Lăng Thiên Chiến Thần

Mấy người đi theo sau nghe thấy thành viên của Bắc Cương Minh nói vậy liền đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ hốt hoảng lo sợ.

Thế nhưng ngay sau đó, một cô gái tóc ngắn cắn răng lên tiếng: “Tôi trước.”

Nói rồi, cô ta chủ động bước lên trước, ánh mắt nhìn chăm chú cửa bốn cánh.

Cuối cùng, cô ta chọn hai cánh cửa ở bên phải. Cô ta giơ tay khẽ đẩy, cánh cửa đã mở ra.

Cảnh tượng ập vào mắt đen xì như hũ nút, nhưng ngay sau đó đã có luồng ánh sáng ánh lên, và tiếp theo, bên trong hiện lên con đường thẳng tắp.

“Chọn đúng rồi.”

Sau khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô gái đột nhiên mừng ra mặt và vô thức xông vào trong.

Có điều giây phút ngay sau đó, ‘khậc’ một tiếng, cánh cửa vốn dĩ đã bị đẩy ra đột nhiên tự động đóng lại, bên trong có tiếng kẹt cửa.

Có người thứ hai lập tức đẩy cửa ra, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể khiến cánh cửa mở ra được.

Còn bên trong lại im bặt, khả năng cách âm thực sự quá tốt.

“Đây…đây là chọn đúng đường hay sai đường vậy?”

Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Nhưng lúc này, người vốn dĩ im lặng quan sát như Diệp Thiên đột nhiên di chuyển.

Chỉ thấy anh tiến lên trước một bước giơ tay lên, sau đó dưới những ánh mắt quan sát đầy ngỡ ngàng của mọi người, Diệp Thiên tung một đòn lên cánh của đang khoá chặt kia.

Một âm thanh vang lên.

“Cánh cửa này có chất liệu giống hệt với những bức tường xung quanh, đều được làm bằng thiên thạch. Thực lực của võ sĩ tầng thứ mười cũng không thể làm hư hại được.”

Có người lên tiếng.


La Hằng tỏ vẻ ngỡ ngàng, sau đó lại lắc đầu cười, ông ta định nói gì đó nhưng ngay sau đó cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc lại xuất hiện.

Trên cánh cửa mà Diệp Thiên vừa tung một chiêu vào, đột nhiên nghe tiếng ‘tách tách’, sau đó cánh cửa đột nhiên nứt thành bốn, năm phần. Đá nứt vụn bay tứ phía.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn, tỏ vẻ không thể nào tin nổi, đặc biệt là La Hằng.

Ông ta là võ sĩ tầng thứ mười, ông ta thừa hiểu sự kiên cố của mê cung này thế nào. Sao chỉ cần một đòn mà Diệp Thiên đã có thể đánh vỡ cả cánh cửa kia?

“Muộn một bước rồi.” Lúc này Diệp Thiên mới chậm rãi lên tiếng kéo mọi người về thực tại, sau đó tất cả mọi ánh măt đều đổ dồn vào bên trong kia và hít vào một hơi thật sâu.

Chỉ thấy cô gái tóc ngắn vừa rồi lúc này đang ngồi phịch trên đất, đôi mắt trừng to, mặt mày sợ hãi và đã tắt hơi thở.

“Sao đã chết rồi?”

“Rốt cục có chuyện gì vậy?”

“Không hề có lấy dấu hiệu gì là ẩu đả cả.”

“Thật đáng sợ.”

Mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, trong chốc lát bầu không khí nặng nề bao trùm.

Nửa phút trước còn đang là người sống sờ sờ, vậy mà cánh cửa vừa đóng lại rồi mở ra thì đã là người chết rồi.

Điều quan trọng là chết thế nào?

Sao lại có thể chết nhanh đến như vậy?

Không ai dám lại gần.

“Tốt nhất mọi người lùi về sau một chút.”

Lúc này Diệp Thiên lại tiếp tục lên tiếng: “Là khí độc. Chỉ cần đi vào trong, cánh cửa đóng chặt lại thì bên trong lập tức có khí độc được phóng ra, và có thể khiến người ta phải chết.”

Nói rồi, anh hít hít một cái, sắc mặt mọi người lúc này tái nhợt hẳn.

Có người hoang mang lo sợ: “Tiểu Nhiễm là võ sĩ tầng thứ bảy, thế mà chết nhanh như vậy. Khí độc này quả thật đáng sợ.”

Lúc này mọi người đã lùi hế về sau, về lại vị trí khi vừa mới tới đây.

Chỉ có một người không lùi lại và ánh mắt của những người còn lại đều chăm chú nhìn người này. Người đó không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên.

Diệp Thiên lại đi tới trước những cánh cửa khác, đẩy cửa ra, và giống như cô gái tóc ngắn trước đó, đẩy cửa ra một cách dễ dàng rồi bước vào rong.

‘Khậc’ một tiếng, cánh cửa đóng chặt lại.

“Anh, anh ta không sợ sao?”

Mọi người trợn tròn mắt nhìn, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Chỉ có mấy người phía Bạch Tử U là vẫn điềm tĩnh. Bọn họ theo Diệp Thiên lâu năm và không rõ thực lực của Diệp Thiên mạnh cỡ nào, nhưng bọn họ có niềm tin bất diệt đối với Diệp Thiên.


Rầm.

Rất nhanh, cánh cửa mà Diệp Thiên đi vào vỡ tung.

Diệp Thiên lập tức đi ra, ngay sau đó đằng sau anh liền có một ngọn lửa nhưng đã tắt rất nhanh sau đó.

“Ngọn lửa này lại có thể khiến bức tường bị ảnh hưởng?”

Người nào tinh mắt là có thể nhận ra ngọn lửa đã đốt một phần lớn thiên thạch của mê cung kiên cố kia.

Nhiệt độ của nó cao thế nào chứ?

Nhưng ngay sau đó mọi người càng tỏ ra kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên hơn.

Tiếp đó lại là một cánh cửa được mở ra, đi vào rồi một đòn tung ra làm vỡ cửa, và cuối cùng là Diệp Thiên bước ra.

Sau khi bước ra mới coi như hoàn thành cả một quá trình.

“Đều là cửa giả.” Lúc này Diệp Thiên quay lại.

Mọi người nghe xong thì đều ngỡ ngàng.

Con đường phía trước không thông mà mọi người lại cho rằng con đường đi đúng nằm ở bên trong cánh cửa. Kết quả hiện giờ lại thế này.

Vậy thì cũng có thể nói nơi này còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

“Cậu Diệp, cậu có thể dùng một đòn phá bỏ mấy cánh cửa kia, vậy chi bằng quay về rồi phá bỏ cánh cửa chính đang chặn kia, như vậy là có thể ra ngoài được rồi.”

Có người đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thiên trả lời: “Muộn rồi.”

“Cậu có ý gì?”

Mọi người ngỡ ngàng. Cái gì mà muộn rồi cơ?

“Các người có thể lựa chọn quay về mà xem.” Diệp Thiên nói rồi bổ sung thêm: “Với độ dày của cửa đá được chặn kia, tôi cũng chưa chắc có thể đánh sập nó. Còn mấy cánh cửa vừa rồi, võ sĩ tầng thứ mười dùng vài đòn là cũng có hy vọng đánh sập rồi.”


Nghe Diệp Thiên nói vậy, có người không tin và lựa chọn quay về, nhưng chẳng mấy chốc người quay về kia đã trở lại với vẻ mặt sợ hãi và tối như tro tàn.

“Đều là khí độc bủa vây.”

Người quay trở lại sợ hãi nói: “Hiện giờ trên những con đường đi đã bị khí độc bao trùm, vả lại vừa rồi còn có người chìm trong đám khí độc đó. Đến từ ‘cứu mạng’ còn không hét lên nổi đã không nghe thấy tiếng rên rỉ gì nữa rồi.”

“Rốt cục đây là mê cung gì vậy?”

“Không thể nào, không thể nào… Tôi nghe nói về mê cung Thiên Ngoại của Bắc Thiên Các rồi, cũng không đến mức đáng sợ thế này.”

“Rốt cục là có chuyện gì? Lẽ nào vì mê cung lần này bị chặn đứng cho nên mới xảy ra những thay đổi này?”

Mọi người hoang mang vô cùng. Người nào người nấy tối sầm mặt lại.

Hiện giờ không thể lui bước, tiến cũng không thể nào tiến thêm và còn không biết chắc chắn con đường chính xác cần đi là đâu.

Điều quan trọng nhất đó là bên trong có rất nhiều đường giả đã đành, và những con đường ấy còn chất đầy hiểm nguy chết người.

Những thành viên của Bắc Cương Minh cũng chìm vào nỗi sợ hãi.

“Sớm biết thế này thì tôi chọn lui cho rồi.”

“Có phải có người cố ý nhằm vào Bắc Cương Minh chúng ta không? Mỗi ải đều gặp phải nguy hiểm.”

“Lần này hình như là nguy hiểm hơn. Lẽ nào phải chết ở đây sao?”

Người nào người nấy đều tỏ vẻ tuyệt vọng vì thực tế bọn họ không còn cách nào khác.

La Hằng cau mày, vội nhìn về phía Diệp Thiên rồi nói: “Cậu Diệp, cậu nghĩ rằng nên làm gì tiếp theo?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận