Lăng Thiên Chiến Thần

“Bắt ông ta lại.”

Diệp Thiên dặn dò Đông Phương Tĩnh. Đông Phương Tĩnh nghe xong lập tức gật đầu. Cô thấy cảnh này thì chỉ biết thẫn thờ, đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô vốn cho rằng Chu Hoàng đã mạnh lắm rồi. Không ngờ người mạnh hơn bây giờ mới xuất hiện. Mà mới ra tay đã có hành động đáng sợ như thế rồi.

Chỉ một đạp trên đất đã khiến nền đất nứt lìa. Thực lực này quả thật khủng khiếp.

Không chỉ mình Đông Phương Tĩnh mà đến cả những người khác cũng không khỏi kinh ngạc.

Chuyện xảy ra trước mắt đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

“Cậu ta, cậu ta có phải là người không vậy?”

“Ma quỷ. Nhất định là ma quỷ.”

“Thật đáng sợ.”

“Thủ đoạn của thần tiên à?”

Đám công nhân lúc này cũng hoảng hốt tới mức tiểu cả ra quần. Bọn họ không dám cử động hay nhúc nhích gì bừa bãi.

Thậm chí ngay cả đến Triệu Khôi đang nằm bò trên nền đất lúc này cũng đã tái mét mặt mày, tỏ rõ sự kinh ngạc.

“Tôi… Mẹ kiếp tôi gặp phải loại quái vật gì thế này.”

Chu Ngạn Phi thẫn thờ.

Bịch.

Giây phút sau đó, trên nền đất lại có thêm một bóng người nằm xuống. Người này chính là Chu Ngạn Phi.

Vừa rồi Đông Phương Tĩnh đã lao tới nhấc đối phương lên giống như đang túm một con chó rồi ném xuống đất.

“Thả, thả tôi ra…”

Chu Ngạn Phi cứng đơ người. Ông ta căn bản không thể nào cử động nổi, chỉ có thể vội vàng lên tiếng trong lo sợ: “Cậu thả tôi ra, tôi lập tức giải tán nhà họ Chu, vĩnh viễn đi khỏi Bắc Cương, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.”


“Tôi chỉ có cái mạng hèn này thôi. Giết tôi càng làm bẩn tay cậu…”

Lúc này Chu Ngạn Phi chỉ muốn sống. Cho dù cả nửa đời còn lại phải sống như một con chó, ông ta cũng cam lòng.

“Giải tán nhà họ Chu?”

Diệp Thiên nhìn Chu Ngạn Phi chằm chằm.

“Đúng đúng… giải tán nhà họ Chu. Từ nay Bắc An không còn tồn tại nhà họ Chu của Chu Ngạn Phi tôi nữa. Càng không có ai tên là Chu Ngạn Phi nữa.”

Chu Ngạn Phi nước mắt nước mũi tèm lem.

Diệp Thiên lấy tay xoa xoa cằm suy tư rồi nhấc chân đạp vào bụng Chu Ngạn Phi.

Bịch!

Bên trong bụng ông ta, không biết phần nào đã bị huỷ.

“Tôi, vùng đan điền của tôi…”

Chu Ngạn Phi thảng thốt.

Nhưng sau đó không lâu, ông ta đã được Diệp Thiên thả, thậm chí còn có thể hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi vùng đan điền của ông ta đã bị Diệp Thiên huỷ đi.

Đã huỷ đi phần đan điền của đối phương thì có nghĩa là anh không chuẩn bị giết người nữa.

Chỉ cần có thể sống là được rồi.

Vả lại, kiếp này ông ta dừng ở mức tầng thứ sáu là được rồi. Có thêm vài năm mà không luyện thì thực lực cũng vẫn đi xuống.

Như thế này cũng tốt.

Thế nhưng…

Một cơn đau đớn tột độ kéo đến.


Đó là tiếng xương gãy.

Chân Diệp Thiên lại lần nữa lần lượt đạp vào phần cánh tay bên phải và phần đầu gối bên trái của Chu Ngạn Phi.

Sau khi đạp xuống rồi nhấc lên, cánh tay bên phải và chân trái của đối phương đã bị phế bỏ.

“Đây chính là cái giá của việc được sống.”

Diệp Thiên làm xong thì bình tĩnh nói.

Vốn dĩ Chu Ngạn Phi phải chết.

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Chu Ngạn Phi khóc lóc đau đớn.

Sau đó thì Diệp Thiên không để ý đến Chu Ngạn Phi nữa mà nhìn sang một bên.

Lúc này cái phong thái cao ngạo của Triệu Khôi lúc đầu đã biến mất từ lâu. Toàn thân hắn co rúm lại.

“Anh, anh định làm gì?”

Triệu Khôi cảm thấy Diệp Thiên đang nhìn mình chằm chằm thì đột nhiên giật mình.

“Tôi là cháu của thất trưởng lão Bắc Thiên Các. Nếu tôi có mệnh hệ gì thì các người cũng không sống nổi đâu.”

“Đừng, đừng… đừng giết tôi… tôi không cần vùng đất này nữa…”

Triệu Khôi lên giọng uy hiếp trước nhưng sau đó lại nhanh chóng xin tha mạng.

Nếu không phải bị Chu Hoàng đạp vào đầu thì lúc này hắn đã quỳ xuống rồi.

“Cậu nên thấy may mắn vì mình là người của Bắc Thiên Các.”

Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí.


Với Bắc Thiên Các, Diệp Thiên vẫn luôn có thái độ hoà hảo. Trước khi đối phương chưa rõ lập trường thì anh cũng không muốn đối đầu với đối phương làm gì.

Giống như trưởng lão Trương Linh Phóng của Bắc Thiên Các vậy. Nếu đối phương không phải là người của Bắc Thiên Các thì lúc đó đã phải ăn đòn của anh mà chết rồi.

“Đánh gãy chân hắn, cho hắn quỳ ở đây. Đợi khi chúng ta ra khỏi đây, nếu có thiếu tí đất nào ở nơi này, hắn cũng phải chôn ở đây.”

Diệp Thiên bỏ lại một câu.

“Anh…”

Triệu Khôi sợ hãi. Hắn định nói gì đó nhưng đã muộn rồi.

Chu Hoàng đích thân ra tay.

Nội lực vừa vận, đôi chân của Triệu Khôi đã bị phế bỏ hoàn toàn.

Sau đó, cô khiến hắn phải giữ cái thế quỳ phục.

Triệu Khôi rống lên thảm thiết.

“Giữ lấy cái thế này. Phần nào của cơ thể mà chạm đất thì phế luôn phần đó.”

Đây là câu uy hiếp cuối cùng của Diệp Thiên. Nói rồi anh mới gọi Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh: “Vào thôi.”

Hai người lập tức gật đầu rồi đi theo.

Sau khi ba người vào sâu trong núi Bắc An, những công nhân kia mới dám lò dò bỏ đi.

Một người, hai người…

Sau đó là cả đám người cùng bỏ trốn.

Điều đáng nói đến là tên vệ sĩ của Chu Ngạn Phi vẫn chưa chết, trước đó hắn chỉ bị trọng thương rồi hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, hắn không dám nhổm người dậy, chủ yếu vì hắn còn sợ hãi.

Bây giờ khi Diệp Thiên rời đi rồi hắn mới dám nhổm dậy, sau đó chạy tới chỗ Chu Ngạn Phi – người vừa bị phế vùng đan điền và một cánh tay, một cái chân kia. Hắn đỡ Chu Ngạn Phi dậy.

“Rời khỏi đây trước đã…”

Chu Ngạn Phi lập tức lên tiếng, giống như nơi này chính là địa ngục trần gian vậy.


“Đưa tôi đi cùng với.”

Triệu Khôi vội lên tiếng. Thế nhưng Chu Ngạn Phi cứ như kẻ bị điếc vậy. Ông ta giả vờ như không nghe thấy. Sau khi được Kỳ Long đỡ lên, ông ta lên xe rồi rời khỏi đây, chỉ để lại Triệu Khôi một mình nằm bò trên đường vào lên núi Bắc An.

…….

Núi Bắc An rất lớn.

Đi từ ngoài vào cũng phải băng qua vài ngọn núi rồi đi xuyên qua vài cánh rừng mới tới được một nơi có xây dựng kiến trúc.

“Nhà họ Đông Phương các cô cũng thật biết cách chọn địa bàn.”

Diệp Thiên ngước mắt trông.

Nhắc đến đây, mặt Đông Phương Tĩnh tỏ rõ sự tự hào: “Về cơ bản thì các gia tộc lớn đều lựa chọn cho mình một vùng đất tốt để xây dựng nền móng, xây dựng vùng đất tổ. Nhà họ Đông Phương chúng tôi được cao nhân chỉ bảo nên mới lựa chọn nơi này.”

“Nơi này bốn bề là rừng bao phủ. Nếu không quen thuộc địa bàn thì e rằng cả đời cũng không tới được đây.”

Nói rồi cô lại hơi hạ giọng.

Nơi này có tốt đến mấy thì cũng để làm gì chứ? Bây giờ cả một gia tộc lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình cô.

Diệp Thiên không nói gì. Thực ra ý của anh không phải muốn nói lựa chọn nơi này là tốt.

Mà ngược lại.

Nơi này xung quanh đều là rừng cây, lại được bao bọc bởi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, tách biệt với bên ngoài.

Nói theo một cách thì nơi này chính là “cái lồng.”

Thời gian lâu dần sẽ dần trở thành vùng đất chết.

Đương nhiên cái thứ huyền huyễn này người thường thông thường cũng sẽ không mấy chú ý.

Thế nhưng một gia tộc lớn như nhà họ Đông Phương khi vào thời kỳ đỉnh cao, thực lực có thể chèn ép cả tam đại Hoàng tộc thì không thể không biết đến điều này, cho nên đương nhiên là có dụng ý cả.

Và dụng ý bên trong đó thì Diệp Thiên biết.

“Đi tới đất tổ xem xem.”

Diệp Thiên đi tới phần kiến trúc cách đó không xa.

Nhìn từ xa thì đây cũng chỉ là một căn nhà liền kề, khiến người ta có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh. Thế nhưng khi lại gần, anh mới phát hiện kiến trúc này giống như một sơn trang hơn. Phong cách kiến trúc cổ xưa, phần nóc đều là gạch, phần nền đất đều được lát đá xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận