“Long tiền bối phải không? Lát nữa tôi sẽ tìm ông nói chuyện. Hiện giờ tôi cần phải đàm đạo với người bạn cũ đã”, Diệp Thiên nói với Long tiền bối.
Ông ta nghe xong thì liền gật đầu, không dám phân bua nửa lời, thậm chí thái độ đó còn cho người ta cảm giác như thể ông ta đang hết sức kinh hãi.
Lúc này Diệp Thiên đã phóng tầm mắt về phía cách đó không xa nơi người mặc đồ kín bưng, nói: “Tới lúc này rồi mà còn không định lộ diện hay sao? Thiên Khải?”
Hai từ cuối cùng của Diệp Thiên khiến cho không ít người phải thẫn thờ, đặc biệt là Bách Mi.
Cô ta vừa kinh ngạc với thực lực của Diệp Thiên lại cảm thấy may mắn vì Bạch Ngục đã chết.
Bây giờ nghe thấy hai từ “Thiên Khải”, cô ta lại càng tỏ vẻ kỳ lạ hơn.
Diệp Huy bị trọng thương lúc này cũng ngỡ ngàng. Rõ ràng hắn ta cũng không biết người bịt kín mít kia có thân phận gì và đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên người đó từ Diệp Thiên.
Thiên Khải đại diện cho Võ Minh, là sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, thực lực mạnh nổi danh thiên hạ.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Thiên Khải ở phía đối diện từ từ giơ tay lên, sau đó hắn ta kéo giật phăng phần mũ choàng kín màu đen trên đầu. Tấm áo choàng bị giật và một khuôn mặt trẻ tuổi hiện ra.
Khí chất của đối phương vô cùng nho nhã, cho người ta cảm giác như một tài tử nho nhã yếu ớt.
Nhưng ánh mắt của hắn ta lại hết sức nghiêm nghị và đầy khí chất của kẻ bề trên.
Đó chính là Thiên Khải.
Một người hết sức tự tin, hết sức điềm tĩnh, một người đầy mưu kế và tính toán chu toàn, thế mà hiện giờ hắn ta lại đứng sừng sững trước mặt Diệp Thiên.
Sự tự tin không còn nữa, sắc mặt không còn vẻ hờ hững nữa mà ngược lại hắn hoang mang và kinh ngạc thấy rõ. Trong đôi mắt đó lại càng tỏ vẻ mông lung vô định.
“Cậu, cậu rốt cục có thực lực thế nào?”, Thiên Khải lên tiếng hỏi những gì mà mình muốn biết.
Điều mà hắn ta tự tin nhất chính là thực lực của mình. Tuổi của hắn còn trẻ mà đã đạt thực lực tầng thứ mười, cũng chính vì thực lực mạnh mẽ nên hắn luôn trong tư thế ngạo nghễ ung dung.
Thế nhưng bây giờ mọi thứ đã chẳng còn nữa.
Từ giây phút một người giết chết cả hai võ sĩ tầng thứ mười thì sợi dây phòng ngự trong lòng hắn ta đã đứt lìa, thế giới quan như vỡ vụn.
Những gì còn lại trong hắn chỉ còn là sự khó tin và nỗi hoang mang vô định.
Diệp Thiên bật cười: “Sau tầng thứ mười”.
Thực ra đến bản thân anh cũng không biết thực lực của mình hiện giờ là gì vì khi chưa có được chân truyền của Thuỷ Tổ, khi anh vận hết sức lực thì đã vượt qua tầng thứ mười quá xa rồi.
Hiện giờ không chỉ giành được chân truyền của Thuỷ Tổ, lại có được sức mạnh đặc biệt từ những tảng đá vỡ của mê cung Thiên Ngoại, lại thêm sau đó hút cạn tu vi của Tô Vân Hải và Bạch Ngục cho nên Diệp Thiên của hiện tại đã không còn biết mình đang ở cảnh giới nào nữa rồi.
Có điều Diệp Thiên có một cảm giác rất trực quan rằng khi anh dùng hết sức, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến tất cả mọi người ở đây biến thành tro bụi và còn có thể huỷ hoại cái gọi là Đỉnh Thuỷ Tổ nữa.
“Hoá ra là vậy…”
Thiên Khải cười một nụ cười tàn nhẫn: “Từ sau tiệc mừng thọ ông cố Chu, tôi vẫn luôn do dự nên đứng về phía cậu hay đứng về phía Bắc Dương của Bắc Thiên Các”.
“Thậm chí trước đêm cuộc so tài của Bắc Thiên Các diễn ra, tôi còn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng”.
“Nhưng mãi tới mấy ngày gần đây, nhà họ Diệp có người tới, lại cho tôi đãi ngộ rất cao, đó là sự đãi ngộ không thể nào chối từ khiến tôi hợp tác với bọn họ. Tôi dẫn theo Diệp Huy, tìm thấy vùng đất trọng yếu của Bắc Thiên Các, lấy đi Thuỷ Tổ Kiếm…”
“Đáng tiếc, mọi thứ có vẻ như không giống với những gì tôi nghĩ. Bắc Thiên Các có tính toán riêng của mình còn Thuỷ Tổ Kiếm lại mất đi thần tính”.
“Cho nên lựa chọn của tôi lại trở thành trò cười”.
“Nhưng đã chọn rồi thì đâm lao phải theo lao. Dù gì thì những gì mà nhà họ Diệp cho tôi quá hậu hĩnh, chỉ cần có thể ra ngoài thì có thể nhận được sự dẫn dắt của nhà họ Diệp, bước vào gia tộc ẩn thân trong truyền thuyết, tiến hành tu luyện”.
“Có điều vận mệnh lại trêu đùa với tôi. Bắc Dương phản bội lại tất cả mọi người còn cậu lại thể hiện cho mọi người thấy thực lực không thể nào tin nổi”..
“Tôi không cam tâm”.
Nói xong, Thiên Khải hít vào một hơi thật sâu, sau đó di chuyển.
Bóng hình hắn như mũi tên lửa, nhanh chóng xông lên, đem theo một luồng khí tức và sức mạnh có thể huỷ diệt tất cả rồi lao về phía Diệp Thiên.
Hắn ta muốn thử một lần, muốn biết khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên rốt cục là bao xa.
Diệp Thiên bình tĩnh nhìn về phía Thiên Khải đang lao vun vút tới. Anh chỉ giơ tay hoặc có thể nói là chỉ giơ một ngón tay.
Vút!
Trong chốc lát, một âm thanh vang lên và bóng người Thiên Khải cũng theo đó mà khựng lại giữa không trung.
Giữa ấn đường của hắn đã bị một ngón tay chọc xuyên vào, máu tươi chảy ra lênh láng. Còn tay của hắn rõ ràng đập trúng vào trán Diệp Thiên nhưng người chịu đau lại là hắn.
Tay phải hắn vẹo đi, và gãy ngay lập tức.
“Cậu, cậu…”
Thiên Khải trợn tròn mắt kinh hãi. Nhưng ngay sau đó hắn ta lại nở nụ cười giống như đã nản lòng và nói: “Muốn biết tin tức của bố cậu thì một tháng sau tới Đông Đảo…”
Dứt lời, sắc mặt Thiên Khải tỏ vẻ như được giải thoát, xác hắn ngã ra đất.
Diệp Thiên nheo mắt nhìn.
Bố… Đông Đảo…
Cộp, cộp, cốp.
Sau đó Diệp Thiên không dừng bước mà cứ thế tới bên cạnh Diệp Huy.
Lúc này ba hồn bảy vía của Diệp Huy chỉ còn lại một phần hồn một phần vía. Hắn cứ thế ngây dại đứng một chỗ.
Nếu nói rằng hắn không nhìn thấy Tô Vân Hải và Bạch Ngục chết thế nào, cũng không biết Diệp Thiên mạnh cỡ nào thì vừa rồi, sau cái chết của Thiên Khải, hắn đã được chứng kiến một cách chi tiết tường tận.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, nếu dùng con kiến và con voi để hình dung thì cũng đã đề cao Thiên Khải quá rồi. Thiên Khải căn bản không hề có khả năng là đối thủ của Diệp Thiên được.
“Có thể không giết tôi…”
Diệp Huy đột nhiên bật khóc. Giây phút Diệp Thiên đi tới phía trước hắn, hắn như thể không còn lấy hồn vía nữa, cứ thế quỳ dưới chân Diệp Thiên, nằm rạp ra đất và không ngừng dập đầu.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn hắn rồi thản nhiên hỏi: “Mục đích nhà họ Diệp cho cậu tới đây làm gì? Còn Đông Đảo là thế nào?”
Diệp Huy không dám chần chừ lập tức trả lời: “Mục đích của tôi tới đây chính là chân truyền ở vùng đất trọng yếu và còn phối hợp với Thiên Khải vừa hợp tác…để đoạt lấy Thuỷ Tổ Kiếm”.
“Còn Đông Đảo, là một vùng đất của gia tộc quy ẩn. Bọn họ có người tài giỏi có thể khiến Thuỷ Tổ Kiếm khôi phục thần tính”.
Diệp Huy đem mọi thứ mình biết nói ra. Diệp Thiên nghe xong thì sáng mắt lên.
Mặc dù Thuỷ Tổ Kiếm với anh mà nói không có tác dụng gì nhưng nếu như có thể khôi phục lại nguyên trạng cho nó thì lại có thể khiến anh có được một số cảm ngộ khác.
Còn cái gọi là “thần tính” là thứ gì?
“Được rồi, cậu và tôi không thù hận, hôm nay tôi tha cho cậu một mạng”.
Diệp Thiên trả lời. Diệp Huy nghe vậy thì mừng rơi nước mắt, suýt chút nữa thì cao hứng quá mà ngất đi.
Nếu có thể sống thì chẳng ai muốn chết cả, thế nhưng giây phút sau đó, hắn ta lại đứng người.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên cử động ngón tay. Một luồng sức mạnh xuất phát từ đầu ngón tay, cứ thế thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Huy.
- ------------------