51.
Khí trời sau cơn mưa ẩm ướt đến khó chịu, lại chẳng có cơn gió nào, ngoài chàng “lãng tử gió” đang ngồi phía trước tôi. Di chạy chậm, có thể ko quen đi chiếc xe này, hoặc vì việc chạy chậm là điều cần thiết khi chở 1 người khác phái. Tôi ko biết hắn có lịch sự đến mức đó ko, nhưng trong lòng lại cứ tin như thế.
Chúng tôi ko nói gì với nhau suốt quãng đường trên xe, cả khi dừng lại trước cổng nhà, cả 2 đều bước xuống và đứng tần ngần gần mấy phút. “Cảm ơn anh…nhiều…” – Giọng tôi thì thào và đứt quãng dù chẳng hề mệt mỏi gì.
“Thôi, vào nhà nghỉ ngơi đi. Tối nhớ nhắn tin cho tôi biết tình hình lưng bụng thế nào, ok?”
“Ừ… mà, khoan, anh đi gì về?” – Tôi chợt kéo tay Di khi hắn định ôm nón đi khỏi.
“Quên hồi tôi còn bị đau ở chân đi bằng gì rồi à?” – Hắn cười, nháy mắt nhanh và đi lùi, tay giơ lên vẫy tạm biệt. Tôi cứ đứng nhìn và Di cứ đi như thế, đến khi mẹ ra mở cửa, tôi vừa chào mẹ xong quay lại thì đã ko còn thấy hắn đâu nữa.
…
Nằm dài từ chiều đến chập tối thì lưng tôi có vẻ đỡ hơn, ít ra nó cũng ko còn đau nhiều mỗi khi co gập người nữa. Tôi dán thêm 1 miếng dán của Di, cất 2 miếng còn lại vào ngăn kéo có khóa, chỗ tôi vẫn thường giữ những vật giá trị về mặt tinh thần, hoặc những thứ bí mật của riêng mình. Hai miếng dán này của Di, với tôi, chẳng biết là vật có ý nghĩa kỷ niệm hay là 1 bí mật ko nên cho ai biết nữa.
Thật ra tôi định nhắn tin cho Di bảo rằng mình đã bớt đau, như hắn đã căn dặn lúc chia tay trước cửa nhà. Nhưng việc chủ động nhắn tin cho Di luôn khiến tôi cảm thấy mình tệ hại, như thể đang làm điều gì đó cực kỳ tội lỗi…với Khoa. Vì vậy, tốt hơn hết, xem như mọi chuyện đã qua và nếu chúng tôi ko tình cờ (hoặc cố ý) gặp nhau nữa, thì những cảm giác ko bình thường này cũng sẽ dần biến mất.
Thế nhưng thực tế thì lại ko đơn giản được như vậy.
Có lẽ vì ko thấy tôi báo cáo tình hình sức khỏe, Di gọi tôi vào sáng sớm hôm sau, khi tôi vẫn còn ngái ngủ dù đã dậy được 1 lúc.
“Thế nào rồi?”
“À… đỡ nhiều rồi”
“Ừm, có thế chứ. Đang ngủ à? Vậy ngủ tiếp đi!”
“Ko… ngủ gì nữa. Anh dậy sớm thế?”
“Có ngủ đâu mà dậy”
“Hả?” – Tôi trườn ra khỏi chăn – “Anh ko ngủ được?”
Ko thấy tiếng Di đáp, chỉ nghe rõ tiếng vù vù bên kia đầu dây. Hình như là tiếng quạt. Tôi lên tiếng “alo” để chắc rằng hắn vẫn còn giữ máy.
52.
“Ừ” – Di trả lời rất khẽ.
“Sao vậy?”
“Chẳng có gì. Hôm nay cô vẫn nghỉ phép chứ?”
“Ừ, vẫn nghỉ”
“Muốn đi đâu đó ko?”
Bây giờ, thì đến lượt tôi im bặt. Nếu cứ gặp nhau, tôi sợ rằng mình sẽ ko thể để lòng lặng yên được nữa. Tôi biết, và tôi tin chắc mọi chuyện sẽ đi khỏi tầm kiểm soát của bản thân, vì nó đã từng, như hôm qua.
“Thôi, khỏi đi” – Chắc vì thấy tôi ko nói gì, Di tự từ chối thay tôi.
“Ừ…”
“Vậy, bye nhé?”
“……….”
“Hey?”
“Anh định…đi đâu?”
….
Bạn biết đấy. Khi trái tim muốn bước tới, lý trí ko thể bắt nó dừng lại. Khi tôi phải nghỉ phép vì những xáo trộn cảm xúc dành cho Di, thì việc trốn tránh hắn để nằm co ro ở nhà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Di hẹn tôi ở sân bóng công cộng nằm cạnh khuôn viên 1 CLB bóng rổ ở vùng vành đai thành phố. Ko khí ở đây trong lành và xanh mát, nhờ những tán cây bàng vươn dài và cả 1 cái ao nhỏ cách đó mấy chục mét. Tôi chỉ ngồi trên băng ghế gỗ cũ kỹ ko mái che nhìn Di chơi với 1 đám nhóc chân đất, quần đùi, lưng trần và những quả đầu cháy nắng. Thỉnh thoảng, hắn sút được bóng vào lưới, tỏ ra đắc chí và quay sang chỗ tôi, thấy tôi vỗ tay chúc mừng thì nhoẻn cười, nhưng ngay sau đó lại có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi gì đấy.
Mặt trời bắt đầu lên cao và nắng sớm cũng tỏa rộng hơn, làm sáng hẳn những đám cỏ xanh mượt mới mọc. Gió mát rười rượi. Tôi thích nơi này, thích thời tiết và ko gian này. Tự do và bình yên.
Di rời sân để đám nhóc chơi với nhau và đi đến chỗ băng ghế, hành động đầu tiên là lấy áo khoác của mình che cho tôi.
“Ko sao đâu. Nắng sớm tốt mà” – Tôi đẩy cái áo ra. Hắn hơi ngạc nhiên 1 chút, rồi gật đầu, và ngồi xuống bên cạnh.
“Anh hay đến đây chơi lắm à?”
“Ko, lâu rồi tôi mới quay lại”
“Sao hôm nay lại muốn ra đây?”
“Ko biết nữa. Có lẽ do hôm qua ko ngủ được”
“Có thường bị mất ngủ như thế ko?”
Di quay nhìn tôi, cười nhạt, ko trả lời, rồi ngả lưng ra, dang hai tay rộng lên thành ghế, ngửa mặt lên bầu trời, nhắm mắt và hứng nắng. Ở góc độ này, tự dưng tôi thấy hắn điển trai và thu hút lạ thường. T_T
“Từ khi chia tay cô ấy, hôm qua lần đầu tiên tôi lại chở 1 cô gái phía sau mình”
53.
Điều mà Di vừa nói ra, thực sự đánh tan mọi cảm giác tốt đẹp mà tôi vừa có trong buổi sớm nay. Một sự thật tàn nhẫn. Rằng tất cả những gì xảy ra giữa chúng tôi, chỉ làm hắn nhớ về cô bạn gái cũ.
Tôi đứng phắt dậy, muốn chửi cho hắn 1 trận, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại vì ức, mà cũng vì chẳng có lý do gì để rủa xả hắn. Tôi thấy khóe mắt mình bắt đầu nóng dần lên… Ôi ko, tôi ko thể khóc chỉ vì điều này, và càng ko thể khóc trước mặt hắn. Tốt nhất là rời khỏi đây ngay!!
Di co chân 1 lên ghế, 1 tay gác trên gối, cất giọng rất thấp khi tôi vừa định bỏ đi.
“Xin lỗi…”
“Sao phải xin lỗi tôi?” – Tiếng tôi như vừa có nước, vừa có lửa. “Vì tôi khiến anh nhớ đến người yêu cũ??!”
“Ko phải cô khiến tôi nhớ đến cô ấy. Mà là, ngược lại”.
“Ngược lại? Ý anh là sao?”
“Khiến tôi quên mất cô ấy”.
….
Mấy đứa con nít đang chơi trong sân nhìn chúng tôi - cặp trai gái 1 đứng 1 ngồi đang nói chuyện trong bầu ko khí rất căng thẳng. Tôi vẫn đứng đực ra ngó Di.
“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì”
“Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì”
“Anh đừng giỡn nữa được ko?” Giọng tôi gần như van lơn, và nét mặt của Di cũng khổ sở chẳng kém. Rồi hắn bỗng đứng dậy, bước đến sát trước mặt tôi.
“Cô thấy tôi đang giỡn hả?”
“Được rồi…” – Tôi run run lùi lại, nới khoảng cách giữa 2 người xa hơn 1 chút – “…cũng…chẳng có gì quan trọng, phải ko…?”
“Sao run vậy? Sao tránh xa vậy? Cô sợ tôi? Hay cô đang sợ vì… thích tôi?” – Hắn kéo mạnh tôi lại và hỏi bằng giọng rắn rỏi quyết liệt. Đám nhóc đã bu quanh chăm chú theo dõi như đang xem phim. +___+
“Anh…” – Tôi mất hết bình tĩnh, xô mạnh Di ra – “…thôi đi!”
“Lẽ ra… sáng nay cô nên… cương quyết từ chối gặp nhau” – Di nói, thái độ thay đổi hẳn, vẻ khó nhọc và chán nản. Ko cần đợi hắn phải nhận định như thế, tôi cũng thấy hối hận lắm rồi. Phải, lẽ ra tôi thà nằm vật vã ở nhà trong mớ cảm xúc 1 mình còn hơn đứng đây để đối mặt với chuyện này.
54.
Cú vùng mạnh để thoát khỏi 2 cánh tay Di làm cơn đau tái phát, tôi phải buông người khuỵu xuống. Đám trẻ lao nhao chạy đến, nhưng người nhanh nhất vẫn là Di. Hắn ngồi ngay xuống, 1 tay chạm vào hông tôi.
“Sao…vẫn còn đau à? Bảo khỏi rồi mà?”
“Đừng hỏi nữa…” – Tôi mím chặt môi và nước mắt thì đã ko thể giữ lại được nữa, tất nhiên ko hẳn vì đau. Di lập tức bế tôi lên bằng 2 tay và đưa trở lại băng ghế. Vừa xếp lại chiếc áo khoác để kê làm gối cho tôi, Di vừa bảo với 1 cậu con trai lớn nhất trong đám:
“Xem chừng chị này giùm anh, anh đi lấy xe…”
“Này…đi đâu vậy?” – Tôi hơi rướn người, thều thào hỏi. Di đẩy nhẹ cho tôi nằm xuống, nói giọng trấn an – “Chờ chút xíu thôi, tôi lấy xe đưa cô vào bệnh viện…”
“Không…” – Tôi lại cố gượng dậy. Bệnh viện ư?Đâu cần phải nghiêm trọng như vậy – “Tôi nằm 1 chút sẽ khỏi liền!”
Trước mặt tôi, Di với mái tóc lòa xòa và mồ hôi hơi rịn 2 bên thái dương, đang cố tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt tôi bằng 1 ánh mắt nhiều cảm xúc.
“Chắc là ổn chứ?”
“Ừ. Mà anh bảo bọn trẻ cứ chơi đi, đừng bu quanh như thế…”
Có lẽ do cũng nghe thấy tôi nói, đám nhóc bắt đầu dạt ra, sau ít phút thì chúng lại tiếp tục đuổi bắt nhau cùng quả bóng trên sân. Trời râm mát nhờ 1 đám mây xám to che ngang mặt trời. Tôi nhắm mắt lại, uớc gì mình có thể ngủ 1 giấc, rồi thức dậy sẽ quên hết mọi thứ.
Di ngồi phía cuối ghế, quan sát tôi mà ko nói tiếng nào. Một lúc sau, hắn chậm rãi đưa tay gỡ đôi kính của tôi ra. Có thể vì nghĩ tôi đã ngủ, Di huýt sáo theo 1 điệu nhạc của bài hát nào đó rất quen mà tôi ko thể nhớ được. Chỉ biết nó nhẹ nhàng hư ko thế nào ấy.
Sau khoảng 10 phút nằm như vậy, tôi mở mắt, chống tay ngồi dậy. Trời vẫn mát dịu dù đã gần 10 giờ sáng.
“Sao rồi?” – Di hỏi ngay và định đỡ nhưng tôi đã dựa vào lưng ghế.
“Ko sao mà…Kính tôi đâu?”
Di rút cặp mắt kính từ túi áo và chìa cho tôi, kèm theo chiếc khăn mùi soa màu trắng kem.
“Khăn để làm gì?”
“Lau…mặt…”
55.
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình. Lau mặt ư? Vệt nước khô từ khóe mắt dài xuống 2 má giúp tôi nhận ra ý của Di. Ko phải lau mặt, mà là nước mắt. Tôi khóc lúc nào ấy nhỉ? Chẳng biết nữa. Tôi ko hề bối rối như lẽ ra phải thế, chỉ từ chối cầm chiếc khăn của Di.
“Kệ đi. Khô rồi”
“Có phải….” Di chỉ cất 1 tiếng hỏi, rồi lại ngưng, vò đầu 1 cách bức bối.
“Anh muốn hỏi gì?”
“Cô bảo tôi đừng hỏi nữa”
“Đã lỡ rồi thì cứ hỏi cho xong đi”
“Xong thì sao?”
“Thì thôi. Ko gặp nữa, sẽ ko phải như thế này…” – Tôi nén tiếng thở dài và lảng tránh nhìn Di, lồng ngực hơi quặn lại.
“Vậy thì thôi, chẳng cần hỏi nữa. Cứ xem như chưa gì xảy ra, để còn có thể gặp nhau…”
Giữa tiếng ồn ào í ới của đám nhóc xen lẫn với tiếng đập những quả bóng rổ từ phía sân bên cạnh, lời Di nói cứ thoang thoảng như 1 cơn gió, mà lại cực kỳ sắc nhọn, đâm xuyên qua trái tim tôi. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã khô bỗng lại dâng lên sắp sửa ứa ra, và tôi phải gục đầu lên 2 gối để giấu chúng.
“Được rồi, hết hôm nay thì sẽ ko bao giờ gặp lại, như nàng muốn”
“Đừng gọi tôi là nàng!” – Tôi gào lên trong lúc mặt vẫn úp giữa 2 cánh tay khoanh trên gối.
“Vậy thì…” – Di nói, đồng thời đưa tay nâng mặt tôi lên, nhoẻn 1 nụ cười bông đùa quen thuộc – “Gọi em được chứ?”
Tôi ko đồng ý, nhưng cũng chẳng buồn phản kháng, chỉ cố quay mặt đi và quệt nước mắt. Lần này, Di cố nhét cái khăn vào tay tôi, và ko hỏi hay nói thêm bất cứ lời nào, cho đến khi tôi dừng khóc, lau mặt thật khô và đeo lại kính, đứng dậy đòi về.
…
Trên suốt đoạn đường, Di luôn chạy phía sau tôi, cách 1 khoảng chừng 2 met. Gần đến đoạn rẽ, tôi dừng lại và bảo hắn ko cần phải hộ tống tôi về nữa.
“Cứ chạy đi, tôi có theo đâu!”
Dẫu nói vậy, Di vẫn tiếp tục bám theo sau tôi như 1 cận vệ từ xa. Tôi ko muốn về nhà. Lúc này tôi cần gặp Bảo Anh, 1 ai đó để trút hết nỗi lòng mình.
“Này, tôi sang nhà bạn, đừng theo nữa!”
“Ko đi đâu cả, xương cốt cơ bắp đã ko ổn thì về nhà nằm giùm tôi!”
“Ko cần anh lo! Tôi chẳng sao hết!”
“OK!” – Di giận dữ – “Em muốn thế nào thì tùy em, sống chết mặc em, chẳng liên quan đến tôi. Goodbye, and never see you again!”