Lăng Tổng Xin Hãy Yêu Em


Lăng Lập Thành cầm chìa khóa dự phòng đi lên phòng của Tần Tử Ninh, khi nãy bà Tần đã đưa cho anh.

Cánh cửa mở ra, anh thấy Tần Tử Ninh đang cuộn tròn trong chăn, tiếng khóc nức nỡ như muốn giết chết trái tim của anh.

Lăng Lập Thành đóng cánh cửa lại rồi đi lại giường ngồi xuống cạnh Tần Tử Ninh.

Cô lúc này chỉ biết khóc, mà không biết anh đã đi vào.

" Đừng khóc nữa bảo bối, anh xin lỗi "
Lăng Lập Thành kéo chăn ra rồi ôm cô dựa vào lồng ngực của anh.

Tần Tử Ninh liền phản ứng đẩy mạnh anh ra, cơ thể của anh rất dơ, khi nãy đã bị Hàn Vân Tranh ôm lấy, xem chừng cả hai còn làm chuyện đó.

" Anh đừng đụng vào người tôi, anh đừng thương hại tôi "
Tần Tử Ninh lấy gối đánh liên tục vào người anh, nhưng anh không phản ứng gì cả, ngồi yên cam chịu để cho cô đánh vì anh xứng đáng bị như vậy.

Bị vợ đánh một chút chắc cũng không sao đâu.

Cô thấy anh cam chịu như vậy mà cũng không nỡ lòng đánh tiếp, cô đã yêu anh đên ngu ngốc.

Dù anh có tổn thương cô nhưng cô không muốn làm anh đau, làm anh tổn thương.

" Anh đi ra khỏi phòng của tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa "
Lăng Lập Thành không nói gì nhào đến ôm lấy mặt của cô, đặt lên môi của cô một nụ hôn.


" Ưmm...bỏ....ra "
" Không phải lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi sao.

Dù giận nhau như thế nào thì anh cũng phải hôn em và ngược lại, anh đang làm đúng theo thỏa thuận mà "1
Tần Tử Ninh đẩy Lăng Lập Thành ra xa mình rồi quay mặt sang hướng khác.

Lúc này không phải là lúc nói đùa, anh có yêu cô sao mà hôn cô? Chắc anh đang thấy tội lỗi với Hàn Vân Tranh khi hôn cô.

" Tử Ninh à, em bình tĩnh nghe anh giải thích đi được không? "
" Giải thích gì nữa, anh yêu chị ấy, anh không phản ứng khi chị ôm anh rồi hôn anh.

Nếu hôm nay tôi không vào thì hai người còn làm đến gì nữa? Tại sao vậy, anh không muốn bên tôi thì có thể nói thẳng, tôi không mặt dày bám lấy anh đâu "
Trong lòng của Lăng Lập Thành bây giờ đang rất buồn cười với câu nói của Tần Tử Ninh.

Cô nói cô không mặt dày bám lấy anh, nhưng mấy năm nay ngày nào cô cũng chạy đến Lăng Thị bám lấy anh, mặc dù anh rất lạnh nhạt, nhiều lúc còn khó chịu lớn tiếng với cô.

Nhưng đó chỉ là nghĩ trong lòng thôi, nếu anh nói ra thì chắc chắn Tần Tử Ninh sẽ đá anh bay từ lầu 2 xuống đất.1
" Bảo bối à, anh định đẩy ra là em đã vào rồi.

Anh có thể thề là anh không có làm gì với Vân Tranh hết.

Em nghĩ xem có ai ngoại tình mà làm ở phòng làm việc không? Làm như vậy chẳng khác nào đăng báo nói là mình ngoại tình "
Ở Lăng Thị có hàng trăm nhân viên.

Hàn Vân Tranh vào phòng làm việc của anh có rất nhiều nhân viên nhìn thấy.

Một người như Lăng Lập Thành nếu muốn làm thì sẽ không bao giờ để cho Tần Tử Ninh phát hiện.

Tần Tử Ninh không phải là người không biết suy nghĩ, cố chấp.

Hôm nay cô không có ý định sẽ lên tập đoàn tìm anh, nhưng có một số lạ nhắn với cô rằng Lăng Lập Thành đang ân ái với Hàn Vân Tranh ở trong phòng làm việc.

Tin nhắn đó rất có thể là Hàn Vân Tranh nhắn cho cô, để cho cô đến đó.

Mọi chuyện đã sắp xếp sẵn để cho cô hiểu lầm anh.

Nhưng nếu như vậy thì sao? Anh cũng đâu có từ chối gặp gỡ Hàn Vân Tranh.

Anh có nghĩ cho cảm xúc của cô không, khi anh gặp gỡ riêng với Vân Tranh trong phòng?
Thật ra anh vẫn còn yêu Vân Tranh nên mới như vậy.

Dù cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp nhưng anh vẫn không muốn thân mật với cô, cô và anh còn chưa từng nằm chung trên một chiếc giường.


" Anh không xem tôi là vợ của anh.

Tôi trả lại chiếc nhẫn cho anh, tôi không cần tình yêu giả tạo này "
Tần Tử Ninh tháo chiếc nhẫn mà Lăng Lập Thành đã cầu hôn cô trả lại cho anh.

Anh liền nắm chặt tay cô lại, không cho cô tháo ra.

" Đừng mà bảo bối "
" Bảo bối à, anh đưa em đi xem nhà mới của chúng ta nha.

Anh đã cho người sắp xếp xong hết mọi thứ rồi, một tuần sau nơi đó sẽ là tổ ấm của chúng ta "
Lăng Lập Thành cứ mặt dày ôm lấy Tần Tử Ninh.

Anh biết gần một tháng qua rất thiệt thòi cho cô vì anh không có thời gian nhiều dành cho cô.

Nhưng anh sẽ bù đắp sau khi cả hai đính hôn.

" Hủy hôn đi, tôi không muốn nữa "
" Nhưng anh muốn lắm rồi bảo bối à, anh sắp không chống cự lại được rồi "
Lăng Lập Thành cắn nhẹ lên vành tai của Tần Tử Ninh, ở đây là nhà của ông bà Tần, anh cũng rất muốn nhưng chắc chắn là sẽ không được thoải mái.

" Anh buông tôi ra, anh không đi ra khỏi phòng của tôi chứ gì? Vậy thì tôi đi "
" Thôi mà Tử Ninh.

Em muốn anh làm gì mới có thể hết giận anh đây?"
"...."
" Được rồi, anh sẽ đi ra khỏi phòng của em.

Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ và bình tĩnh trở lại "
Lăng Lập Thành buông Tần Tử Ninh ra, rồi đứng dậy bỏ đi.


Nhưng vừa bước đi được vài bước thì cô đã bật khóc tức tưởi trên giường, còn ném gối vào người của anh.

Anh đành quay ngược lại ôm cô dỗ dành.

" Tại sao lại khóc? Anh ở lại thì em giận, anh đi thì em khóc.

Vậy bây giờ em muốn anh như thế nào?"
" Em...ghét anh..."
Lăng Lập Thành cong môi cười, cô gái này thật nhõng nhẽo nha, anh phải hù thì mới chịu hết giận.

" Em chưa ăn trưa phải không? "
Tần Tử Ninh hít hít mũi gật đầu.

" Sau này dù có giận anh, ghét anh thì cũng phải ăn uống có biết không? Anh không thích vợ anh ốm đâu "
Lăng Lập Thành thở dài bế Tần Tử Ninh đi vào phòng tắm cho cô rữa mặt, thay đồ.

Anh đứng dựa lưng vào tường nhìn vào cánh cửa phòng tắm mà nhếch môi cười.

Rõ ràng anh biết cô đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu, nhưng anh vẫn không muốn chiều theo ý cô.

Anh muốn điều đặc biệt phải ở nơi đặc biệt.

- ---------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận