Chiếc xe của Lăng Lập Thành lái vào biệt thự của ông bà Tần.
Anh bước xuống đi vào trong thì thấy ông bà Tần đang ngồi ở sofa.
" Cô chú, con mới đến "
Lăng Lập Thành cúi đầu chào ông bà Tần.
Mọi chuyện đã xảy ra, ông không thể để cho cô một mình giải quyết.
Anh phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề này.
Dù ông bà Tần có cương quyết không chấp nhận thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì Tần Tử Ninh.
Không cách này thì anh có cách khác, anh đã ra tay thì phải thành công thôi.
" Lập Thành đến đấy à? "
Ông Tần nói.
" Vâng, con đến đây muốn thưa chuyện với cô chú "
" Ừm, con nói đi "
" Con và Tử Ninh đang yêu nhau, con mong cô chú có thể đồng ý cho con và Tử Ninh đính hôn.
Khi cô ấy ra trường, tụi con sẽ kết hôn "
Lăng Lập Thành muốn cho Tần Tử Ninh một danh phận nên mới có ý định sẽ đính hôn.
Với lại cô rất xinh đẹp, anh sợ người khác sẽ tranh giành cô với anh.
" Lập Thành, chú rất khó xử và chú cũng rất thương con.
Nhưng con có dám chắc chắn với chú rằng con sẽ một lòng chung thủy, nhường nhịn, chăm sóc, yêu thương Tử Ninh trọn đời không? Chú chỉ có một mình Tử Ninh, con bé là tất cả đối với chú "1
Đôi mắt của ông bà Tần đều đỏ au lên.
Mọi thứ ông bà làm đều nghĩ cho Tần Tử Ninh.
Ông bà cố gắng làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền chỉ để sau này cho Tử Ninh một cuộc sống không thiếu thốn.
Tử Ninh là tất cả, là mạng sống của ông bà.
Mọi chuyện đi đến bước đường này thì ông bà cũng không muốn cứng rắn thêm nữa.
Nếu ông bà cũng cố chấp, Tử Ninh cố chấp thì người cuối cùng đau khổ nhất là Tử Ninh, con gái bảo bối của ông bà.
" Cô chú, con lấy mạng sống của mình ra để đảm bảo rằng con chỉ chung thủy một lòng với Tử Ninh.
Còn việc chăm sóc, nhường nhịn, yêu thương, bảo vệ cô ấy đó là trách nhiệm của con "
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngoại tình vì như vậy rất khốn nạn.
Anh không bao giờ để mình trở thành một thằng đàn ông khốn nạn.
Ngày trước lúc đang trong cuộc hôn nhân với Hàn Vân Tranh, anh rất khó chịu, rất áp lực nhưng anh không bao giờ tìm người phụ khác để thỏa mãn.
Và từ khi chấm dứt với Hàn Vân Tranh, anh cũng không tìm phụ nữ vì anh đã quá mệt mỏi, chán nãn với mọi thứ.
" Cô chú, con biết quá khứ của con không tốt.
Con từng ăn chơi, trên tay dính đầy máu, lại trải qua một cuộc hôn nhân, nhưng cô chú có thể nào bỏ qua cho quá khứ của con được không? Con hiện tại chỉ có công việc và Tử Ninh.
Con cũng không còn nhúng tay vào thế giới ngầm nữa.
Còn về Hàn Vân Tranh thì con và cô ấy đã hết duyên hết nợ, hết tình cảm.
Con mong cô chú có thể cho con một cơ hội để ở bên cạnh chăm sóc cho Tử Ninh "
" Lập Thành, cô xin con, xin con đừng làm cho Tử Ninh đau lòng.
Tử Ninh đau một chứ cô đau đến mười "1
Giọt nước mắt của Tần rơi xuống.
Bà cũng đã rất quyết tâm, rất cứng rắn, nhưng khi thấy Tần Tử Ninh cứ không chịu xuống ăn làm bà rất đau lòng.
Bà không chịu được khi thấy cô cứ nhịn ăn nhịn uống, đau lòng nằm ở trong phòng.
" Sẽ không bao giờ con làm cho Tử Ninh đau lòng, cô chú có thể an tâm "
" Được, đừng để chú phải thất vọng "
" Vâng "
" Chú biết vợ chồng sống với nhau sẽ không tránh khỏi những lúc cải nhau, giận nhau.
Nhưng lúc đó chú mong con có thể nhường nhịn Tử Ninh một chút, con bé còn nhỏ nên rất cố chấp.
Con cứ nhịn, rồi sau đó nói cho con bé hiểu "
Ông Tần là người hiểu chuyện.
Dù Lăng Lập Thành có hứa sẽ không làm cho Tử Ninh đau lòng nhưng vợ chồng là sống với nhau cả đời, sẽ có những lúc bất đồng ý kiến dẫn đến cải nhau, rồi giận nhau.
Lúc đó ông chỉ mong anh có thể nhường nhịn để qua chuyện rồi sau đó nói cho cô hiểu.
Đó chính là kinh nghiệm mà ông rút ra trong gần 30 năm lập gia đình.
" Vâng "
" Được rồi, con đem thức ăn lên phòng bảo Tử Ninh ăn sáng.
Từ sáng đến bây giờ cứ trốn trong phòng không chịu đi ra ngoài ăn uống gì cả "
" Vâng "
- ---------------
Tần Tử Ninh nằm buồn chán trong phòng, cô đói bụng, chiếc bụng của cô liên tục đánh trống.
* Cốc cốc *
" Con không ăn đâu, cũng không mở cửa đâu.
Mẹ đừng gõ nữa "
" Là anh đây "
Lăng Lập Thành cong môi cười.
Cô bé này thật biết nghĩ cách mà, toàn là đầy đọa bản thân mình.
Tần Tử Ninh nghe giọng của anh mà ngồi bật dậy.
Sao anh lại ở đây?
Chưa nghĩ được câu trả lời thì Tần Tử Ninh sờ vào mặt của mình.
Hiện tại đầu tóc của cô thì bù xù, mặt thì không một chút kem phấn, đã vậy chăn gói còn lung tung khắp nơi.
" Lập...Lập Thành, sao anh lại ở đây? "
" Mau mở cửa cho anh "
" Khoan...chờ em 5 phút nữa "
Tần Tử Ninh liền phóng xuống giường chạy lại bàn trang điểm chảy tóc, thoa kem, đánh nhẹ một chút son môi rồi xếp lại chăn.
Xong hết mọi thứ cô mới đi ra mở cửa cho Lăng Lập Thành đi vào.
Nếu khi nãy anh vào chắc cô sẽ ngại chết mất.
' Cạch '
Tần Tử Ninh ló đầu ra, Lăng Lập Thành liền mỉm cười nhìn cô.
Anh đã đoán được nãy giờ cô đang làm gì.
" Không phải nãy giờ em trang điểm đó chứ? "
Lăng Lập Thành đẩy cửa đi vào, trên tay là đồ ăn sáng và ly sữa nóng cho cô.
" Ai...ai trang điểm chứ? Mặt của em là mặt mộc, em đẹp tự nhiên "
" Ồ thế à, môi của em dính gì kìa.
Lại đây anh lau cho"
" Aaa anh ức hiếp em "
Tần Tử Ninh dậm dậm chân tức giận.
Anh đã biết mà còn cố tình chọc ghẹo cô.
" Bảo bối, em nhỏ tiếng một chút.
Ba mẹ mà nghe được là anh không xong đâu "
Lăng Lập Thành đi nhanh lại đóng kín cửa phòng rồi ôm Tần Tử Ninh đi lại sofa ngồi xuống.
" Sao anh lại đến đây? Ba mẹ của em có nói gì tổn thương anh không? "
" Không, ba mẹ đã cho phép chúng ta đính hôn.
Bảo bối, em có vui không? "
Lăng Lập Thành hôn nhẹ lên môi của Tần Tử Ninh.
" Thật...thật sao?"
" Thật "
" Lập Thành, em rất vui...híc"
Tần Tử Ninh dụi mặt vào ngực của Lăng Lập Thành thút thít.
Cô không ngờ cách của mình lại hiệu quả như vậy, mới nhịn bữa sáng mà đã thành công.
" Vui sao lại khóc? Em khóc sẽ trôi phấn hết đó "
" Anh đáng ghét, đã nói là mặt mộc mà...híc"
Tần Tử Ninh đánh vào bắp tay của anh.
Lăng Lập Thành cong môi cười ôm chặt cô vào lòng.
" Bảo bối, hiện tại em muốn như thế nào? "
" Hửm? Như thế nào là như thế nào? "
" Là đợi em ra trường rồi đính hôn, kết hôn luôn.
Hay là em muốn đính hôn ngay bây giờ "
" Em muốn kết hôn ngay bây giờ "1
Tần Tử Ninh dõng dạc nói.
Đính hôn không chắc chắn bằng kết hôn.
Khi đó cả hai sẽ được pháp luật công nhận là vợ chồng.1
- ---------------.