Lăng Thiên Chiến Thần

Trịnh Khôn càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có điều hiện giờ hắn ta lại không thể hiện ra ngoài mặt.

Hắn ta muốn tập trung dạy cho Diệp Thiên bài học nhớ đời trong cuộc so tài sắp diễn ra, khiến cho Diệp Thiên phải quỳ xuống xin tha, đây mới chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất.

“Đúng, cứ vậy mà làm”, Trịnh Khôn nghĩ thầm. Sau đó hắn quay sang nói với Diệp Thiên. “Tiểu tử, cậu cho rằng mình lợi hại lắm sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng: “Cho dù quy định thi thế nào cũng vẫn có thể chiến thắng thì đó mới gọi là lợi hại”.

Trịnh Khôn nghe xong thì càng tức tối hơn. Tên này quả thật ngông cuồng. Trong đôi mắt hắn còn hằn lên ánh nhìn tôi độc.

Hắn trợn mắt nhìn Diệp Thiên: “Chúng ta bịt mắt thi bắn súng, thế nào?”

Diệp Thiên khẽ nhếch miệng: “Bịt mắt bắn súng?”

“Không sai, bịt mắt sau đó bắn đổ mười cái cốc với khoảng cách mười mét. Ai bắn được nhiều thì người đó thắng”, Trịnh Khôn nói với giọng đầy thách thức.


“Được thôi”, Diệp Thiên đồng ý mà không hề do dự.

“Hừ…”, trong mắt Trịnh Khôn hiện lên ánh nhìn đầy phức tạp và thần bí, giống như hiện giờ hắn đã có âm mưu gì rồi vậy.

Câu trả lời không chút do dự của Diệp Thiên đương nhiên khiến tất cả mọi người ở đây đều phải ngỡ ngàng vì bọn họ không thể ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể đồng ý nhanh chóng đến vậy.

Đến cả Mặc Trần Huy cũng không khỏi ngỡ ngàng, ông ta khẽ giọng nói với Diệp Thiên: “Cậu Diệp, bịt mắt bắn súng vốn dĩ là sở trường của Trịnh Khôn. Trên Đông Đảo này, cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể vượt qua hắn”.

Diệp Thiên nghe xong thì vẫn thản nhiên như thường: “Vậy sao?”

Mặc Trần Huy còn nói thêm: “Mặc dù tên này là vua nắm đấm nhưng hắn lại có khả năng thiên bẩm khác thường là bịt mắt bắn súng”.

“Khả năng thiên bẩm khác thường?”

“Khả năng ghi nhớ của hắn tốt hơn rất nhiều so với người thường, lại thêm tu vi võ đạo cao cường cho nên có thể nhanh chóng ghi nhớ tất cả vị trí đặt cốc là bình thường, sau đó dựa vào khả năng ghi nhớ đó mà khi dùng súng, tỉ lệ bắn trúng là rất cao”, Mặc Trần Huy giải thích.

Nghe vậy, Diệp Thiên chỉ cười đáp như đã có dự liệu trước trong lòng: “Không vấn đề gì. Ông yên tâm đi”.

“Nhưng mà…”, Mặc Trần Huy còn định nói thêm gì đó nhưng Diệp Thiên đã đi thẳng về phía trước.

Nhìn bóng hình Diệp Thiên di chuyển, ông ta không khỏi thở dài một hơi. Xem ra có khuyên giải cũng vô ích thôi.

Lúc này, chỉ thấy một vài tay đấm đứng ra nói với Mặc Trần Huy: “Mặc gia chủ, ông đừng lo lắng, anh Diệp là ai chứ? Chắc chắn có thể thắng hắn ta”.

“Đúng vậy, chúng ta cứ đợi mà xem”.


Thấy những võ sĩ này đều nói vậy, Mặc Trần Huy cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lúc này Trịnh Khôn với bộ dạng nhàn rỗi ung dung đợi Diệp Thiên bước ra thì mới nói tiếp: “Xem ra cậu cũng quyết tâm đấy”.

Diệp Thiên đáp lời: “Bắt đầu thôi. Cậu Trịnh, xin mời!”

Trịnh Khôn thấy vậy thì phủi vạt áo, hắn chưa bao giờ thấy một người nào lại ngông cuồng đến vậy. Có điều cũng chẳng sao bởi hắn sẽ cho Diệp Thiên bài học nhớ đời.

Chẳng mấy chốc, những nhân viên khu bắn súng này đã xếp xong hai mươi cái cốc. Trịnh Khôn vân vê khẩu súng trong tay bước lên trước, đứng vào vị trí bắn.

Lúc này nhân viên phục vụ đã mang tới tấm vải bịt mắt màu đen bịt mắt hắn ta lại.

Sau khi bọn họ kiểm tra không vấn đề gì thì để Diệp Thiên tới kiểm tra. Xong xuôi, cuộc thi bắn súng mới chính thức được bắt đầu.

Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hồi hộp. Bọn họ như nín thở nhìn về phía Trịnh Khôn.

Diệp Thiên chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn ta. Lúc này Trịnh Khôn chỉ đứng tại chỗ như đang phán đoán vị trí của từng cái cốc vậy.


Một lát sau, hắn từ từ giơ tay lên, cho tay vào cò súng.

Pằng, pằng, pằng…

Liên tiếp những âm thanh súng nổ vang lên, hắn bắn được tổng cộng mười phát súng, có tám cốc nước vỡ tan rơi đầy mặt đất.

Diệp Thiên thấy vậy thì vẫn thản nhiên như thường.

Tất cả mọi người xung quanh được phen hồi hộp nín thở, sau khi thấy Trịnh Khôn bắn vỡ tám cốc nước thì bắt đầu xôn xao hẳn lên.

Từ trước đến nay bọn họ dù đã nghe nói tới danh tiếng vua nắm đấm của Trịnh Khôn nhưng chưa bao giờ được thấy Trịnh Khôn ra tay đích thân dùng súng bao giờ, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả không khiến người ta thất vọng.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận