Lăng Thiên Chiến Thần

Dứt lời, Phong Vô Nhai nặng nề ngã vật ra đất, còn trong mắt Diệp Thiên lại không hề tỏ ra thương hại.

Ông ta đã lựa chọn đối đầu với anh thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị giết bất cứ lúc nào.

Sau khi xử lý ông ta, những tên còn lại không phải là trở ngại gì với Diệp Thiên nữa. Việc tiếp theo bọn họ làm đó chính là chờ đợi Thuỷ Tổ Kiếm được tu sửa.

“Xem ra, lần này sẽ kết thúc tốt đẹp thôi”, Long Thi Thanh chống hông tỏ ra hài lòng với kết quả ngày hôm nay.

Có điều Diệp Thiên vẫn chưa yên lòng. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy lúc này trên trời gió giục mây vần.

“E rằng việc này chưa thể giải quyết được dễ dàng như vậy”, Diệp Thiên thầm nghĩ.

“Sao vậy? Lẽ nào còn có kẻ địch tới nữa sao?”, Long Thi Thanh cho rằng không thể như vậy.

Vì dù sao thì nhà họ Phong cũng đã bị tiêu diệt.

Nhưng Diệp Thiên lại bật cười, nói: “Thuỷ Tổ Kiếm được tu sửa, thông tin này nếu được lan ra ngoài thì em đoán tới lúc đó sẽ có bao nhiêu thế lực xuất hiện?”

“Đây….”, Long Thi Thanh sững người.

Đúng vậy, một thanh kiếm mạnh như vậy nếu được tu sửa xong thì đối với các thế lực trên thế giới này mà nói chắc chắn sẽ có sự thu hút rất mạnh.


Nhà họ Phong có lẽ mới chỉ là những kẻ đầu tiên mở màn mà thôi.

Tiếp sau đó mới là nguy hiểm thực sự.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Ngày thứ hai, Diệp Thiên có thể cảm nhận được luồng khí chết chóc trong không gian khiến anh không khỏi cau mày. Diệp Thiên tới nơi cao nhất ở đây phóng tầm mắt ra xa, chỉ trông thấy ở nơi xa nhất đột nhiên có một đoàn người đang di chuyển về phía bọn họ.

Những kẻ đi đầu đều mặc trường bào, trông giống như kiếm khách thời xưa.

Sau lưng mỗi tên đều có một thanh kiếm dài, số lượng người đang tới đây cũng phải đến hơn ba trăm người.

Ngoài bọn chúng ra thì còn có các đoàn người khác, số lượng ít nhất cũng phải ba đến năm trăm người.

Tất cả cộng lại cũng phải đến hàng nghìn người. Đối diện với quá nhiều người như vậy, Long Thi Thanh không khỏi căng thẳng.

Cô lùi sau hai bước hít vào một hơi thật sâu: “Diệp Thiên, bao nhiêu người vậy chứ? Tại cái miệng quạ đen của anh. Nếu anh không nói thì sẽ không có nhiều người đến vậy”.

“Em trách anh đấy à?”, Diệp Thiên nhìn cô bất lực.

“Anh…”, Long Thi Thanh chẳng còn biết nói thêm gì nữa.

Bước đầu cô có thể đoán được số lượng người cũng phải cả nghìn, còn Diệp Thiên lúc này đã có thể đoán định chừng hơn ba nghìn người, có điều anh không hề tỏ ra sợ hãi.

Anh nhìn sang Long Thi Thanh ở bên: “Ở đây nguy hiểm, em không nên ở lại. Nếu sợ thì trốn về chỗ lư nhúng kiếm đi”.

“Sợ? Em không sợ”, Long Thi Thanh ngẩng đầu hiên ngang nói.

“Vậy sao? Sao anh thấy em giống như đang sợ thế?”, Diệp Thiên nhìn cô như cười như không.

“Anh…”

“Em đang đang lo cho anh đấy”, Long Thi Thanh hắng giọng. Nói thật thì hiện giờ cô cũng cảm thấy có phần bất lực vì thực sự cô chưa bao giờ thấy người đông như vậy, vả lại trông bọn chúng như đàn ong vỡ tổ, quả thực Long Thi Thanh cũng cảm thấy sợ hãi.


Nhưng trước mặt Diệp Thiên, cô đương nhiên sẽ không thể hiện ra, lúc này chỉ có thể tỏ ra rất anh dũng.

Diệp Thiên cười nói: “Tiếp sau đó em đứng một bên quan sát là được rồi, mọi thứ để anh lo”.

Dứt lời, Diệp Thiên lao người lên trước nhanh như điện, giống như mũi tên được bắn ra khỏi cung vậy.

“Giết!”

“Kẻ nào cản đường kẻ đó chết”.

Đám địch thấy rõ thái độ của Diệp Thiên nên không kẻ nào phí thêm lời, cũng ào ào xông lên như đàn ong vỡ tổ hòng lấy mạng Diệp Thiên.

Đáng tiếc, Diệp Thiên là ai chứ? Anh là võ sĩ trên cả tầng thứ mười. Thấy quá nhiều kẻ địch như vậy, anh đương nhiên sẽ đương đầu bằng mọi giá.

Kẻ đầu tiên ra tay chính là người của phía kiếm khách kia. Tên cầm đầu hét lên: “Xuất kiếm”.

Dứt lời, những tên bên cạnh hắn lần lượt rút kiếm ra chĩa về phía Diệp Thiên.

Thế tấn công của bọn chúng có thể coi là rất mạnh, từng thanh kiếm sắc trong tay bọn chúng gần như là đồng thời vung ra và kết thành mạng lưới lớn đầy sức mạnh.

Thấy thế tấn công của bọn chúng, Diệp Thiên nhếch miệng: “Có tác dụng sao?”

Dứt lời Diệp Thiên vận nội công, tung đòn về phía đối phương. Chỉ nghe tiếng “rắc”, từng thanh trường kiếm trong tay bọn chúng dưới sự công kích vừa rồi của Diệp Thiên cứ thế gãy đôi, gãy ba.

Diệp Thiên được đà xông lên.


Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Diệp Thiên không hề phí thêm lời, giết chúng ngay lập tức.

Những tên còn lại thấy vậy thì không chần chừ thêm, tiếp tục triển khai thế tấn công hướng về Diệp Thiên.

Lần này không phải chỉ những kẻ dùng kiếm tấn công mà còn có cả người của phe khác.

Bọn chúng tả xung hữu đột, ở mỗi bên đều vận hết sức nhằm đánh Diệp Thiên nhanh nhất có thể.

Diệp Thiên thấy thế thì hoàn toàn không có ý định né tránh, đến cả Long Thi Thanh ở phía xa cũng phải ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mặt.

Những kẻ địch mạnh thế này đương nhiên khiến Diệp Thiên không còn đượng thoát rồi. Lẽ nào anh ấy chỉ còn con đường chết sao?

Có điều sự thực lại trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của Long Thi Thanh.

Diệp Thiên gằn giọng: “Ha ha ha, chỉ có vậy mà muốn đối đầu với tôi? Nực cười”.

Dứt lời, Diệp Thiên di chuyển thoăn thoắt, không khác gì cỗ máy giết người.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận