Miêu Chân đựng đầy sự thương hại, cô ta thấy Miêu Chân chẳng khác nào một con sâu cái kiến đang cố vùng vẫy trong vô vọng, dù ông ta có giãy giụa ra sao đi nữa thì kết quả vẫn vậy thôi, không có chút thay đổi nào khác cả. Miêu Chân sẽ phải chết. Diệp Thiên chắc chắn sẽ thắng.
"Ông nói đi, rốt cuộc là nhà họ Diệp đang ấp ủ kế hoạch gì ở đất Tây Cương mà lại bằng lòng ẩn giấu tới giờ này chứ không chịu xuất hiện trước mặt thế nhân?" Diệp Thiên không quan tâm tới lão già Miêu Chân đang nổi cơn rồ dại phía dưới, anh kéo lấy cổ chân của Diệp Bất Xung, dõi theo khuôn mặt nhăn nheo già khọm của ông ta bằng đôi con ngươi đầy lạnh nhạt, không một cảm xúc nào khác cả. Anh nhìn lũ chó ngu ngốc tranh chấp nội bộ với nhau, bình tĩnh, oai nghiêm như thể dõi theo trận chiến của bọn nghêu cò.
"Tôi nói thì, thì có được sống không?" Giọng Diệp Bất Xung run rẩy không ngừng, ông ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt ủ đày nỗi kinh hoàng...