Buổi chụp hình quảng cáo kết thúc sớm hơn dự định, Lộ Quân Dao vừa định rời đi thì Âu Thiên Ân liền cản lại.
“Vẫn còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.”
Sau ly hôn, Lộ Quân Dao vì muốn quên đi chuyện cũ mà chỉ biết lao đầu vào công việc.
Cô không còn nhớ rõ lần cuối bản thân ra ngoài ăn là khi nào nữa.
Theo tháng năm nó cũng dần trở thành thói quen của cô.
Vì thế cô vẫn luôn từ chối những lời mời như thế.
“Xin lỗi chị Ân, em còn có việc, chắc là sẽ không tham gia được rồi.”
Âu Thiên Ân vừa cẩn thận tháo gỡ đôi bông tay vừa mỉm cười trước gương rồi nói:
“Dù sao cả ba chúng ta cũng đều là nhân vật lớn, nếu để người ta biết được lễ gặp mặt qua loa quá thì sẽ không hay.
Huống hồ hai người lại là trợ thủ đắc lực hợp ý tôi nhất từ trước tới nay.
Cho nên tôi sẽ không ngại chi mạnh tay đâu!”
Lộ Quân Dao khó xử, lời của cô dần trở nên ấp úng:
“Nhưng mà… em thật sự có việc gấp…”
Âu Thiên Ân quả quyết, lời nói rắn chắc như đinh đóng cột.
“Bất kể là có việc gì, hôm nay tôi cũng không cho phép cô từ chối lời mời này đâu! Trạch Hàm… cậu thấy sao?”
“Tôi thì sao cũng được.”
Lăng Trạch Hàm nãy giờ vẫn lơ đãng trong đống suy nghĩ viển vông.
Anh hoàn toàn không thể ngờ Lộ Quân Dao lại thay đổi nhiều tới như thế.
Trước kia chỉ cần thấy anh xuất hiện là cô sẽ cười rất tươi.
Hiện tại cô nhất mực từ chối bữa ăn có mặt anh.
Không còn cách nào khác, Lộ Quân Dao chỉ đành nhờ cậy dì Phụng đón Thiên Thiên giúp rồi tiếp nhận bữa ăn không thoải mái này.
Ba người họ cùng đi chung một xe, Lăng Trạch Hàm ngồi ghế trước lái, ghế sau là chỗ của Âu Thiên Ân và Lộ Quân Dao.
Thấy không khí trong xe có vẻ ảm đạm quá, Âu Thiên Ân liền lên tiếng hỏi:
“Quân Dao, cô có gia đình chưa?”
Câu hỏi khiến Lộ Quân Dao khá bất ngờ, nó như mũi dao khoét sâu vào vết thương lòng đang dần lành của cô.
“Tôi đã ly hôn rồi.”
Chẳng hiểu sao khi nghe câu trả lời của Lộ Quân Dao thì lồng ngực trái Lăng Trạch Hàm hơi nhói lên.
Anh cứ tưởng bản thân đã sớm lãng quên đi chuyện cũ nhưng hoá ra đó chỉ là anh đang tự lừa gạt chính mình.
Sắc mặt Âu Thiên Ân hiện rõ vẻ bất ngờ, một cô gái trẻ như này mà đã từng kết hôn và cũng từng ly hôn sao?
“Có lẽ người đó đui mắt cho nên mới bỏ lỡ một người vừa xinh đẹp vừa tài năng như cô.”
Đáy mắt Lộ Quân Dao lạnh như chứa cả một vùng núi tuyết, lời đáp của cô dửng dửng tới mức đến chính bản thân cô cũng không ngờ tới.
“Có lẽ là hết duyên hết phận, duyên tơ đứt gánh mà thôi!”
Nhìn thấy sự không thoải mái của Lộ Quân Dao cho nên Âu Thiên Ân cũng không gượng hỏi thêm nữa.
Không khí đã trở lại yên ắng và có chút khó thở.
Họ ghé vào nhà hàng Nhật giữa lòng thành phố, chọn một khoang phòng kín nằm ở cuối dãy hành lang trên tầng hai.
Một lúc sau đó, món ăn được phục vụ bê tới đặt trên bàn.
Âu Thiên Ân gắp vào chén Lộ Quân Dao một con tôm.
“Xin lỗi chị Ân, em bị dị ứng hải sản.”
“Ồ vậy sao.
Thế gọi thêm mấy món khác nữa đi.”
Lăng Trạch Hàm nãy giờ vẫn yên lặng an toạ.
Ngẫm lại thời gian ba năm chung sống anh quả thực đã quá vô tâm.
Người ta làm vợ anh suốt ba năm nhưng anh lại chưa từng biết cô bị dị ứng hải sản.
Tất cả thức ăn đều do Lăng Trạch Hàm đích thân gọi.
Lộ Quân Dao nhìn bàn ăn mà thấy chua xót tận tim gan.
Cũng đúng thôi! Ba năm sống chung anh đã cùng cô ăn bữa cơm nào đâu chứ! Thức ăn cô nấu cô tự mình ăn.
Có khi thì để nguội ngắt rồi lại đổ đi.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Hiếm hoi thấy Lăng Trạch Hàm chủ động mở lời trước.
“Cũng muộn rồi để tôi đưa hai người về.”
Lộ Quân Dao còn chưa kịp phản ứng đã bị Âu Thiên Ân kéo lên xe Lăng Trạch Hàm.
“Thế thì tốt quá.”
Dọc theo đường lớn đi về hướng Đông Nam sẽ tới nhà Âu Thiên Ân trước.
Xe vừa dừng, Lộ Quân Dao liền có ý muốn xuống, Thiên Ân bèn cản lại:
“Ấy đừng… đêm muộn không nên về một mình đâu.
Cứ để Trạch Hàm đưa cô về.”
“Nhưng mà tôi…”
“Không nhưng nhị gì cả…”
Cánh cửa xe đóng rầm lại, Âu Thiên Ân vẫy tay chào.
“Tạm biệt.”
Quãng đường về nhà Lộ Quân Dao chưa tới bảy ki-lô-mét nhưng cớ sao cô lại cảm thấy xa như hàng ngàn dặm.
Chống tay dựa bên cửa kính xe, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt suy tư đến mức anh cũng không muốn làm phiền tới.
Lăng Trạch Hàm chăm chú lái xe, thi thoảng lại liếc mắt lên gương chiếu hậu, đơn phương bị cô gái ấy thu hút.
Vì sao ngày xưa anh lại không nhận ra là cô quyến rũ đến như vậy?
Dáng vẻ yêu kiều trong set đầm sơ mi trắng, chân váy da kiểu dáng chữ A.
Chân đi đôi bốt đen cao cổ, đầu đội thêm chiếc mũ thời trang tinh tế.
Lớp makeup nhẹ nhàng nhưng tôn lên vẻ sắc sảo vốn có.
Đôi mắt to tròn lấp lánh như sao đêm, làn môi mềm đỏ mọng.
Tới ngã tư cách nhà hơn một cây số, Lộ Quân Dao lên tiếng:
“Dừng xe ở kia đi.”
Chiếc xe dừng lại ở nơi cô chỉ định, cô không chút ngập ngừng mà bước xuống xe.
Lăng Trạch Hàm cũng xuống theo ngay sau đó:
“Anh tiễn em.”
“Không cần đâu!”
Dường như cô đang muốn nhanh chóng cách xa anh, càng xa càng tốt.
Điều đó khiến Lăng Trạch Hàm có chút xót xa và thất vọng.
Bây giờ ngay đến cả việc nhìn thẳng vào mắt anh cô còn chẳng muốn.
Huống hồ gì là chuyện trò đôi câu.
Lặng mình nhìn bóng dáng Lộ Quân Dao xa khuất, Lăng Trạch Hàm lái xe trở về.
Suốt cả đêm dài anh trằn trọc không ngủ được, bắc tay lên trán ngẫm về tất cả những chuyện đã qua.
Hình như trong suy nghĩ của anh đã không còn sự hận thù giống như ngày xưa nữa.
Thay vào đó là có chút đắng lòng.
Lúc trước anh đã lạnh nhạt với cô, nay cô đang dùng chính thái độ của anh để đối xử lại với anh.
Hay là trong lòng cô thực sự đã xem anh như người xa lạ.
Cuộc điện thoại reo vào lúc nửa đêm, dập tắt đi luồng suy nghĩ của Lăng Trạch Hàm.
“Cậu Lăng à, mau tới đây đi.
Tiểu Noãn nó… nó đang quấy lắm! Tôi thực sự dỗ không nổi.”
“Được… Tôi tới ngay.”
Người đó là mẹ ruột của Ôn Tiểu Noãn- tên Trình Nhược.
Bà ta cũng là mẹ kế của Lăng Trạch Hàm.
Từ sau khi Lăng lão gia mất đi, tập đoàn Lăng Thị khủng hoảng rồi sát nhập vào Lộ Thị, Ôn Tiểu Noãn cũng khùng khùng điên điên mà giữ chân Lăng Trạch Hàm nhiều năm qua.
Dù muốn thừa nhận hay không thì Ôn Tiểu Noãn cũng là em gái không máu mủ của Lăng Trạch Hàm.
Cho dù thế nào anh cũng không thể bỏ rơi cô ta được.
Mặc dù cảm thấy phiền nhưng Lăng Trạch Hàm vẫn thay đồ tìm tới nhà Ôn Tiểu Noãn.
Bởi vì trước lúc lão Lăng nhắm mắt xuôi tay đã giao mẹ con cô ta lại cho anh chăm sóc.
Anh không muốn bố mình ở nơi chín suối không thể nhắm mắt.
Chỉ đành cắn răng chịu đựng suốt những năm qua..