Sau sinh nhật lần thứ mười tám, cuộc sống của Tả Nhan không có nhiều thay đổi.
Mối quan hệ với Du An Lý giống như đã thay đổi, nhưng thoạt nhìn vẫn như trước.
Bởi vì nàng vẫn phải đi học tan học, cùng Du An Lý ăn sáng ăn tối, bị Du An Lý giám sát làm bài tập về nhà và học thuộc lòng từ vựng, thậm chí vì kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, nàng buộc phải thêm một giờ "thời gian học bổ túc".
Cùng lúc đó, những tin tức xấu nối gót kéo theo.
Thành phố của Mạnh Niên Hoa đã thất bại trong việc quản lý bệnh dịch, tình hình tiếp tục xấu đi khiến chuyến đi của bà liên tục bị trì hoãn.
Cuối cùng, bà chỉ đơn giản là chấp nhận lời mời của tổ chức y tế địa phương tham gia công tác phòng chống dịch với tư cách là một tình nguyện viên.
Mặc dù Tả Nhan rất thất vọng, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ đã bị đả kích trong cuộc gọi hồi tháng trước, cho nên nàng lo lắng hơn là thất vọng.
Không ai biết tình hình sẽ xấu đến đâu, rõ ràng Mạnh Niên Hoa không phải là người có tính cách gặp chuyện liền rút lui.
Chỉ lần này, Tả Nhan không ngăn bà lại.
Bởi vì cha mẹ nàng vẫn luôn làm nhưng chuyện rất ghê gớm, đây là điều nàng luôn tin tưởng cùng tự hào từ khi còn nhỏ.
Cho dù đời này có lẽ nàng rất ngượng ngùng nói ra.
Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ, cha nàng cũng gửi tới một tin tức không tốt.
Tả Tăng Nhạc không nói rõ qua điện thoại mà chỉ giải thích khi nào ông có thể về nhà, dặn dò nàng mùa đông mặc thêm quần áo, cuối cùng để Tả Nhan ngoan ngoãn nghe lời Du lão sư.
Mỗi lần Tả Nhan nghe thấy những lời này đều là không kiên nhẫn, nhưng lần này nàng cầm điện thoại, không hiểu sao lại đỏ mặt, không cần biết cha nàng đang nói gì, đều là đáp ứng "Vâng" một tiếng, Tả Tăng Nhạc nghe được liền trực tiếp khen nàng hiểu chuyện.
Mặc dù cuộc gọi không nói gì cụ thể, nhưng ẩn ẩn báo hiệu "có thể sẽ không thể về nhà trước năm mới."
Tả Nhan nghĩ đến đây liền cảm thấy phiền muộn, năm trước là thế nào, cha mẹ nàng được nghỉ lễ ở nhà nhưng năm nay lại cực kỳ xui xẻo.
Bởi vì hai chuyện này, cùng với kỳ thi giữa kỳ, tâm tình của Tả Nhan trong khoảng thời gian này khó có thể nhấc lên nổi.
Việc duy nhất có thể cho nàng một chút an ủi chính là có lẽ năm nay nàng sẽ không ở nhà một mình.
Không cần đi phiền toái ông bà, không cần ăn cơm dì quản gia nấu, không cần chui rúc dưới chăn sưởi ấm.
Dù thời tiết có lạnh đến đâu, trong chăn vẫn có nhiệt độ cơ thể của người khác.
—— Nếu nhiệt độ này không chọc đau nàng sẽ tốt hơn.
Du An Lý vẫn đang nhận công việc dịch tài liệu, đối với những người làm thêm như cô không nhập chức ở công ty thì chỉ có thể trông chờ vào lượng công việc tới để ổn định thu nhập, đơn hàng càng nhiều thì hoa hồng càng cao.
Giữa công việc, cô cũng dành thời gian để tự học cách quản lý tài chính, bởi vì cô biết rất rõ mục tiêu của mình là không bao giờ làm việc cho người khác cả đời.
Tả Nhan tâm huyết dâng trào hỏi chênh lệch thu nhập giữa cô và nhân viên bình thường.
Cô liền kinh ngạc, dùng ánh mắt người ngốc nhìn nàng.
“Vậy sao chị không nhập chức a?”
Tả Nhan biết trên thế giới này không có công ty nào không cần nhân tài như Du An Lý, cho nên nhất định là Du An Lý không muốn.
Kỳ thực đúng là như vậy.
Nhưng Du An Lý không trả lời câu hỏi của nàng, cô chỉ gõ bàn phím nói, "Không được ăn trên giường."
Tả Nhan ngồi xếp bằng trên giường của cô, chỉ lấy một quả dâu tây đỏ từ bát thủy tinh, vừa định há miệng đã bị những lời này làm ăn không được, không được ăn thì không được ăn.
Nàng đảo mắt, đứng dậy ngồi quỳ trên giường, nghiêng người về phía trước, dán ở sau lưng Du An Lý, tay cầm dâu tây vòng qua vai cô, đưa dâu vào miệng Du An Lý.
"Em rửa sạch cho chị rồi, quả này rất ngọt, bà nội nói không có thuốc sâu nên chị yên tâm ăn đi".
Tả Nhan nói, "Ah--" bên tai cô.
Thứ sáu hôm qua, Tả Nhan đến nhà ông bà nội ăn cơm như thường lệ, cầm hai hộp dâu tây trở về nhà.
Tất cả đều do đồng đội cũ của Tả gia gia gửi, thân thể đại nhân gia còn rất khỏe, sau khi nghỉ hưu không có việc gì làm liền cùng nhau thuê đất trồng rau củ quả, lớn lên rất tốt.
Đặc biệt là dâu tây, có thể bên ngoài bán còn không ngon bằng.
Du An Lý dừng một chút, động tác trên tay cũng không dừng lại, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop, hồi lâu không có phản ứng.
Tả Nhan biết Du An Lý không thích người khác làm phiền khi cô đang làm việc.
Nhưng thân thiết với nhau lâu, người ta sẽ ngày càng muốn thử thách những cái “không thể” này.
—— Người khác không thể, chỉ mình ta là có thể.
Muốn chứng tỏ bản thân là người đặc biệt trong trái tim người kia, chính là vấn đề chung nhất của mỗi người khi yêu.
Nhưng mà, Tả Nhan không có ý thức được điểm này, bởi vì thật lâu trước kia, mỗi ngày nàng đều nhân tin gọi điện cho Du An Lý, nếu Du An Lý đã sớm bao dung nàng như vậy, cho nên cũng không có gì không thể đi?
Quả nhiên, Du An Lý chỉ dừng một chút, một lúc sau vẫn há miệng cắn quả dâu nàng đưa qua.
Tả Nhan bóp lấy phần đầu, thấy cô đã ăn phần cuối màu đỏ tươi, đột nhiên áp vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy cái này rất giống cái kia của chị."
Bàn phím đang "lộc cộc" vang lên, đột nhiên dừng lại.
Đồng chí Tả Nhan giỏi "chơi với lửa", mỗi một ngày đều phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa nàng còn phát hiện Du An Lý đã thoát thai hoán cốt trong khoảng thời gian ngắn, cô không còn là người ban đầu xem phim văn học nghệ thuật cũng đều ngượng ngùng nữa.
Tả Nhan có linh tính nhất địng đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, bởi vì so sánh, người cùng nàng tồn tại ở nơi vạch xuất phát giống như vẫn đang đứng ở vạch xuất phát, quả thực là làm người xấu hổ.
Hiếu thắng của Tả Nhan lại được khơi dậy ở những nơi kỳ quái, cho nên trong khoảng thời gian này, nàng đã chiến thắng tâm lý thẹn thùng của bản thân, ý đồ tìm kiếm một chút gì đó ở trên người Du An Lý.
Nhưng Du An Lý không cho nàng cơ hội như vậy.
Tả Nhan thường thường vừa mới nếm thử mùi vị, đã bị người kiên nhẫn kiệt sức cho một cái tát, chỉ trong vài phút đã rên rỉ không có chút sức lực “chuyển bại thành thắng”.
Đôi khi Tả Nhan cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được
Rõ ràng là hơn một tuần trước, nàng không tìm được lý do muốn thân cận Du An Lý, chỉ có thể dựa vào tuổi còn trẻ phát cáu ăn vạ ở trên giường Du An Lý, mượn tư thế ngủ kém của mình để ôm Du An Lý.
Không sai, Tả Nhan biết tư thế ngủ của mình rất kém.
Không chỉ là tư thế ngủ không tốt mà khi ngủ nhất định phải ôm vật gì đó, nếu không sẽ không thể ngủ an ổn được.
Kể từ khi nàng có nhận thức, Mr.
Mạnh Niên Hoa liền ghét bỏ không chịu ngủ với nàng, mua cho nàng một chiếc giường đơn và một con gấu để ban đêm nàng tự sinh tự diệt.
Đó là lý do đống gấu bông trên giường của Tả Nhan ra đời.
Mỗi đêm ngủ với Du An Lý, Tả Nhan đều ngủ rất ngon.
Nàng không biết đó có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, dù sao thì giường của Du An Lý giống như có một loại từ trường nào đó, khiến nàng ngủ thế nào cũng cảm thấy thoải mái, ngửi thoải mái, ôm cũng thoải mái, còn sẽ có nhiều giấc mơ đẹp.
Điều khiến Tả Nhan đắc ý nhất chính là ngay từ đầu Du An Lý đã “buộc phải thỏa hiệp”, mỗi ngày làm bạn đi vào giấc ngủ dần dần trở thành thói quen.
Đây chính là tiến bộ nhảy vọt a! Mặc dù Tả Nhan không biết chính mình muốn tiến bộ đến trình độ nào.
Nhưng tất cả những điều này chỉ giới hạn ở trên giường, chính xác là, chỉ ở giai đoạn hai người ngủ cùng nhau.
Tả Nhan phát hiện sau khi cảm thấy thỏa mãn, nàng đã sớm muốn có thêm nhiều thứ mà nàng muốn.
—— Nàng muốn loại thân cận này không hề có giới hạn, mà là mọi lúc, mọi nơi.
Hiện tại Tả Nhan đã có được những gì mình muốn nhất.
Nàng thực sự có thể không cần cố kỵ mà thận cận Du An Lý, lúc muốn ôm cô liền ôm, lúc muốn hôn cô liền hôn, mà ban đầu Du An Lý bị động tiếp thu, dần dần trở thành thường xuyên chủ động.
Ngày hai người lần đầu hôn môi, Tả Nhan theo cô về khách sạn, vừa có chút chờ mong lại vừa có chút sợ hãi.
Tả Nhan sợ lần này Du An Lý cũng "buộc phải thỏa hiệp".
Giống như khi nàng đối mặt với tùy hứng của chính mình vô số lần trước đó, nàng không muốn cãi vã, không muốn phản kích, đơn giản là nhịn xuống, đánh đổi mất mát đổi lấy bình yên.
Nhưng Tả Nhan sẽ không chọn cách trốn tránh vì sợ hãi, mà là ngược lại, nàng sẽ chủ động đi thăm dò, chiến đấu giành lấy câu trả lời mà mình mong muốn.
Hơn nữa, dựa vào ưu thế tuổi trẻ của mình, ỷ vào thói quen chịu đựng của Du An Lý, Tả Nhan chưa bao giờ thử lộ ra vẻ tràn đầy tính công kích.
Nhưng mà, khi đó nàng tuyệt nhiên không nghĩ tới, chính mình thử "rắp tâm hại người" sẽ giống như một tia lửa rơi vào thùng gỗ đầy chất cháy, "Ầm" một tiếng sẽ hoàn toàn phát nổ.
Nước dâu lạnh lẽo, Tả Nhan run lên một cái, theo bản năng muốn đẩy cô ra.
Du An Lý dùng tay trái ấn vào cổ tay nàng, cắn nửa quả dâu tây, một đường tiếp tục.
Cuối cùng, quả dâu nhỏ này đã bị nhét vào miệng Tả Nhan.
Ăn xong tạo nghiệt mình gây ra, ân hận một lúc lâu, lại phải nghênh đón thêm một đợt “trừng phạt” mới.
Du An Lý thật sự rất ghét người khác quấy rầy công việc của mình.
Tả Nhan lại từ thái độ nghiêm túc của cô mà tin tưởng điểm này, chỉ có thể xua tan ý định xin tha, lấy cánh tay che đôi mắt đẫm lệ.
Nhưng lại bị người kia lấy tay ra.
“Lúc em khóc cũng phải nhìn tôi.”
Tầm mắt Du An Lý đối diện với nàng, thanh âm rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại không thể cự tuyệt.
Tả Nhan ủy ủy khuất khuất gọi tên cô.
Du An Lý gật đầu, thoạt nhìn có chút hài lòng.
“Cứ gọi như vậy đi.” Cô nói, thu lại tầm mắt, tiếp tục vùi đầu.
Tả Nhan thề, những thứ mà nàng vô cùng mong muốn trước kia tuyệt đối không bao gồm những thứ này.
Nhưng Du An Lý đã dạy cho nàng một bài học có kinh nghiệm sâu sắc, dạy nàng trên thế giới này có một thứ được gọi là mua một tặng một.
Mua một Du An Lý được người yêu thích, tặng kèm một Du An Lý không ai có thể chịu được.
Nghiêm túc mà nói, ai mệt đúng là rất khó nói.
Hơn một tuần từ Osaka đến hiện tại, Tả Nhan cảm thấy mình sắp bị Du An Lý sờ thấu.
Theo nghĩa đen.
Nhưng có thể là do người này vẫn còn ôm mối hận với hai từ “Tay tàn”, mỗi một lần đều thay đổi phương thức lăn lộn Tả Nhan.
Mà dù vậy, Tả Nhan cũng thấy được kiến thức cùng năng lực học tập khủng khiếp của Du An Lý.
Để không trở thành một tên học tra không đạt tiêu chuẩn trong lĩnh vực này, Tả Nhan đã rút kinh nghiệm, quyết định ở ẩn, âm thầm “tra thông tin học bổ túc."
Diễn đàn mà nàng vô tình tìm kiếm ở Osaka đã trở thành mạng xã hội thường xuyên được sử dụng nhất của nàng.
Tả Nhan đóng giả là một nam sinh viên đại học, ở trên diễn đàn kêu "lão ca", nàng tuổi còn nhỏ có tính cách đơn giản, lại kinh cơ nói ngọt, nhanh chóng trở thành một phần của những người dùng tích cực trong diễn đàn.
Cuối cùng Tả Nhan cũng đã biết cái từ "sau đó nên làm cái gì đã hiểu rồi phải không?" có ý tứ gì.
Sau đó bị lão ca trong nhóm chê cười rất lâu.
Nhưng lợi thế của tuổi còn nhỏ chính là không cần để ý mặt mũi, Tả Nhan ỷ vào bọn họ không nhìn thấy mặt mình, không ngại học hỏi kẻ dưới hỏi trong diễn đàn, nhanh chóng có được rất nhiều "Tư liệu học tập" từ "Hiểu ca" thích lên mặt dạy đời, còn có những trang wed không rõ ràng.
Trong lòng Tả Nhan kích động, nhưng trên mặt không dám để lộ bất kỳ dấu vết nào, bởi vì máy tính của nàng vẫn luôn đặt ở trong phòng của Du An Lý, nếu muốn triển khai thâm nhập học tập nghiên cứu, chỉ có thể thừa dịp thời gian Du An Lý không có ở trong phòng.
Loại thời gian này không dễ tìm, ngày thường Tả Nhan buổi sáng đi học, buổi tối tiết tự học được Du An Lý đón về nhà, chính là cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập. Cuối tuần Du An Lý căn bản cũng làm việc ở nhà, bởi vì thứ Sáu cô sẽ mua đủ thức ăn cho hai ngày để tránh cho Tả Nhan ở nhà liền lười biếng.
Cho nên Tả Nhan chỉ có thể chọn thời gian mỗi tối Du An Lý đi tắm, hơn nữa cô đã quen tắm xong sẽ dọn dẹp phòng tắm, thỉnh thoảng cũng có thể giặt quần áo.
Thời gian này cũng có thể thu thập được khoảng 20 phút.
Tả Nhan giống như đang đánh du kích, giành giật từng giây trong hai mươi phút này, tập trung nghiên cứu múa bút thành văn, cuối cùng thoạt nhìn nàng giống như một học sinh cuối cấp.
Nhưng mà, dù nàng có che giấu tâm tư thế nào, chỉ cần Du An Lý không thể ra khỏi cửa, nàng cũng đành phải ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập, học thuộc từ vựng.
Thậm chí bởi vì mỗi quan hệ giữa hai người đã biến chấn, lúc Du An Lý đối phó với nàng cũng không có chút nương tay, sau khi Tả Nhan đã lĩnh giáo vài lần, nàng không còn dám khiêu khích quyền uy của cô nữa, nên nghe liền nghe, nên viết liền viết, miễn là không thêm tội.
Tả Nhan cũng phát hiện, lúc Du An Lý dạy kèm bài tập về nhà cho nàng không còn dựa trên tiến độ của trường như trước.
Nền tảng của nàng rất kém, thậm chí lúc bước vào phòng thi của năm đầu cũng có thể bị bôi đen hai mắt, cũng như không hề quen biết với hầu hết các đề thi.
Có thể nói, lý do khiến các bài thi trước được thuận lợi là do Du An Lý đưa ra câu hỏi trước cho nàng theo tiến trình, yêu cầu nàng học thuộc lòng.
Tả Nhan cũng vì đợt thi trước khai giảng kia mà phục Du An Lý sát đất, cuối cùng lại biến thành ỷ vào Du An Lý viết trước câu hỏi.
Kỳ thực, bản thân nàng biết chuyện này sẽ không hiệu quả.
Nhưng Tả Nhan luôn phản ứng tiêu cực với việc học.
Du An Lý dạy nàng thế nàng thì nàng nghe thế đó, căn bản mặc kệ tương lai sẽ làm gì.
Có lẽ gia đình thực sự có ảnh hưởng lớn đến một người, sở dĩ Tả Nhan có thể tự tin như vậy cũng bởi vì nàng biết mình sẽ không bao giờ chết đói.
Dù Mr.
Mạnh Niên Hoa có nghiêm khắc đến đâu cũng không cực đoan như một số bậc phụ huynh, nếu đứa trẻ không vào được một trường đại học tốt thì sẽ liền muốn sống muốn chết, vì thế thậm chí còn không từ thủ đoạn.
Cha của Ngô Duyệt Lâm là một ví dụ điển hình, Tả Nhan nghe đề qua vài câu đã cảm thấy da đầu tê dại, sau đó không biết bao nhiêu lần cảm tạ vì cha mẹ nàng không giống với những người khác.
Du An Lý tự nhiên đã sớm phát hiện loại tiêu cực này của Tả Nhan, cho nên cô luôn chọn cách đơn giản cùng ít rắc rối nhất để hoàn thành công việc này.
Rốt cuộc là một bác sĩ tốt, gặp phải bệnh nhân không chịu uống thuốc cũng là bó tay không có biện pháp.
Nhưng hiện tại, Du An Lý đã thay đổi phương thức dạy kèm.
Tả Nhan cũng hoàn toàn nghênh đón cuộc sống bi thảm.
Việc học tập cũng giống như việc xây dựng một công trình, nếu nền móng không được đặt tốt thì càng gặp phải nhiều vấn đề hơn.
Tả Nhan không phải là một học sinh thiếu trí tuệ, chỉ là nàng không có cảm giác khủng hoảng.
Những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình bình thường phải phụ thuộc vào kỳ thi tuyển sinh đại học, vượt qua cây cầu độc mộc để thay đổi cuộc đời, nhưng Tả Nhan được sinh ra ở một nơi mà hầu hết mọi người có thể cả đời không chạm tới, đương nhiên nàng sẽ tự tin.
Cha mẹ nàng quanh năm không ở nhà, không muốn quản nàng bằng những phương pháp hà khắc, làm bạn cùng nàng lớn lên căn bản là ông bà nội, càng sủng nàng đến tận trời, thậm chí buổi tối chỉ đọc sách một chút cũng sợ nàng hư mắt, không cho nàng đọc.
Có thể nói, cho đến nay Tả Nhan vẫn không hề có chút khó khăn, việc này thực sự là chuyện đáng kinh ngạc nhất nhân sinh.
Ngoài việc học kém cùng một chút tùy hứng cũng không có tật xấu nào khác làm người đau đầu.
Cũng ngoan ngoãn nghe theo lời cha mẹ, ngay cả kế hoạch cuộc đời cũng đều chờ bọn họ tự an bài, tuy không có chút chí tiến thủ nhưng cũng không phạm sai lầm lớn trong tuổi dậy thì đầy nguy hiểm.
Nếu so sánh thì đây là một đứa trẻ không làm người bớt lo, gia đình cũng biết dù không đỗ vào một trường đại học tốt thì nàng vẫn có rất nhiều đường ra, chỉ cần nàng thực sự muốn làm, chỉ cần không trái pháp luật, các trưởng bối đều sẽ duy trì.
Sự tự tin của Tả Nhan đến từ đây.
Cho nên nàng chưa bao giờ thực sự nghĩ đến chuyện học hành nghiêm túc, nàng không thích a, không thích thì không làm, có việc gì đâu.
Nhưng trước khi bắt đầu học cao trung, nàng gặp Du An Lý.
Hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc đời nàng.
Sau khi Du An Lý thay đổi phương thức dạy kèm, không thể nói là đã thay đổi rất lớn, chỉ có thể nói là không chút tương quan.
Cô hoàn toàn vứt bỏ loại "Lâm thời ôm chân Phật", phân loại lại nội dung của toàn bộ cao trung.
Theo trình độ hiện tại của Tả Nhan, cô bắt đầu nhằm vào những thứ cơ bản, mỗi một đoạn thời gian đều chút độ khó, đảm bảo sẽ không bởi vì quá khó mà đả kích đến tinh thần tích cực học tập của Tả Nhan.
Nhưng Tả Nhan vẫn là khổ không nổi, nàng không biết tại sao Du An Lý lại bắt đầu tra tấn mình đến chết, rõ ràng là khoảng thời gian nàg nàng không hề chọc tức cô, ngoại trừ mỗi ngày gọi hàng chục cuộc điện thoại, gửi hàng trăm tin nhắn, thừa dịp Du An Lý không để ý tới mà trộm....!ngoài ra, thật sự không làm gì khác.
Du An Lý không bày tỏ ý kiến gì về chuyện này, thờ ơ việc nàng làm nũng xin tha, đồng thời nghiêm túc thực hiện chương trình bổ túc mới.
Một đoạn thời gian sau, Tả Nhan mang biểu tình hoảng hốt cả ngày, chỉ cảm thấy khi nhìn lên bầu trời một chút, đám mây kia con mẹ nó chính là hình dạng chết tiệt.
Lúc đầu nàng cảm thấy mình kiên trì một ngày chính là cực hạn, lại một ngày sau đó nàng sẽ bỏ không làm, nhưng mỗi ngày Tả Nhan đều phát hiện tựa hồ mình có thể giữ được trong chốc lát nữa.
Sau đó Tả Nhan đã thành thói quen.
Không thể không nói Du An Lý hiểu nàng hơn Tả Nhan nghĩ.
Chương trình dạy kèm mới này đã vượt quá giới hạn của Tả Nhan, theo thời gian lại tiếp tục mở rộng giới hạn của nàng.
Nếu Tả Nhan biết sự thật, nàng sẽ thấy theo một nghĩa nào đó, chuyện này giống hệt như những gì nàng đã làm với Du An Lý.
Đáng tiếc là hiện tại nàng vẫn không biết Du An Lý hiểu nàng đến mức nào.
Đêm trước kỳ thi giữa kỳ, Tả Nhan vừa phải giải quyết các bài kiểm tra mô phỏng quá sức của trường vừa nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của Du An Lý giao cho.
Để vượt qua kỳ thi, Tả Nhan phải tìm cách để Du An Lý sử dụng lại "thuốc đặc trị".
Nhưng lần này nói cái gì Du An Lý cũng không đồng ý.
Trong lòng Tả Nhan sốt ruột, kỳ thi giữa kì quan trọng hơn kỳ thi hàng tháng rất nhiều, điểm khác biệt là kỳ thi hàng tháng không được ấn định số báo danh, nếu không nàng sẽ không vào nhầm phòng thi.
Nàng tự giác không có sự giúp đỡ của Du An Lý, chính mình sẽ không thể vượt qua kỳ thi.
Như vậy sẽ thanh toán cùng một lượt với đợt thi trước --- Mạnh Niên Hoa vẫn luôn bất mãn chuyện Tả Tăng Nhạc mua điện thoại cho nàng.
Nếu điện thoại bị tịch thu, niềm vui sướng duy nhất mỗi ngày của Tả Nhan sẽ không còn nữa.
Mà đầu củ cải dầu muối không ăn căn bản là không hiểu, mặc cho nàng có cầu xin ông bà nội thế nào, ở trên giường nói những lời thẹn thùng như vậy mà Du An Lý cũng không đáp ứng.
Tả Nhan tức giận đến mức không nói chuyện với cô mười phút.
Mười phút a!
Sau cuộc chiến tranh lạnh đáng sợ đó, Tả Nhan không dám phạm phải sai lầm này nữa, mười phút cũng đủ chứng minh cơn tức giận chưa từng có của nàng.
Nhưng Du An Lý lại hỏi: “Có muốn ăn trứng hấp không?”
Tả Nhan vẫn là không có cốt khí trả lời: “Ăn.”
Cuối cùng, Tả Nhan bị chén trứng thơm ngon mua chuộc, cũng nhận ra hiện thực, không cần dùng não liền đi đường tắt.
Nàng miễn cưỡng ăn hết ngụm trứng cuối cùng, chuẩn bị thành thật rửa bát rồi lên lầu làm bài tập, nhưng người ngồi bên cạnh thuận miệng nói: “Đúng rồi, hai phiếu trải nghiệm suối nước nóng kia, ngày 1 tháng Giêng là hết hạn rồi.”
Tai Tả Nhan lập tức dựng đứng, nàng nhanh chóng đặt bát đĩa xuống, tiến đến bên cạnh Du An Lý, chờ câu tiếp theo.
Du An Lý cảm thấy nhất định lúc sinh nàng ra đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có thể nhìn thấy chiếc đuôi ẩn hình kia đang vẫy vẫy.
“Kỳ thi giữa kỳ kết thúc là thứ sáu, nếu trực tiếp xuất phát thì chủ nhật trở về cũng còn kịp."
Tả Nhan không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.
“Không chờ kết quả thi sao?” Nàng không nghĩ Du An Lý dễ nói chuyện như vậy, cho nên nàng thận trọng xác nhận.
Du An Lý lười biếng tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Tôi tin em sẽ làm được.” Cô nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Những trải nghiệm thống khổ cùng trực giác của Tả Nhan nói cho nàng biết, đây là một cái bẫy! Là hố! Không được tin!
Nhưng trái tim nàng lúc này vẫn có chút kỳ quái, còn mềm đến có thể nhéo ra nước.
Nàng nghiêng người về phía Du An Lý để ôm cô, cố gắng thay lời nói bằng loại đụng chạm như vậy, nhân tiện che đi cảm xúc mất mặt trên khuôn mặt mình.
Du An Lý vòng tay qua eo nàng, đang muốn mở miệng bổ sung thêm một câu điều kiện thì tay đã bị kéo về phía trước.
Thanh âm mềm mại của cô gái thì thầm ở bên tai: “Em cũng thưởng cho chị, cho nên chị không được đổi ý a.”
Sắc mặt Du An Lý trầm xuống, thu tay muốn kéo người trên người ra.
Tả Nhanh nhanh chống ôm cổ cô không buông, sốt ruột nói: "Sao chị lại đổi ý nhanh như vậy? Không được không được, em không đồng ý!"
Trong lúc nói chuyện, nàng còn sợ Du An Lý có thời gian thoát khỏi mình, dở ra ngón tay trêu chọc nàng khắp mọi nơi.
Du An Lý yên lặng để cho nàng kéo tay mình, vừa chạm vào nơi nhuận nước, cô bình tĩnh nói:
“Hiện tại tôi tương đối muốn biết, em học được mấy thứ này từ đâu.”.