Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút Đau!


Mạnh Trường Lăng cúi đầu, muốn hôn vào môi A Nhuyễn, nhưng vừa chạm vào môi cô, cô đã giật mạnh người ra, lùi về phía sau, cô tức giận, muốn gào thét lên, nhưng chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ khó nghe.

Cô chỉ vào tòa biệt thự phía bên kia mà thím Lưu nhắc tới, ở đó có cô dâu mới của anh, một người đàn bà xinh đẹp vẹn toàn lại môn đăng hộ đối với anh.

Nơi yết hầu ở cổ anh, còn có dấu vết rõ rệt, không cần đoán cũng biết anh và cô dâu mới vừa làm gì với nhau.

Cô điên dại, làm cho Mạnh Trường Lăng nhíu chặt đôi lông mày, bực dọc quát to: "A Nhuyễn, thứ mà em không bao giờ có được thì đừng mơ tưởng, nếu không chỉ chuốc lấy đau khổ thôi.

"A Nhuyễn cắn chặt môi, toàn thân đau đớn, căng ra như một cây cung.

Mạnh Trường Lăng đi rồi, thím Lưu bưng đồ ăn mới làm vào phòng, sắc mặt lạnh lùng, vừa thu dọn đống bừa bộn dưới đất vừa lầm rầm chửỉ rủa.

A Nhuyễn tay xoa bụng, trong lòng cô rối ren giằng xé, không biết tình cảm đối với đứa trẻ này là yêu hay hận, nhìn cơm canh, tuy đói nhưng cô không muốn ăn, đang định bỏ đó thì Mạnh Trường Lăng quay lại, ánh mắt anh như ngọn đuốc nhìn thẳng vào cô, "A Nhuyễn, cả nhà họ Mạnh đều rất coi trọng đứa bé này, gồm cả tôi nữa, em nhất định phải sinh nó ra một cách bì­nh an.

A Nhuyễn đột nhiên không kiềm chế nổi bản thân ra dấu, "Nếu tôi muốn bỏ đứa bé đi thì sao?"Mạnh Trường Lăng khóe mắt co lại, lạnh lùng nói:"Tôi không cho phép.

"A Nhuyễn cười bi thương, "Đứa trẻ ở trong bụng tôi, tôi quyết định.

"Đôi mắt đen láy của Mạnh Trường Lăng lộ ra vẻ hung dữ: "A Nhuyễn, nếu em không nghe Iời, em sẽ khó sống đấy.

"A Nhuyễn nhếch mép cười lớn, cô cô độc một mình không người thân thích, cứ tưởng gặp được người tốt, cả đời có nơi nương tựa, không phải sống cuộc sống bơ vơ vất vưởng, nhưng không, đã hết hy vọng rồi.

Cô đập bụng vào góc bàn ngay trước mặt anh, sự quả quyết đến tàn nhẫn của cô không phải là điều Mạnh Trường Lăng đoán được.

Cô ngã xuống, bên tai còn nghe tiếng thét chói tai sợ hãi của thím Lưu.

"Đáng chết.

" Mạnh Trường Lăng bế xốc A Nh­uyễn lên, chạy thẳng xuống tầng dưới, A Nhuyễn gắng chịu đau, lấy tay ra hiệu, "Anh đừng cứu mẹ con tôi, tôi không muốn sinh một đứa con gọi người khác làm mẹ.

"Khuôn mặt Mạnh Trường Lăng u ám, "Im mồm.

"Thím Lưu chạy theo gọi người tới giúp, lái xe đã khởi động xe, Mạnh Trường Lăng bế A Nhuyễn ngồi vào trong, trên đường, anh gọi điện cho bác sỹ mà mình tin tưởng.

Trong bệnh viện, sau một hồi kiểm tra và cấp cứu, cái thai cuối cùng cũng không còn nguy hiểm gì nữa.

"Lăng thiếu, cô Nguyễn mang song thai, càng cần phải cẩn thận hơn, nếu còn xảy ra việc như ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ khó mà giữ được con.

" Bác sỹ Tống nét mặt nặng nề, đối diện ông là Mạnh Trường Lăng với bộ mặt sa sầm, nên ông cũng không dám lơ là.

Mạnh Trương Lăng chăm chú, "Song thai?"Bác sỹ Tống gật đầu.

Mạnh Trường Lăng nắm tay thành nắm đấm, quay đầu nhìn hung dữ, thím Lưu sợ hãi giải thích: "Ban ngày lúc kiểm tra bác sỹ không nói.

"Mạnh Trường Lăng không nén được cơn giận, dưới sự dặn dò của anh, vị bác sỹ siêu âm đáng thương ít kinh nghiệm từ giờ coi như đã hết duyên với bệnh viện.

Trong phòng bệnh, A Nhuyễn bị trói hai tay nằm nghiêng trên giường, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô nhắm mắt lại.

"A Nhuyễn, em mang song thai, em thực sự nhẫn tâm làm hại các con sao?" Bàn tay Mạnh Trường Lăng đặt trên đầu A Nhuyễn, vuốt ve vỗ về.

Song thai?Lông mi cô động đậy, khuỷu tay bất giác di chuyển xuống phần bụng, thực ra cô cũng không nỡ.

Nếu cô quyết không giữ, thì chẳng phải là làm hại hai sinh mạng bé nhỏ ư?Mắt cô ngấn lệ, hướng về phía Mạnh Trường Lăng gật đầu, Mạnh Trường Lăng thở phào, "A Nhuyễn, em cứng đầu quá, tôi không còn cách nào tin em được nữa.

"Từ bệnh viện về nhà, A Nhuyễn mới biết Mạ­nh Trường Lăng không tin cô đến mức nào.

Anh trói cô trên giường, hai tay hai chân đều bị trói, hàng ngày ăn cơm đều do thím Lưu đút, nếu tuyệt thực, thì sẽ được truyền các loại ch­ất dinh dưỡng, khi đi vệ sinh, cô sẽ được cởi trói, nhưng ngoài thím Lưu thì còn hai người đàn ông cao lớn canh giữ bên ngoài.

,Tất cả vật dụng có góc cạnh và nguy hiểm tr­ong phòng đều bị chuyển đi.

A Nhuyễn nằm trên giường, hàng ngày nhìn ra một góc trời ngoài cửa sổ, đếm lá cây rụng, ngàỵ ngày tháng tháng ăn không ngồi rồi làm cô cảm thấy mình vô tri vô giác, cho đến khi cảm nhận được cái thai trong bụng bắt đầu động đậy, mới mơ hồ ý thức được rằng có lẽ đã qua mấy tháng rồi.

Trời từ mùa thu chuyển sang đông, máy sưởi trong phòng được mở một cách vừa vặn dễ chịu.

"Cô chính là một đứa đẻ thuê đó?" Âm thanh sắc lạnh, một giọng nữ vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui