Lăng Thiên Chiến Thần

Từ khi năm tuổi, hắn đã luyện võ, thời gian luyện võ cũng đã hai mươi ba năm rồi. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục.

Lúc này chưa nói đến việc hắn còn chưa chạm được tới góc vạt áo của đối phương mà còn bị người ta đánh cho vào mặt, ngã lùi ra sau.

Mặt hắn đau đớn tê rát còn đối phương lại tỏ ra hết sức thản nhiên.

“Chó cản đường, tới nữa đi.” Lại là một âm thanh gằn lên, ngay sau đó đôi chân với từng lớp cơ thịt săn chắc di chuyển đẩy người tên Đại đệ tử tiến về phía trước.

Chỉ có điều lần này bọn thiếu gia đứng bên quan sát lại không lên tiếng đứng thành đội mà bất động quan sát. Trong mắt bọn chúng như mang theo bộ dạng căm phẫn, cũng không biết là vì ai.

“Gã đàn ông mặc áo khoác ngắn là ai?”

Lần này Diệp Thiên đứng ở trên tầng không đợi Chu Mặc An kể mà lên tiếng hỏi trước. Chỉ có điều câu hỏi lần này của Diệp Thiên quả thực khiến Chu Mặc An ngỡ ngàng.

Chu Mặc An mơ mang rồi ngập ngừng trả lời: “Tôi không biết, tôi nhớ trong các thế lực của các gia tộc lớn không hề có người này.”

Nghe vậy, Diệp Thiên lại nhìn sang Thiên Khải, thấy hắn bày ra bộ mặt hoài nghi nhưng sau đó lại lắc đầu.

Diệp Thiên đón lấy một ly rượu, nhấp xong rồi không hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ chăm chú nhìn người cản đường ở tầng dưới.

Nếu như vừa rồi khi nhìn tên Đại đệ tử kia chỉ là dự cảm thì lần này anh chắc lấy chín phần người mà hắn muốn tìm chính là mình…

Trên tầng người người bàn tán xôn xao, tên Đại đệ tử ở dưới tầng cũng tới trước mặt kẻ chặn đường rồi ngay sau đó, chỉ thấy người kia bước lên trước một bước sau đó va vào ngực tên Đại đệ tử khiến cho hắn không thể tiếp tục xuất chiêu được nữa.


Tiếng âm thanh quyền thuật va vào với da thịt khiến tên Đại đệ tử căn bản không kịp né tránh và chỉ thấy phần ngực của mình giống như bị một chiếc xe chở hàng cỡ lớn đâm phải vậy.

Bốn cái xương sườn gãy rời, hắn lùi ra sau bốn bước rồi ngồi phịch xuống đất.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

“Cậu thanh niên, tôi nói từ đầu rồi, cậu kém xa hắn.”

Nói rồi người cản đường kia vung tay nắm tay lại trong hư không. Tên Đại đệ tử chỉ cảm thấy như có tiếng gió thổi ngang tai, sau đó thì trong lòng hắn trào dâng nỗi sợ hãi.

Cả đoạn đường thuận buồm xuôi gió lên tới đây, lúc này tên Đại đệ tử cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là sợ hãi.

Còn đám con nhà giàu kia, hôm nay bọn họ đã bị nhấn chìm bởi nỗi kinh hoàng nên lúc này chỉ biết im bặt đứng ở một bên, không dám hó hé nửa lời.

Vì bọn họ biết rằng mình đánh không lại hai người này, lỡ không may có làm kinh động đến bọn họ, ngộ nhỡ đụng tới bọn họ thì …

“Tôi…anh là ai? Tại sao lại ở chỗ sư phụ tôi. Tôi chưa bao giờ nghe nói tới tên anh. Khụ khụ…”

Cố được từ nào, hắn rặn ra từ đó. Tên Đại đệ tử nằm trên mặt đất mặt mày phẫn nộ, hắn ho ra một tràng rồi ói ra máu và lên tiếng hỏi.

Chỉ cần có thể sống sót ra khỏi đây thì với thực lực của hắn, sẽ không gặp phải tình cảnh này được.

Tên Đại đệ tử nhìn thấy người kia vẫn luôn giữ cái dáng vẻ thong dong nhàn nhã.

Nghe vậy, bộ dạng thong dong của người kia cuối cùng cũng có đôi chút thay đổi. Hắn ta khẽ cười.

“Tiện cho cậu báo thù sau này à? Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu luôn à?”

Nghe xong, đôi mắt của tên Đại đệ tử cũng theo đó mà trợn tròn to lên. Hắn ôm lấy ngực, cố gắng đứng dậy định làm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không sao gượng dậy nổi, chỉ có thể vịn tường mà đứng dậy.

Có điều người kia cũng không dò xét kỹ và sau tràng cười khẽ khàng kia thì lại quay người đi.

“Tôi họ Diệp.”

Nói rồi hắn nhấc chân đi lên tầng và không nói thêm lời nào nữa.

Nhưng chỉ ba từ hờ hững đó thôi cũng đủ khiến đám công tử nhà giàu nổi lên cơn sóng lòng và khiến cho bọn họ đứng như chôn chân tại chỗ. Bọn họ hơi hé môi thẫn thờ.

Thấy mọi người như vậy, tên Đại đệ tử vẫn chưa hoàn toàn định thần được trở lại. Thế rồi sau đó như nhớ ra điều gì, hắn lại thẫn thờ ở một chỗ rồi lên tiếng.


“Họ Diệp, Diệp… nhà họ Diệp sao…”

Nghe được tiếng lẩm nhẩm của hắn, lại cảm nhận được khí tức đọng lại trong không trung, người cản đường kia nhếch miệng, sau đó đứng thẳng người lại và chẳng có thêm phản ứng gì, cứ thế đi lên trên.

Mấy người phía Diệp Thiên vốn dĩ đang định xuống tầng thì lại bị những hành động của tên Đại đệ tử ở tầng dưới thu hút cho nên mới dừng lại đứng xem.

Vị trí bọn họ đứng cách đầu cầu thang cũng không xa lắm.

Chẳng mấy chốc, tên họ Diệp kia đã tới trước mặt mấy người bọn họ.

Vả lại vừa gặp mặt, người kia đã khom người, chắp hai tay lại cung kính hành lễ với Thiên Khải.

“Không ngờ ở một nơi thế này mà có thể gặp được anh Thiên Khải, thật là cái may của tôi.”

Nói rồi, tên họ Diệp kia khẽ cười, ít nhiều cũng có chút khiêm nhường, rõ ràng hai người bọn họ đã biết nhau từ trước.

Thấy thế, Chu Mặc An đứng ở bên khẽ nhếch miệng định nói gì đó thì lại bị Diệp Thiên ngăn lại, đồng thời sự lạnh nhạt nơi đáy mắt hắn lúc này lại có thêm chút nghiêm nghị.

Người khác võ công thấp kém có lẽ chưa nghe thấy những lời tự nhủ của tên Đại đệ tử kia lúc ở dưới tầng, nhưng Diệp Thiên thì nghe rõ mồn một.

Người này có liên quan tới nhà họ Diệp, vậy thì hôm nay cũng không cần thiết phải đi nữa.

Tiếp đó, chỉ thấy Diệp Thiên tiến lên trước, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Anh khẽ vỗ vai Thiên Khải.

“Ha ha, hai người biết nhau từ trước à. Vừa rồi còn cố bày ra bộ dạng hoài nghi nữa…”

“Ha ha! Cậu nói vậy thì lại xa cách quá.”


Không đợi Diệp Thiên nói hết câu, Thiên Khải vội bật cười, cố ý không nói tới tên họ Diệp kia.

Nói rồi hắn lại vỗ vỗ vào cán cây quạt, sau đó chỉ vào Diệp Thiên nhìn về phía tên họ Diệp kia.

“Cậu có biết hắn là ai không?”

Nghe vậy, tên họ Diệp kia lập tức ngẩng đầu lên sau đó đổi ngay cái bộ dạng thần bí trước mặt Thiên Khải.

“Không biết, cũng không cần biết. Trong Mộng Thiên Lâu này tôi chỉ cần biết mình Thiên Khải cậu là đủ rồi.”

“Ha ha, câu này của cậu khiến tôi thấy vui đấy. Thế nhưng, vị này thì cậu vẫn nên biết.”

Nói rồi, nơi đáy mắt Thiên Khải để lộ ra ý bông đùa: “Vị này cũng họ Diệp.”

Vừa dứt lời, người kia tỏ vẻ cao ngạo hơn hẳn. Có lẽ là gia tộc đứng sau hắn đủ khiến hắn tự tin, thậm chí khi đối mặt với Diệp Thiên hắn cũng có thể ngẩng cao đầu.

“Đã vậy thì cậu cũng phải hành lễ với tôi rồi. Dù gì tôi cũng là người cao quý nhất trong số những người họ Diệp. Đợi lần thi đấu này kết thúc, nể mặt Thiên Khải, tôi còn có thể đưa cậu quay về dòng tộc, vinh hoa phú quý sau này không cần phải bàn đến.”

Nói rồi tên họ Diệp kia lại hỉ mũi, bộ dạng đó thật kỳ bí.

Thế nhưng cũng không thể trách hắn có mắt như mù được vì với thực lực của Diệp Thiên mà một người bình thường như hắn nhận ra mới là lạ.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận