Lăng Lập Thành vò đầu bức tóc, đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, anh đang rất lo lắng cho hai mẹ con của Tần Tử Ninh.
Gần 1 giờ đêm, Tần Tử Ninh bị vỡ ối, thế là cả Lăng gia nháo nhào lên để đưa cô đi bệnh viện.
" Lập Thành, con ngồi xuống đi, mẹ chống mặt quá "
Lăng Lập Thành đã đi qua, đi lại trước cửa phòng sinh hơn hai giờ đồng hồ.
Lúc đầu anh đã định đi vào cùng cô nhưng cô nhất quyết không cho, vì sợ anh sẽ làm loạn trong đó.
" Mẹ à, sao lại lâu như vậy? Cô ấy có chuyện gì không? "
Tay chân của Lăng Lập Thành rung cầm cập, chưa bao giờ anh vừa sợ hãi vừa mong chờ như thế này.
" Có chị xui trong đó, Tử Ninh sẽ không sao đâu "
Lăng Lập Thành ngồi xuống ghế, anh đưa tay vuốt mặt cho bình tĩnh, anh sắp được gặp con của mình rồi, chắc sẽ rất đáng yêu.
" Anh hai à, anh có thể nào cài lại khuy áo không? Em không nhịn được cười "
Lăng Khả Ái bật cười thành tiếng trong khi mọi người rất căng thẳng.
Không phải do cô mà là do Lăng Lập Thành.
Mặc áo sơ mi mà chỉ cài có hai khuy, đã vậy còn cài nhầm nữa chứ, có vạt thấp vạt cao, đầu tóc thì rối bời.
Nhậm Hàn ngồi kế bên xoa xoa cái bụng bầu bốn tháng của vợ mình mà mím môi cười.
Anh chưa bao giờ thấy Lăng Lập Thành trong bộ dạng như thế này.
Lăng Lập Thành trừng mắt với Lăng Khả Ái rồi cài lại khuy áo.
Khi nãy mặc được quần áo là đã may mắn lắm rồi.
Khi thấy cô vỡ ối thì anh chẳng còn biết gì cả.
" Aaaaa..."
" Thiếu phu nhân cố lên, sắp ra...sắp ra rồi "
Lăng Lập Thành đứng bật dậy như chiếc lò xo khi nghe tiếng hét vang dội của Tần Tử Ninh.
" Vợ ơi, em cố lên, anh bên ngoài chờ em và con "
Lăng Lập Thành hét lên cổ vũ Tần Tử Ninh, anh cũng rất muốn xông vào với cô nhưng lại sợ không kiềm chế được mà cho vài viên đạn vào đầu của bác sĩ.
' Oe Oe Oe '
" Aa sinh rồi "
Lăng Lập Thành ôm mặt bật khóc khi nghe được tiếng khóc chào đời của con mình.
Cảm xúc vỡ òa, anh không thể nào kiếm nén được.
Ông Lăng và ông Tần đi lại vỗ vai chúc mừng anh, đã ba mươi ba tuổi mới được làm ba.
Đôi mắt của ông Lăng cũng đỏ hoe lên vì vui mừng.
Vừa vui mừng vì được làm ông, vừa vui mừng vì thấy con trai của mình có được một gia đình trọn vẹn, có được một hạnh phúc mà bấy lâu nay anh thầm mong ước.
Ngày xưa khi nghe tiếng khóc chào đời của anh và Khả Ái ông đều vui mừng đến bật khóc.
Đàn ông của Lăng gia tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất tình cảm, ấp áp.
Qua hơn 20 phút thì bác sĩ bế đứa bé ra, trên môi không giấu được nụ cười vì đứa bé quá giống Lăng Lập Thành.
" Lăng thiếu, là một bé trai, chúc mừng Lăng gia "1
Lăng Lập Thành đưa tay nhận lấy đứa bé, anh không kìm nén được sự xúc động mà nước mắt cứ lăn xuống.
Đây chính là đứa con của anh sao? Sao lại đáng yêu, dễ thương như vậy chứ? Bây giờ anh thật muốn hét lên vì sung sướng, hạnh phúc.
Hơn 30 phút sau thì Tần Tử Ninh cũng được chuyển lên phòng Vip của bệnh viện.
Cũng may cô sinh không khó nên bây giờ chỉ hơi mệt chứ không ngất như những sản phụ khác.
" Tử Ninh, con xem, chỗ nào cũng giống với Lập Thành, con lại giống mẹ của ngày xưa rồi "
Bà Lăng cười không khép được miệng, đây là đứa cháu đầu tiên của bà.
" Dạ, rất đẹp trai "
Lăng Lập Thành cong môi cười cầm ly sữa nóng mang tới đút từng muổng cho cô.
Vợ của anh hôm nay đã làm rất tốt, rất kiên cường.
- ---------------
* Năm năm sau
Tần Tử Ninh năm nay đã 24 tuổi và cô đã làm mẹ của hai đứa con.
Năm đó khi sinh tiểu Hàn được 3 tháng thì cô đã bắt đầu quay lại với việc học.
Ngày cô ra trường cũng là ngày cô phát hiện mình lại mang thai.
Tuy đứa bé xuất hiện không nằm trong dự định của hai vợ chồng, nhưng cả hai vẫn rất vui mừng chào đón.
Tiểu Hàn càng lớn càng giống Lăng Lập Thành từ khuôn mặt đến tính cách, cậu như bản sao hoàn hảo của anh.
Tiểu Hàn lúc nhỏ rất ngoan nhưng tiểu Ngôn thì không như vậy.
Lúc mang thai thì cô bị nghén dữ dội, lúc sinh ra thì ngày đêm quấy khóc làm cho Lăng Lập Thành muốn điên cả đầu.1
Buổi tối, trên giường ba ba con chơi đùa vui vẻ với nhau.
Tiểu Ngôn chỉ mới 6 tháng nên cô không nỡ đi làm, đợi cậu lớn hơn một chút thì cô sẽ vào tập đoàn để phụ giúp anh.
Tiểu Hàn ở lại chơi một lúc thì cũng đi về phòng riêng.
Tiểu Ngôn vì còn ti sữa mẹ nên vẫn còn ngủ với cả hai.
" Lại đây, mẹ cho uống sữa rồi đi ngủ nào"
Tần Tử Ninh ngồi xuống giường, vẫy tay bảo tiểu Ngôn bò lại với mình.
Tiểu Ngôn thấy mẹ mình thì liền bò lại, cô mỉm cười bế cậu lên rồi hôn vào cặp má bánh bao.
" Anh thấy cai sữa được rồi "
" Anh lại khó chịu nữa à, tiểu Ngôn là con của anh đấy "
Tần Tử Ninh bật cười, kéo dây áo xuống cho cậu ti sữa.
Tiểu Ngôn rất háo ăn, vừa thấy bầu ngực to tròn của cô đã há miệng ngậm lấy mút sữa rất nhiệt tình.
Lăng Lập Thành nằm vặt xuống giường khó chịu.
Lúc đầu anh cứ nghĩ tiểu Ngôn sẽ là một bé gái nhưng ai ngờ...
Một bên không đủ, Tần Tử Ninh đưa bầu ngực còn lại cho cậu ti, Lăng Lập Thành nhìn thấy mà vô cùng bức rức khó chịu, nơi đó rõ ràng là của anh mà.1
Anh như vậy mà lại sài chung với hai tên tiểu tử nhà họ Lăng này.1
" Bảo bối, tiểu Ngôn ngủ rồi chúng ta làm chút đi "
Lăng Lập Thành nháy mắt với cô.
Ban ngày anh đã nhường cô cho hai đứa trẻ, ban đêm thì cô cũng nên bù đắp cho anh một chút chứ.
Tần Tử Ninh ' Vâng ' trong cổ họng nhưng cũng đủ làm cho ai đó vui mừng chạy quýnh quáng lại tủ lấy ' áo mưa ' nằm chờ sẵn.
Anh đã sợ cô mang thai lắm rồi.
Nhưng mọi việc không như Lăng Lập Thành mong muốn.
Đột nhiên Tiểu Hàn lại chạy qua phòng một mực đòi ngủ chung với mẹ, thế là anh cũng dẹp luôn mấy cái ' áo mưa ' của mình.
Trên một chiếc giường rộng lớn, gia đình bốn người nằm lên trên đó.
Lăng Lập Thành cảm thấy như mình sắp rớt xuống đất vì hai đứa con của anh chiếm gần hết cái giường.
" Ninh, ngày mai anh sẽ cho người đặt thêm một chiếc giường ở đây nữa "
" Anh qua phòng khác ngủ đi "
" Không, anh không ngủ được nếu không có em "
Lăng Lập Thành ôm chặt lấy người của cô.
Nếu có rớt, cả hai cùng nhau rớt, như vậy cũng rất vui.
" Thành, chị Vân Tranh chuẩn bị kết hôn rồi đó "
" Ừm, anh có biết, anh cũng rất mong Vân Tranh được hạnh phúc "
Tần Tử Ninh mỉm cười gật đầu.
Cô thấy mình của ngày đó rất trẻ con khi ghen với Hàn Vân Tranh, bây giờ thì cô đã đủ trưởng thành để thông cảm, để thấu hiểu.
" Thành, nếu thời gian quay trở lại năm anh 20 tuổi thì anh sẽ làm gì? "
" Anh sẽ bắt em về nuôi, đợi 18 tuổi thì thịt "1
Tần Tử Ninh bật cười đánh vào ngực của anh.
Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện thịt cô.
" Bảo bối, em có biết lúc em mới sinh ra rất đáng yêu không? "
" Đáng yêu như thế nào, hửm? "
Tần Tử Ninh cười tủm tỉm, có ai may mắn như cô không? Lúc sinh ra đã được chồng ngắm.1
" Đáng yêu lắm.
Da thì nhăn nheo, mặt thì đỏ trạch, đã vậy còn khóc rất to, tiểu Ngôn bây giờ là giống em đó "
Lăng Lập Thành không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lúc đó anh đã 15 tuổi nên nhớ khá rõ về Tần Tử Ninh lúc nhỏ.
" Anh nhỏ tiếng thôi, con thức bây giờ "
" Đó chỉ là lúc mới sinh thôi, chứ vợ của anh rất xinh đẹp "
Tần Tử Ninh lườm anh, đừng nịnh nọt giả tạo đó.
Lăng Lập Thành ôm lấy khuôn mặt của Tần Tử Ninh hôn hít.
Anh thấy nụ hôn rất quan trọng.
Mỗi lần giận nhau, anh cứ mặt dày ôm hôn là cô sẽ hết giận ngay.
Anh thấy thỏa thuận của cả hai lúc mới bắt đầu yêu cũng rất hay và thú vị.
Không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng hiện tại cả hai cảm thấy rất mãn nguyện, rất hạnh phúc với những gì mình đang có.
Có anh, có em, có những đứa con của chúng ta.
" Tử Ninh, anh yêu em "
END.