Trêu chọc Du An Lý chính là không có trái cây ngon.
Trước hôm nay, Tả Nhan đã chấp nhận câu nói này.
Tả Nhan không bao giờ dám khiêu khích tự tôn của Du An Lý, đây chính là bản năng sinh tồn.
Nhưng càng hiểu về người này, Tả Nhan càng muốn xem những gì ẩn dưới lớp vỏ vũ trang hạng nặng của cô.
Dù ngọt hay chua, dù đắng hay cay, bất kể là vị nào, Tả Nhan đều muốn cắn một miếng nếm thử.
Nàng muốn nhìn tất cả của Du An Lý, sau lần sinh nhật thứ 18 của nàng, ý tưởng này trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sau khi Du An Lý xé bỏ lớp ngụy trang, Du An Lý dùng ngữ khí ác ý với nàng, Du An Lý nắm tay nàng đưa vào trong túi, Du An Lý hôn nàng dưới ngọn đèn đường, đều là Du An Lý mà trước kia nàng chưa từng thấy.
Cho nên, Tả Nhan ngày càng trở nên tham lam, nỗ lực thăm dò cùng trêu chọc không mệt mỏi, giống như một người yêu thích trò chơi giải đố, chuyên tâm mở ra nhiều manh mối cùng câu đố, sau đó từng chút ghép chúng lại với nhau.
Như vậy ---
Nàng sẽ có được một Du An Lý hoàn toàn thuộc về mình, chỉ có mình nàng biết.
Một cuộc chiến mang thế lực ngang nhau liên tục đấu tranh cho đến khi màn đêm trở nên nhạt dần.
Nói đấu tranh cũng có thể không chính xác, bởi vì tình hình trận chiến thực sự không có sức mạnh quá lớn.
Không có người tắt đèn chùm trong phòng, máy tính đang phát phim khi kết thúc cũng tự động ở chế độ ngủ đông.
Không khí bị giam trong một chiếc giường hẹp hơn căn phòng, bởi vì yên tĩnh trước bình minh, âm thanh của tiếng hô hấp nhàn nhạt cũng rất rõ ràng.
Tả Nhan nằm ngửa, nghiêng đầu hít thở một hơi, nhưng lại tác động một trận đau đớn.
"Tê—”
Nàng kêu lên một tiếng, lập tức giơ tay đẩy Du An Lý ra, oán trách nói: “Chị đè tóc em.”
Du An Lý thu chống tay trên gối của nàng, thuận thế ôm nàng lên, ôm vào trong ngực.
Tả Nhan vừa mới hít thở không khí trong lành, còn chưa kịp ngồi ổn đã bị ôm đầu cúi người xuống.
Nàng vội vàng ôm lấy vai Du An Lý, mái tóc đen dài bay trên không trung, che đi bả vai của hai người.
Mái tóc ngắn ngang vai của Du An Lý đã sớm bị nàng vò rối, vài sợi tóc quấn vào mái tóc dài của nàng.
Tả Nhan đã học thông minh, trước khi bị cắn đã hít sâu một hơi, đảm bảo mình sẽ không bị thiếu oxy quá sớm.
Ngay từ đầu Tả Nhan rất đắc ý.
Nàng nắm bắt được sơ hở của Du An Lý, để đầu củ cải làm bộ làm tịch này lộ ra ngay tại chỗ, có thể nói chính là thành tích cần phải được ghi vào sử sách.
Thực tế đã chứng minh có những chuyện thông minh như đầu củ cải cũng sẽ hoàn toàn không ngờ tới.
Dù con người ai cũng có khuyết điểm nhưng từ “khuyết điểm” giống như vô hình đối với Du An Lý, khiến Tả Nhan từng cho rằng cô thực sự toàn năng.
Cho đến hôm nay.
Tả Nhan chân thành cảm tạ bộ phim đã bị xem dở giữa chừng, nếu không có nó thì nàng sẽ không bắt được khuyết điểm của Du An Lý sớm như vậy.
—— Hóa ra Du lão sư toàn năng toàn trí cũng có điểm mù về kiến thức.
Tả Nhan vội vàng tắt trang máy tính đi, nghĩ lại cũng thấy buồn cười, còn chưa kể đến ngoài mạnh trong yếu của màn “biểu diễn” vừa rồi.
“Em cười cái gì?”
Du An Lý nhướng mắt, lui ra xa một chút, bóp mũi nàng hỏi.
Trải qua vài giờ "rửa tội", Tả Nhan hoàn toàn có thể hiểu được tín hiệu của Du An Lý.
Nàng vội vàng cúi đầu "mổ" Du An Lý, không cho người này có cơ hội tính sổ.
Du An Lý không cự tuyệt sự chủ động của nàng, chỉ bất động thanh sắc ôm eo nàng, một tay khác lặng lẽ rời khỏi mái tóc của nàng.
Lúc Tả Nhan ý thức được thì đã không thể chạy thoát, cho nên nàng chỉ có thể gắt gao ôm lấy cô, không để cho cô có thêm không gian phát huy kẽ hở.
Du An Lý nâng cằm nàng lên, làm sâu nụ hôn, kiểm soát tình hình từ trong ra ngoài.
Đây chính là quá trình tra tấn người, Tả Nhan đã tuyệt vọng phát hiện Du An Lý rất có năng lực về mặt này, rõ ràng hai người đang đứng trên cùng một vạch xuất phát, khi nàng còn đang ghập ghềnh mò mẫm về phía trước thì Du An Lý chạy vọt đi, làm nàng theo không kịp.
“Vừa rồi chị thật sự không xem lén dạy học sao? Em không tin.”
Tả Nhan tìm cơ hội thở, nắm lấy vai cô nhỏ giọng hỏi.
Du An Lý mặt không đổi sắc bắt được tay đánh lén của nàng, trả lời: “Không có, là từ thực hành trên người của em.”
Tả Nhan: “…”
Vậy chị thực sự quá lợi hại rồi!
Du An Lý nhìn vẻ mặt của nàng, đột nhiên hỏi: “Ngoài bộ nội y treo trong phòng tắm, em còn mang theo cái khác không?”
Tả Nhan bị cắt ngang, thậm chí còn quên phản bác, nghĩ nghĩ một lúc, không quá xác định hỏi: "Em không biết mang bao nhiêu, sao vậy?”
Du An Lý nắm tay nàng kéo xuống, “Nếu quần trên người em là cái cuối cùng, vậy em phải chờ bộ trong phòng tắm khô mới có thể xuống giường.”
Du An Lý bình tĩnh nói.
Tả Nhan chạm vào ga giường lạnh lẽo, trong đầu liền "Oành" một tiếng.
Cuối cùng, Du An Lý lấy máy sấy tóc trong phòng sấy khô nội y của nàng, lúc Tả Nhan rời giường đã không còn có thể nhìn người.
Chuyện đầu tiên nàng làm khi mặc quần áo vào chính là lao vào phòng tắm giặt sạch nội y.
Mặc dù trải nghiệm thực tế buổi tối hôm nay cho nàng biết tình huống này là bình thường, nhưng đối với một người không có kiến thức lý thuyết, Tả Nhan vẫn quá xấu hổ đến không tìm ra bắc.
Nàng giặt xong rồi treo trong phòng tắm, cởi quần áo ra tắm một hồi, sau khi lau hết những dấu vết khả nghi trên người, nàng mặc quần áo vào rồi lấy máy sấy tóc, học theo Du An Lý sấy nội y đã giặt.
Như vậy mới thuận tiện bỏ vào túi, dù sao cũng sẽ sớm trả phòng, không kịp giờ khô tự nhiên.
Tả Nhan rửa mặt chải đầu, đang định cột tóc lên, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Du An Lý xõa tóc nàng ra.
Muốn chết.
Nàng vội vàng che mặt, dựa vào phương pháp làm mát vật lý để giảm nhiệt độ trên mặt.
Khi gương mặt không còn đỏ, Tả Nhan mới thu thập đồ đạc đi ra khỏi phòng tắm.
Du An Lý đã thu thập tốt hành lý của mình, thấy nàng đi ra liền nói: “Em thu thập hành lý đi, đừng để quên cái gì, tôi tắm xong liền trả phòng.”
Lúc Tả Nhan xuống giường cũng không dám nhìn cô, chỉ gật gật đầu, chạy qua người cô, thu thập hành lý của mình.
Du An Lý nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Cách một cánh cửa, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước chảy, đầu óc Tả Nhan lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nàng ngồi xổm xuống thu thập hành lý.
Lần này Du An Lý tắm khá lâu, Tả Nhan thất thần suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng thì trong đầu đã đoán được mấy loại khả năng.
Cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, người đi ra cầm một tấm vải màu xám nhạt, cho vào một chiếc túi đồ trong suốt.
Tả Nhan ngầm hiểu, thậm chí không chút suy nghĩ nói: “Hóa ra chị cũng giống em."
Du An Lý dừng một chút, sau đó bình tĩnh phản kích: “Không bằng em.”
Mặt Tả Nhan đột nhiên lại bỏng rát.
Sau khi cả hai thu thập xong, trời bên ngoài bắt đầu hửng sáng.
Du An Lý kéo hai chiếc vali đi vào thang máy, Tả Nhan đeo balo đi theo sau lưng.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, nàng liếc mắt nhìn Du An Lý một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta trực tiếp đến sân bay sao?"
Sân bay cách khách sạn không xa, chuyến bay vào ban đêm, kỳ thực hai người còn thời gian một ngày.
Du An Lý trực tiếp hỏi nàng: “Em có nơi nào muốn đi sao?”
Tả Nhan lắc lắc đầu, xách vali ra ngoài không tiện, Du An Lý cũng không có ngừng nghỉ, không thể lại mệt mỏi như vậy.
Du An Lý nhìn điện thoại, nói: “Vậy đi ăn sáng trước đi.”
Sau khi trả phòng xong, hai người xách vali rời khách sạn.
Gần đó có một quán ăn gia đình mở cửa 24 giờ, không giống với quán trước mà giống với quán ăn nhanh hơn.
Khi hai người tới đó, quán ăn vẫn còn rất vắng vẻ, khi nhân viên ngủ gật thấy khách đến, vội vàng đánh lại tinh thần tiếp đón hai người.
Du An Lý gọi một chiếc bánh mì sandwich và cà phê.
Tả Nhan cũng giống cô, nhưng cà phê thay bằng sữa nóng.
Hương vị của bữa sáng này khá hài lòng, giá cả rất ổn, cả phần ăn cùng thuế chỉ có 500 yên.
Tả Nhan uống sữa nóng, cuối cùng cảm thấy lượng nước mất đi trong cơ thể đã được bổ sung lại một chút.
Trước kia nàng đã từng đọc một cuốn sách nói hơn 80% cơ thể con người là nước, Tả Nhan vẫn không có khái niệm này.
Rốt cuộc nàng thấy thế nào cũng đều cảm thấy trên người mình chỉ có xương cốt và thịt.
Cho đến khi nàng vọt thẳng vào phòng tắm giặt nội y, nàng mới không thể không cúi đầu trước kiến thức kia.
—— Biển a, tất cả đều là nước a.
Ăn sáng xong, Du An Lý giống như cũng có chút năng lượng.
Không phải vì lăn lộn thức trắng đêm, mà là trong khoảng thời gian này thoạt nhìn bộ dáng cô có chút mệt mỏi, đặc biệt là hôm kia.
Tả Nhan luôn hoài nghi cô là người máy - cho đến lúc này dùng tay mới xác nhận được.
May là không phải.
Trong tình huống bình thường, hai người phải đến sân bay trước ba giờ, sau khi trừ đi thời gian đi đường, hai người còn có khoảng mười giờ nhàn rỗi.
Căn bản không cần phải trả phòng sớm như vậy, bởi vì thời gian trả phòng là 12 giờ trưa.
Nhưng mùi vị trong phòng cùng chiếc giường không thể nào nhìn thẳng, làm hai người ngầm ăn ý chọn lập tức trả phòng.
Du An Lý cho rằng chuyện này xảy ra là do lỗi của Tả Nhan.
Hoàn toàn quên mất ban đầu là ai đã cởi quần áo của người khác trước.
Nếu Tả Nhan biết cô đang nghĩ gì, nhất địng một đường sẽ mắng to cô không biết xấu hổ.
Bởi vì chuyến đi này không phải đi du lịch, cho nên trước mười tiếng đồng hồ được miễn phí làm cho hai người đều mờ mịt.
Nếu có bị đưa đến đảo cũng còn tốt, mấu chốt là hiện tại chỉ có hai người, một người là sinh viên theo trường đến, người kia là công nhân đến làm việc kiếm tiền, trên người ai cũng không có kinh phí đi lại, cũng tạo thành cục diện hiện tại không biết đi đâu.
Kỳ thực Tả Nhan biết một số nơi có thể chi ít tiền nhất để giết thời gian, nhưng nàng không nói.
Du An Lý nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: “Tùy tiện đi dạo đi.”
Tả Nhan không nghĩ tới lần này đều không cần mình ám chỉ, chỉ cần cô tự giác như vậy đã lập tức làm tâm tình nàng vui lên.
“Được a.”
Nàng cầm lấy vali của mình, có rất ít đồ nên không nặng.
Vốn dĩ Du An Lý không định đưa cho nàng, nhưng Tả Nhan mạnh mẽ đoạt lại, sau đó dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Du An Lý.
Không cho cô bất kỳ cơ hội nào thuyết giáo, Tả Nhan đã kéo cô về phía trước, mặc kệ phía trước là nơi nào, dù sao nơi nào cũng đều có thể.
Hai người một tay nắm lấy một tay kéo vali, mặc kệ những ánh nhìn quét tới, đi đi dừng dừng ở những con phố xa lạ, lang thang không có mục tiêu, lại không hề nhàm chán.
Đường phố mùa đông rất lạnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay trở thành nguồn nhiệt duy nhất.
Tả Nhan chưa bao giờ thích Osaka như hiện tại, thậm chí Takoyaki bình thường không có gì đặc biệt cũng có hương vị khác.
Nàng lấy điện thoại đã sạc đầy pin ra, chụp ảnh cho đến khi không còn thừa bao nhiêu.
Trước buổi tối, Du An Lý vội vã cùng nàng đến sân bay, thủ tục đăng ký tẻ nhạt vẫn không thay đổi, nhưng Tả Nhan đột nhiên cảm thấy xếp hàng dài chờ đợi cũng không phải khó chịu.
Nửa giờ cuối cùng trước khi lên máy bay, Tả Nhan và Du An Lý đang nghỉ ngơi trên băng ghế dài.
Du An Lý đang giành lấy chút thời gian cuối cùng có thể sử dụng máy tính để xử lý công việc.
Tả Nhan dựa vào vai cô, nhấc chiếc điện thoại sắp tắt lên, bày ra bàn tay cắt kéo nàng ghét nhất trước ống kính.
Điện thoại nhỏ gần như không vừa vặn với khuôn mặt của hai người, thừa dịp Du An Lý không có phòng bị, Tả Nhan quay đầu lại, hôn lên mặt cô một cái.
Đồng thời nhấn xuống nút chụp ảnh.
Thời gian bay về dài như thời gian đến nhưng tâm trạng của Tả Nhan lại hoàn toàn trái ngược.
Càng đến gần thời gian hạ cánh, nàng càng dính lấy Du An Lý, thậm chí đi WC còn muốn đi theo, bị Du An Lý dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn tới.
Nhưng dù quãng đường dài bao nhiêu, máy bay vẫn hạ cánh.
Khi Tả Nhan bước xuống máy bay, ngửi thấy không khí của vùng đất này, nàng cảm thấy mất mát như từ giấc mơ trở về hiện thực.
Ở nước ngoài nàng có thể không kiêng kị làm tất cả mọi thứ, Du An Lý cũng cho nàng khoan dung tối đa nhất.
Nhưng trở về nơi này, tựa hồ tất cả đều thu lại.
Trên đường về nhà, tư thái của Tả Nhan trái ngược với lúc trên máy bay, thành thành thật thật ngồi trong taxi, thậm chí còn không dám chạm vào tay áo của Du An Lý.
Vừa xuống máy bay, nàng đã gọi cho Tả Tăng Nhạc để báo bình an, hôm qua hạ sốt cũng đã gọi qua, nhưng lúc đó Tả Tăng Nhạc đang bận, không thể nói được mấy lời.
Đương nhiên, cuộc điện thoại này không thiếu giáo huấn, tính tình của Tả Tăng Nhạc là như vậy, cho dù Tả Nhan có mang đến cho gia đình bao nhiêu phiền toái, ông cũng sẽ không nói nặng lời, nhưng nếu gây phiền toái cho người khác, người có tính tình tốt như ông cũng sẽ giáo huấn một chút, cho đến khi Tả Nhan bị giáo huấn đến không thể quên mới thôi.
Sau khi Tả Nhan cúp điện thoại, cả người đều héo mòn, không dám tưởng tượng chờ Mạnh Niên Hoa từ nước ngoài trở về sẽ bị mắng như thế nào.
Khi cả hai xuống xe, xách vali bước vào nhà thì đã đến giờ ăn tối.
Mặc dù cơm trên chuyến bay không ngon, nhưng hai người cũng có thể miễn cưỡng coi như đã ăn xong, tiết kiệm thời gian cùng tinh lực về đến nhà nấu cơm.
Tả Nhan đặt vali trước cửa phòng Du An Lý, không chờ người phía sau đi vào phòng ngủ, nàng liền xoay người đẩy cô vào tường, rướn người lên hôn môi cô.
Nụ hôn vẫn mãnh liệt như mọi khi, mút rồi cắn, không cho Du An Lý thời gian phản ứng, liền duỗi tay đưa vào vạt áo cô.
Du An Lý buông tay để chiếc vali tùy ý rơi xuống đất, phát ra thanh âm nặng nề.
Sau đó cô ôm eo nàng, khống chế nàng đảo khách thành chủ, hôn sâu hơn.
Một chút vội vàng cùng nôn nóng hòa tan vào hô hấp của nhau, hai người đều muốn xác nhận, cho nên càng mãnh liệt nhiệt tình ôm lấy đối phương, lại cảm thụ đối phương.
“Tả Nhan, tắm trước đi.”
Du An Lý giữ chặt tay nàng, để cho con thỏ điên đang xao động kia tạm thời buông răng ra.
Tả Nhan vẫn muốn tiến, nhưng đã bị người nắm lấy cổ áo sau kéo nó, buộc nàng phải tránh xa "đồ ăn" trước mặt.
“Muốn ăn cũng phải vệ sinh.”
Du An Lý cự tuyệt nàng tới gần.
Đói đến điên rồi nơi nào còn quản được cái gì vệ sinh hay không vệ sinh a.
Tả Nhan nắm lấy tay cô, nhón chân gần sát cô, thấp giọng nói: "Chị giống như buổi sáng sao, bên ngoài nội y..."
Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi da mặt mỏng, không thể nói ra mấy từ cuối cùng.
Du An Lý dựa vào tường chậm rãi thở ra, sau đó đứng dậy kéo nàng đến cửa phòng tắm, dùng một tay mở cửa, dùng tay kia nhét người vào, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
"Em tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho em."
Nói xong, cô xoay người đi trở lại cửa phòng, xách vali của hai người trở về phòng ngủ, sau đó đi sang phòng đối diện tìm quần áo.
Quần áo trong vali phải nhanh chóng giặt sạch.
Vòi hoa sen trong phòng tắm đã có tiếng nước, Du An Lý gõ cửa nói, “Tôi để quần áo vào cho em.”
Người bên trong “Ò” một tiếng, cô mới mở cửa đi vào.
Bất quá chỉ ba ngày không trở về, Du An Lý nhìn phòng tắm quen thuộc lại cảm thấy như một thế giới xa lạ.
Lần cuối cùng tắm ở đây, hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.
—— Lúc đó, cô thực sự nghĩ nếu tất cả đều thuận lợi, cô sẽ rời khỏi đây trước khi kết thúc hợp đồng.
Nghĩ đến đây, Du An Lý đặt quần áo trên giá trong phòng tắm, nói: "Tôi có dán một tờ giấy nhắn trên tủ lạnh cho em, em không thấy sao?"
Nếu không, tại sao lúc nàng lên án lại thêm tội danh cho cô như vậy?
Tiếng nước vẫn xôn xao vang lên, vài giây sau, cánh cửa kính mờ trước mặt đột nhiên mở ra, một cái đầu dính đầy bọt trắng bước ra hỏi cô: "Chị có dán lời nhắn sao? Không phải chị muốn chạy sao?"
Du An Lý không trả lời câu hỏi thứ hai, chỉ nói: "Tôi có viết trên giấy nhắn, tôi sẽ đến Tokyo cùng Osaka công tác, tối nay sẽ trở về."
Tâm tình của Tả Nhan phi thường phức tạp.
“Vậy em không ăn không uống ở nhà nằm cả ngày là vì cái gì a?"
Du An Lý cười một tiếng, nói: “Mau vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tả Nhan bĩu môi, vẫn còn cảm thấy bất mãn, chuyện nàng chỉ phát triển chiều cao không phát triển trí óc, lúc trước kia Mạnh Niên Hoa nói nàng còn cảm thấy chính mình bị bôi nhọ, hiện tại xem ra vẫn là mẹ nàng hiểu nàng nhất.
Quên đi, hiện tại quan tâm đến cũng không có ý nghĩa gì, dù sao ở Osaka cũng không có chuyện gì, hơn nữa hôm nay nàng cũng không có được “trái cây ngon”.
Khi nói đến việc ăn uống, Tả Nhan có rất nhiều tinh lực.
“Em tắm xong chị còn phải tắm, thật lãng phí thời gian a.”
Tả Nhan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Du An Lý, liếc mắt nhìn cơ thể cô một vòng, dứt khoát nói: “Chị vào cùng tắm đi, hiệu suất cao, còn tiết kiệm nước.“
"Không cần.”
Du An Lý vừa nói vừa xoay người ra khỏi phòng tắm, động tác nhanh đến mức Tả Nhan không thể bắt kịp, cho nên nàng phẫn hận rút vào trong vòi hoa sen, tắm nhanh hơn.
Có lẽ vì "ý đồ bức thiết" của nàng, thời gian Du An Lý đi tắm còn kéo dài hơn.
Tả Nhan lăn lộn trên giường, chờ ngọn lửa nhỏ bị dập tắt, trong phòng tắm không có tiếng mở cửa.
Nếu nàng không nhìn ra là Du An Lý cố ý làm vậy, Tả Nhan từ trong bụng mẹ sống được mười tám năm cũng là uổng phí.
Đầu củ cải đáng ghét.
Một ngày không trêu chọc nàng cảm thấy khó chịu có đúng không?
Tả Nhan sốt ruột chờ đợi, xoay người đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng tắm.
Nàng ở ngoài cửa nghe trộm một hồi, phát hiện tiếng nước đã ngừng, nàng lập tức mở cửa muốn đánh lén.
Kết quả là, người đứng sau cánh cửa đã mặc quần áo chỉnh tề, Tả Nhan đánh lén tịch mịch.
Du An Lý đều lười nhấc mi mắt, cúi người giặt quần áo bên cạnh bồn rửa tay.
Sau khi Tả Nhan nhận ra cô đang làm gì, nàng liếc nhìn tay cô.
“… là của em phải không?”
Du An Lý "Ừm" một tiếng.
Mặt Tả Nhan lập tức đỏ lên, nhảy dựng lên kêu to: "Chị, chị, sao chị sao có thể giặt cho em a!"
“Tôi không giặt, đêm nay em có thể nhớ trong vali có cái gì sao?”
Du An Lý mang thần sắc tự nhiên nói, khiến Tả Nhan không tìm được lý do phản bác.
Để trong vali một ngày, mặc dù đã giặt nhưng vẫn chưa khô nên phải giặt lại, để cho khô ráo.
Nhưng Tả Nhan vẫn xấu hổ đến không thể khống chế nhịp tim, nhìn vào thứ mà cô đang giặt - đó là cái buổi sáng nàng đã mặc.
Xấu hổ còn cao hơn!
Du An Lý ngẩng đầu nhìn qua kính, thấy mặt nàng đỏ đến chín cả người, không khỏi bật cười.
Nhưng nụ cười này đã mang đến cho Tả Nhan một loại dự cảm không tốt.
Hiện tại nàng có thể phân biệt các biểu hiện khác nhau của Du An Lý.
Quả nhiên, Du An Lý chậm rãi nói: "Bây giờ mới biết xấu hổ, vậy sao lúc em trộm nội y của tôi lại không biết?"
"Con mắt nào của chị nhìn thấy em trộm nội nội nội..."
Tả Nhan nói lời này căn bản không qua đại não, dưới cái nhìn của Du An Lý, nàng dần nhớ ra những gì mình đã làm trong phòng tắm.
Mẹ nó, mình đúng là có trộm qua.
Sau khi giặt xong hai bộ nội y, Du An Lý đi thẳng ra khỏi phòng tắm ra ban công.
Máy giặt vẫn quay, Tả Nhan lắng nghe một lúc, sau khi hoàn hồn lại liền vội vàng đi theo.
Nàng giống như người theo đuôi, đi theo Du An Lý bất cứ nơi nào cô đi, từ hành lang đến ban công, từ ban công vào phòng tắm, mắt vẫn dán vào người Du An Lý.
Du An Lý làm lơ cái nhìn giống như muốn "ăn thịt người" của nàng, lấy đồ trong máy giặt, cho vào rổ rồi mang ra ban công phơi.
Gió trên tầng cao nhất hơi lớn, mặc dù hai người đều đang mặc đồ ngủ mùa đông nhưng vẫn làm cho khuôn mặt đau đớn.
Tả Nhan nhìn Du An Lý phơi quần áo, tâm tình xao động sau khi đáp xuống máy bay tựa như cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cho dù ở nơi nào, Du An Lý cũng đều là của nàng.
Vĩnh viễn chỉ có thể là của nàng.
“Du An Lý.” Tả Nhan gọi cô.
Người đứng cạnh dây phơi "Ân" một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Tả Nhan hít hít cái mũi đỏ vì lạnh, nhìn cô nói: “Cả đời này chị đều là của em, không được phép chạy.”.