Giống như có một cái dùi trống cứ thế coi tâm trạng trong lòng Diệp Thiên như mặt trống, không ngừng thôi thúc.
Trước đó Diệp Thiên còn do dự nhưng bây giờ thì anh đã chắc chắn rằng nơi này chính là Thuỷ Tổ Mộ, hoặc có thể nói thực ra Bắc Thiên Các được xây dựng bên trên Thuỷ Tổ Mộ.
Chẳng trách mà có thể sừng sững đến ngày hôm nay. Chẳng trách mà mỗi một các chủ rõ ràng tư chất đều rất bình thường nhưng cuối cùng thì thành tựu lại rất cao. Chẳng trách vố số gia tộc, vô số thế lực vẫn luôn nghĩ mọi cách đưa con cháu mình tới Bắc Thiên Các.
Hoá ra bọn họ đã nghi ngờ từ trước rằng Thuỷ Tổ Mộ nằm ở đây.
“Còn về phía Bắc Thiên Các….”
“Có lẽ là bọn họ đã tiến hành tìm kiếm cả hàng trăm năm trong phạm vi nội bộ nhưng đều không thu được gì, cũng không phát hiện ra vùng đất này.”
“Thời gian lâu dần, thời đại tiên tiến, võ sĩ thoái hoá. Người có thể vào bên trong này lại càng ít. Tới bây giờ gần như không ai có thể vào đây.
“Cho nên mỗi năm Bắc Thiên Các mới mở cửa tổ chức đại hội để cho mọi người tới tham dự.”
“Vì bọn họ tin rằng sẽ không có ai phát hiện ra bí mật của Bắc Thiên Các nhiều hơn bọn họ, bọn họ càng tin rằng sẽ không ai có thể đi tới đây.”
Diệp Thiên đã có đoán định rõ ràng trong lòng.
Đáng tiếc, Bắc Thiên Các có tính trăm phương ngàn kế thế nào cũng không thể dự đoán nổi có một người khác biệt như Diệp Thiên.
Hoặc có thể nói là đã từng dự liệu nhưng không để ý, thậm chí càng có thái độ quan tâm nghiêng về phía Thiên Khải hơn.
Cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Thiên nhả ra khí cặn rồi nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra gì, hình như không hề có bộ máy nào có tính tấn công nữa.
“Thử độ cứng của cánh cửa xem dày thế nào.” Diệp Thiên không muốn nghĩ nhiều thêm nữa bèn ra tay chuẩn bị chạm vào cánh cửa đá khổng lồ trước mặt.
Nhưng đương lúc Diệp Thiên chạm vào cánh cửa này thì cả khu vực này xảy ra biến cố.
Xung quanh tối đen như mực, những sắc xanh lam lờ nhờ trên tường đột nhiên biến mất.
Nhưng ngay sau đó lại có một chùm sáng xuất hiện, là ở phía tấm hoành phi loé lên, vừa hay chiếu tới chỗ Diệp Thiên.
Sau đó, bên trong cả khu vực rộng lớn này chỉ có mình Diệp Thiên và cái bóng của anh.
Tiếp đó, bóng Diệp Thiên đột nhiên đứng yên, như thể biến thành một người thật vậy.
Một bóng người đen xì, không có diện mạo, không ăn vận gì.
Và rồi cái bóng đó di chyển, một đòn được tung ra và còn là động tác mà Diệp Thiên rất thuộc.
Mục tiêu chính là ngực Diệp Thiên.
“Hả?” Diệp Thiên lần đầu tiên biến sắc.
Thế nhưng anh lại thấy kì lạ hơn.
Chưa bàn đến bóng đen đó hoàn toàn chính là cái bóng của anh biến thành, mà chỉ cần nói tới luồng khí tức phát ra từ cái bóng đó, giống y hệt với khí tức trên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên né tránh nhưng cái bóng đó như thể đã biết trước vậy, cánh tay nó khẽ rung, một luồng khí tức có thể đánh tan tác tất cả được tung ra.
“Hừ”, Diệp Thiên hắng giọng.
Không né tránh tiếp nữa mà anh coi cái bóng trước mặt chính là đối thủ thực sự.
Anh tung một đòn vào đối phương, dùng sức lực hoá giải chiêu thức rồi dung hoà thực lực.
Cuối cùng thì bộc phát ra ngoài.
Rầm!
Cả không gian rúng động, hai bóng người nhanh chóng giao đấu với nhau.
Đây là cảnh tượng trước nay chưa từng có.
Nếu có người ngoài ở đây, thậm chí là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng sẽ bị khí tức toả ra từ hai bóng người kia làm cho tan xương nát thịt.
Vù vù vù….
Tách!
Cánh cửa đá không lồ bị đánh trúng và nứt rời ra.
Bên trong đó có cỗ quan tài bằng đá đang đặt trong không gian vô cùng tĩnh mịch, xung quanh còn có một tượng binh mã như thật đứng canh.
Thế nhưng Diệp Thiên đang trong trận giao chiến, không thể quan tâm gì hơn tới những điều này. Chẳng còn cách nào khác, cái bóng đối diện có thực lực ngang với anh, những gì anh biết thì nó cũng biết.
Rầm rầm rầm…
Mặt đất nứt lìa, giống như cái bẫy, nứt lìa ra không phải chỉ theo đường mà như sụt lún.
……
Lúc này ở phía trên mê cung đã qua một ngày và một đêm.
Mọi người đã xử lý xong vài con quái vật và xung quan rất yên tĩnh, nhưng chờ đợi thì rất sốt ruột.
Trong khoảng thời gian này đã có người đi tìm con đường khác, rất ít người quay lại.
Những người quay lại hoặc là không thể tìm được con đường nào có thể đi, hoặc là gặp phải cảnh nguy hiểm chết người nên mới tìm đường quay lại.
“Còn phải đợi bao lâu chứ?”
“Mặc dù võ sĩ không cần quá nhiều lương thực để ăn nhưng cũng phải ăn chút gì đó.”
“Đúng vậy, lúc tôi vào đây vẫn còn tưởng một hai ngày là có thể ra ngoài nên còn không lấy đồ ăn, nhưng từ khi vào tới bây giờ cũng ba bốn ngày rồi mà căn bản không thể nào ra được.”
“Tôi cho rằng giữa đường có thể từ bỏ rồi về theo đường cũ, không ngờ đến lối vào cũng bị bít lại.”
“Có phải xảy ra chuyện không?” Tamlinh247.com
“Tôi nghĩ trăm phần trăm là có chuyện rồi.”
“Mới vào lấy chìa khoá đầu tiên đã khó khăn nguy hiểm thế này rồi, đừng nói tới những con đường sau đó.”
Mọi người cảm thấy vô vị nên xì xào bàn tán.
Lại một ngày mới, có người cho rằng Diệp Thiên đã vào bên trong đó hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi nên chắc chắn là ‘Diệp Thiên đã gặp chuyện chẳng lành’. Mấy từ này bắt đầu được người ta nói đến thường xuyên hơn.
Nhưng cũng chẳng thể trách bọn họ vì thực sự là quá nguy hiểm.
Chỉ nói với khi vào lấy chiếc chìa khoá đầu tiên đã chẳng có nổi mấy người có thể làm được, còn phía sau nữa?
E rằng đến hối hận cũng không có cơ hội.
Từ sau khi Diệp Thiên đi vào trong đó, nhóm người phía Bạch Tử U không hề chợp mắt, sắc mặt tối sầm lại.
Còn phía Bắc Cương Minh thì lại xuất hiện sự chia rẽ bất đồng.
“Minh Chủ, tôi cho rằng thay vì ở đây chờ đợi thì chi bằng chúng ta tìm đường khác, với thực lực của ông, muốn tìm đường khác có thể đi được chắc chắn dễ dàng hơn người khác.”
Một võ sĩ tầng thứ sáu lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Du Thanh và Du Yên cau mày phản bác: “Ý của cậu là gì thế hả? Quên hết tất cả mọi sự giúp đỡ của anh Diệp với chúng ta cả đường đi rồi à?”
Hai chị em kia vừa dứt lời, võ sĩ tầng thứ tám duy nhất của Bắc Cương Minh lập tức lên tiếng: “Thanh Nhi, Yên Nhi, các cô cũng không thể trói buộc người khác như thế được. Anh Diệp đúng là đã rất quan tâm bảo vệ chúng ta nhưng người được lợi nhiều nhất là hai cô. Lúc ở núi lửa, anh Diệp chỉ cứu mình hai cô.”
“Cho nên hai chị em các cô bảo vệ anh ấy, đợi anh ấy là điều đương nhiên nhưng không thể bắt mọi người cùng đợi được.”
“Vì sự tín nhiệm của các cô với anh Diệp mà mọi người đều không đem theo lương thực. Đợi một ngày một đêm đã tới giới hạn rồi.”
“Nếu không nhanh chóng tìm đường ra thì không cần đợi Diệp Thiên ra ngoài, phần lớn số người trong chúng ta đều không thể nào trụ được.”
Võ sĩ tầng thứ tám này dứt lời, xung quanh chìm vào im lặng.