Lăng Thiên Chiến Thần

Nghe tới hai từ “Vu Thành”, cả hai người Vu Lan và Vu Đại Bảo đều cứng đơ người. Bọn họ tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.

Đặc biệt là Vu Lan. Bà ta lắc đầu: “Không, không thể nào. Thanh Nhi mặc dù cố chấp nhưng cũng không đến mức thuê sát thủ giết người.

“Vả lại từ sau khi nó bị thương vẫn luôn ở trong bệnh viện, cũng không ra ngoài làm gì.”

Mặc dù trong gia tộc người ta rất ít khi nói về tình thân, vả lại Vu Lan bỏ lại Vu Thành từ nhỏ, tình cảm mẹ con vốn chẳng mặn mà

Nhưng dù gì bọn họ cũng có chung dòng máu, cho nên bất giác cũng sẽ lên tiếng bảo vệ đối phương.

“Gần đây cậu ta đã tỉnh lại rồi. Nếu các người không tin thì tôi có thể gọi cậu ta ra đối chứng.”

Ác Thiên lập tức trả lời. Nói xong, ông ta liền rút điện thoại gọi.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói hết sức quen thuộc với Vu Lan: “Sư phụ Ác, sao thế? Tên tiểu tử Vu Lạc đó chết chưa?”

“Cậu đoán xem.” Ác Thiên lạnh nhạt lên tiếng. Thực ra ông ta đang cố kiềm chế cơn nóng giận.

Nếu không phải vì quen biết với Vu Thành, nếu không phải đối phương giao nhiệm vụ cho ông ta thì ông ta cũng không gặp phải chuyện này.

Nghĩ tới lực lực năm xưa của mình vào tầng thứ tám, gần như có thể tung hoành Bắc Cương, đến nhà họ Chu cũng chẳng thể làm gì được ông ta.

Bây giờ nghĩ lại, vốn dĩ có thể cao ngạo và khiến danh tiếng của mình vang xa hơn. Thế nhưng không ngờ nhiệm vụ giết người lần đầu tiên trở lại này đã trượt dài thế rồi.


Điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt.

Giọng nói vang lên trong điện thoại chính là của Vu Thành.

Lúc này hắn vẫn chưa nghe ra giọng điệu khác thường của Ác Thiên nên mới cười nói: “Thực lực của sư phụ Ác đây tôi đã từng chứng kiến. Ông còn có thể ám sát ông cố Chu thì một thằng oắt con ở trong thôn quê có là gì.”

“Ác sư phụ cứ yên tâm. Lát nữa tôi tận mắt trông thấy cái xác thằng đó và kiểm tra xong xuôi thì sẽ đưa cho ông bảo vật gia truyền của nhà họ Vu.”

“Đúng rồi, tiện thể ông xử lý luôn ông nội thằng oắt con đó đi. Tránh hậu hoạ về sau.”

Vu Thành tự tin nói.

Ác Thiên nói rõ ràng: “Cậu mau đến đây đi.”

“Được được được, giờ tôi qua liền.”

Vu Thành vội lên tiếng. Trước khi ngắt điện thoại, hắn còn lạnh lùng thêm lời: “Mẹ tôi cũng thật ngây thơ. Còn cho rằng lôi được thằng con hoang kia về đây là có thể lấy được gia sản vốn dĩ thuộc về tôi sao? Đúng là ngây thơ. Cũng may tôi quen với sư phụ Ác, nếu không thì…”

Nói tới câu cuối, hắn bèn cúp máy.

“Vu Thành lát nữa sẽ đến.”

Ác Thiên cất điện thoại đi, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Thực ra giọng nói của con đẻ mình thì người làm cha làm mẹ như các người chắc chắn có thể nghe ra.”

Câu này ông ta nói cho Vu Lan và Vu Đại Bảo nghe.

Sau đó khi nhìn Diệp Thiên, sắc mặt ông ta tỏ vẻ cung kính vô cùng: “Những gì nên nói tôi đều nói cả rồi, vả lại là sát thủ mà đến giờ tôi vẫn chưa giết người thì cậu có thể bỏ qua cho tôi không?”

Thế nhưng Diệp Thiên nghe xong lại lắc đầu.

Ác Thiên lặng người, hỏi trong hoang mang: “Cậu… cậu còn muốn thế nào nữa? Tôi chưa giết người, vả lại còn hợp tác hết mình. Những gì nên nói, không nên nói thì tôi cũng đều nói ra cả rồi. Cậu còn không tha cho tôi, lẽ nào là muốn dồn tôi đến chỗ chết?”

Diệp Thiên chậm rãi trả lời: “Mùi máu tanh trong phòng ông vẫn chưa xử lý cho sạch sẽ. Nếu tôi đoán không nhầm thì mùi máu tanh đó chính là máu trên người ông cụ Vu.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, anh còn không cho Ác Thiên cơ hội phản ứng liền vung tay lật tấm chăn mỏng đắp trên người ông cụ Vu ra.

Sau đó nhìn ông cụ Vu nằm trên giường, trên cổ đôi tay ông là những vết thương rất dài. Máu tươi vẫn còn đang không ngừng chảy ra.

“Bố.”


“Ông nội.”

Vu Đại Bảo và Vu Lạc cùng đồng thời hét lên trong kinh ngạc.

Sắc mặt của Ác Thiên cũng thay đổi hẳn. Ông ta nuốt nước bọt, và tỏ ra căng thẳng hơn bao giờ hết.

Diệp Thiên lên tiếng: “Tôi đã từng tiếp xúc với thế lực ở chỗ ông. Chỉ là một đám thích thử thách sức chịu đựng của người khác. Ông cũng không ngoại lệ cho nên ngay từ ban đầu sự lựa chọn này đối với bọn họ mà nói sẽ có kết cục thua lại càng thua.”

“Không chỉ mình Vu Lạc phải chết mà ông cụ Vu cũng sẽ chết, cho nên dù lựa chọn thế nào thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi.”

Diệp Thiên nói xong, cả căn phòng im phăng phắc. Mọi người đưa mắt nhìn nhau trong kinh ngạc. Đến cả Chu Mặc An nhìn Diệp Thiên lúc này cũng tỏ vẻ kiêng dè nghi ngại.

Loại sát thủ thế này thực sự quá đáng sợ.

“Tôi chỉ là giết hai người bình thường thôi. Cũng không đến mức chứ?”

Ác Thiên co rúm người lại.

Diệp Thiên lắc đầu: “Người thường cũng là người, huống hồ ông cụ Vu lại là người tôi quen biết. Cả đời ông ấy chưa bao giờ làm việc gì hổ thẹn với lương tâm. Ngoại trừ có hơi nuông chiều và mềm lòng với đứa cháu ra thì ông ấy là một người hết sức bình thường. Ông muốn giết ông cụ thì tôi đương nhiên không thể ngó lơ được.”

“Câu này của cậu có ý gì?” Ác Thiên căng thẳng thấy rõ.

Giây phút sau đó, Diệp Thiên lại lên tiếng lạnh nhạt: “Hôm nay ở lại đây đi. Cuộc đời ông nên chấm hết ở đây rồi.”

Nếu đối phương chỉ là sát thủ bình thường thì Diệp Thiên hoàn toàn có thể để ông ta rời đi. Nhưng vừa rồi Ác Thiên lại vì tính mạng mà đến cả thông tin của người thuê ông ta, ông ta cũng nói thẳng ra.

Loại sát thủ hai mặt như vậy lại là một kẻ điên không có nhân tính cho nên rất dễ phát rồ mất trí.


Bọn họ luôn thăm dò tình hình. Khi tình hình bất lợi với mình thì bọn họ có thể trở mặt ngay tức thì.

“Hừ, tôi cũng đã hạ mình như thế rồi mà cậu lại còn muốn giết tôi à?”

Ác Thiên tức tối ra mặt. Ông ta hắng giọng lên tiếng. Quần áo trên người ông ta chợt rách bục ra, để lộ cơ bắp cuồn cuồn.

Mọi người nhìn ông ta với vẻ ngỡ ngàng. Thân hình Ác Thiên không phải gù như mọi người nghĩ mà vì có lớp cơ bắp cuộn lên.

“Tôi dù gì cũng là võ sĩ tầng thứ chín và đã thành danh từ lâu. Nếu không phải sợ bị thương ảnh hưởng đến tinh thần thì cậu cho rằng vừa rồi tôi phải xuống nước hạ giọng với cậu hay sao?”

“Cậu đã muốn giết tôi thì tôi cũng lật bài ngửa thôi. Thực lực thật sự của tôi là tầng Đỉnh Phong thứ chín.”

Ác Thiên vừa dứt lời, từng thớ thịt và cơ bắp trên người ông ta đột nhiên toát ra cả khí tức, sau đó từng phần cơ bắp trên người ông ta bắt đầu trải đều khắp cơ thể.

Chẳng mấy chốc, một người cao ít nhất là 1m90, thân hình vạm vỡ xuất hiện trước mắt mọi người. Từng đường máu đều hằn lên thấy rõ. Cả người ông ta toả ra sức mạnh khủng khiếp.

Thực lực của một võ sĩ đỉnh phong tầng thứ chín hiện ra trước mặt mọi người. Cái khí thế toả ra từ người ông ta bao trùm khắp căn phòng.

“Đây, đây…”

Đám người Vu Lan mặt mày trắng bệnh. Bọn họ mở to mắt tỏ vẻ kinh hãi.

Đến cả Chu Mặc An cũng sợ thấy rõ, nhưng hắn không bỏ chạy vì trong mắt hắn thì Diệp Thiên còn mạnh hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận