Lãng tử gió

6
“We e!”
Tôi khẽ lách người qua cửa, đi thật nhẹ, vì bệnh nhân còn lại trong phòng đang ngủ thì phải. Thật không hay nếu tôi đánh thức người ta.
Còn gã kia, sau khi ngoạm xong mấy miếng cuối cùng của quả táo, chồm người sang đầu tủ, rót 1 ly nước và đưa tôi.
Tôi vừa lắc đầu thì hắn đưa ly nước lên miệng uống 1 hơi cạn sạch.
“Cần tôi trả ơn gì hả, Thiên sứ?”
“Này, tôi đã bảo đừng gọi tôi là Thiên sứ mà!”“Sao cô không thích cái tên hay thế nhỉ? Phụ nữ chẳng phải thích được gọi là Thiên thần, Thiên sứ sao?”
“Tôi thì không”
“Vậy tôi phải gọi cô là gì? Mà sao cô lại tìm tôi??”“Tôi tên Chi”.
Nghe tôi giới thiệu, anh ta khẽ suy nghĩ, trong lúc dùng tay bê cái chân trái đang được nẹp thẳng lên giường và dựa lưng vào tường.
“Chi? Tên nghe cũng dễ thương nhỉ. Nhưng tôi vẫn thích gọi cô là Thiên sứ, haha.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh về Phong Linh…”
“Phong Linh? Ai vậy??”
“À, là cô bé ở phòng 104. Anh đã trả bó hoa về đó”“Ờ, nhớ. Rồi sao? Nói chuyện gì?”
Tự dưng lúc này, tôi bắt đầu thấy bối rối. Nói gì nhỉ? Giải thích tình huống thì hơi dài dòng, nhờ giúp đỡ thì nhờ thế nào?
Thấy tôi đưa tay vuốt tóc, vẻ lúng túng, gã chỉ cái ghế ở sát góc phòng – “Cô tự lấy ghế ngồi, bình tĩnh đi rồi nói. Đừng có hồi hộp vì vẻ đẹp trai của tôi, hehe”
“Tôi .. à,..thực ra.. Phong Linh… cô gái ấy…”
“À, không phải cô, mà là Phong Linh gì đó thích tôi vì tôi quá cuốn hút phải không?”
“Anh không thấy là tự tin thái quá hả? >”<”
Giọng tôi rõ ràng là khó chịu, nhưng anh ta lại cười sặc sụa. Sao tôi lại có ý định nhờ vả 1 gã nham nhở như thế chứ??!
“Thế thì có việc gì mà cô phải thấy khó khăn để nói như thế, Thiên sứ cận thị?”
Kết thúc câu nói, nụ cười của anh ta có vẻ thiện chí hơn. Nhưng vô ích, tôi đã thực sự không còn thấy cần thiết phải nói gì với hắn nữa.
“Thôi, chào. Tôi chẳng phiền anh làm gì!”
Ngay lúc tôi quay người định ra cửa, thì anh ta lại kéo tay áo tôi…
“Gì thế??”
“Tôi xin lỗi vì đùa dai. Có vẻ cô cần tôi giúp gì đó. Nào, nói đi, rất sẵn lòng.”
“……”
Hắn đã buông áo tôi ra, nhưng tôi không bỏ đi, không nói gì, 1 sự im lặng mà tôi cũng không biết tại sao. Chỉ biết khi đôi mắt của hắn nhìn tôi chờ đợi 1 cách nghiêm túc, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn để mở lời.
“Chuyện là, cô bé Phong Linh đó… đang trong trạng thái trầm cảm, không tiếp xúc và nói chuyện với người thân, bạn bè, hoặc bất cứ ai…”
“Ừm…”
“Tôi đã cố gắng nói chuyện để giúp Linh trở lại bình thường, nhưng không có kết quả. Hiện tại có vẻ em ấy chỉ thích nói chuyện và vui vẻ được với…anh”
“Tôi á???”
7
Gã tỏ vẻ bất ngờ, ngay sau đó thì trầm ngâm, tay xoa xoa cằm.
“Vậy cô muốn tôi trò chuyện, giúp đỡ để khiến cô nhỏ hết trầm cảm gì đó à?”
“Chỉ là 1 ý định… nếu anh thấy phiền thì cứ quên chuyện này đi”
“Để tôi suy nghĩ đã…”
Thấy hắn có vẻ ngập ngừng, tôi định thôi. Nhưng rồi nghĩ về Linh và lời cậy nhờ của mẹ, tôi cố gắng thành khẩn hơn.
“Nếu anh giúp được thì hãy cho tôi biết, tôi sẽ đưa anh sang đó khi cần, vì tôi nghĩ cũng không dễ dàng khi phải đi lại bằng xe lăn…”
Nghe xong câu tôi nói, hắn liền nhoẻn miệng cười.
“Sợ tôi lại mắc kẹt hả? Chắc là không cần. Nhưng tôi nói trước là có thể chẳng có kết quả gì đâu. Tôi không phải bác sĩ tâm lý như cô”
“Sao anh nghĩ tôi là bác sĩ tâm lý?”
“Đoán thế thôi. Cái cách cô nhận xét tôi không phải là người bị liệt”
Khác hẳn với thái độ bỡn cợt trước giờ, lần này anh ta trao đổi với tôi bằng 1 kiểu điềm tĩnh và chững chạc khá lạ.
“Tôi chỉ là chuyên viên tâm lý của 1 trung tâm tư vấn. Không phải bác sĩ”
“Cũng gần thế thôi. Dù sao, mai tôi sẽ sang đó thử xem thế nào”
Phew…
Vậy là hắn đã nhận giúp, chắc em sẽ vui khi gặp lại anh ta… Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm phần nào, như vừa tìm được ánh sáng cuối con đường tối. Đồng hồ đã điểm 10 giờ, chắc phải về thôi.
“Cảm ơn. Hẹn anh ngày mai, 8h sáng tôi sẽ đến. Dù sao nếu không có tôi thì anh cũng khó mà tiếp cận với Linh được…”
“Muốn thì chiều”
Anh ta nhún vai, xem như xác nhận cuộc hẹn. Lúc tôi bước ra ngoài, hắn giơ 1 tay lên như hôm trước, nửa như chào cờ, nửa như tạm biệt, và kèm theo 1 nụ cười nghênh nghênh.
***
Trở lại bệnh viện lúc 8h kém sáng hôm sau, phòng 205 của gã xe lăn vẫn đóng im ỉm từ bên trong, khiến tôi hơi ngại, đành phải ngồi chờ ngòai hành lang 1 lúc.
Công ty tính chi phí tư vấn ỗi giờ làm việc tôi sử dụng để đến gặp em, và dĩ nhiên là mẹ em, bà Lan-bạn học thân thiết của mẹ tôi, phải trả khoản tiền đó. Tuy nhiên, tôi không muốn bà ấy phải tốn kém nhiều cho việc thuê tôi, dù là do công ty thu cũng không.
Do vậy, khi thấy đã 8h15 mà cửa phòng vẫn không động đậy, tôi quyết định gõ 2 tiếng.
Vài phút…Không có 1 chút phản hồi nào từ bên trong. Tôi lại gõ tiếp lần nữa.

Lần này, nếu hắn không mở, tôi sẽ dẹp quách cái ý định nhờ vả đi và thề rằng sẽ không bao giờ mò đến đây thêm lần nào!
Cửa mở ngay khi tôi vừa giơ tay định gõ, còn gã thì xuất hiện trên chiếc xe lăn với bộ mặt ngái ngủ, vò mái đầu vốn chẳng gọn gàng gì của mình làm nó càng xù lên.
“Này, cũng phải cho thời gian để tôi lết xuống cái ngai này chứ!!”
“À.. ừm..sorry, tôi…hơi vội, quên mất chân anh…”
Cơn cáu kỉnh của tôi có phần vơi dần đi khi nhìn thấy anh ta vẫn còn chưa kịp cài hết cúc áo cuối. Sài Gòn đang mùa khô nóng, có lẽ đã có người cởi trần mà ngủ, để rồi vội vã vừa mặc lại áo, vừa leo lên xe lăn ra mở cửa?! Tội nghiệp.
“Đi được chưa?” – Anh ta vẫn tỏ ra quạu quọ vì bị tôi phá giấc ngủ, mặc dù 8h thì cũng không còn là quá sớm.
“Anh không chải tóc, rửa mặt, đánh răng buổi sáng à?”
“Không phải cô đang vội hả?”
“Đằng nào cũng đã đợi, anh cứ vào làm vệ sinh cá nhân đi”
Thoáng nhìn tôi 1 cách khó hiểu, anh ta quay đi và làu bàu, vẫn đủ để tôi nghe thấy – “Shit, các nàng thật là biết cách hành hạ người khác!”
Ack. Từ gì đấy? Chửi tục à???? O__O
8.
Trong phút chốc, tôi lập tức kéo chiếc xe lại – “Anh vừa nói gì thế??”
“Sao hả?”- Gã quay đầu, đôi mắt nhìn tôi chằm chặp, có vẻ cũng đang cáu giận không kém – “Lại chuyện gì đây?”
“Tôi không nghe nhầm là anh vừa chửi tục”
“Gì? chửi tục? SHIT hả? Thì sao?”
“Nói chuyện với phụ nữ mà nói tục là vô văn hóa!”
“Ha, thế thì không cần phải nhờ 1 kẻ vô văn hóa như tôi giúp nhỉ? Goodbye, my love”
Dứt lời, gã tự đẩy xe thẳng vào trong và đóng sầm cửa.
Đầu tôi như có đám hỏa hoạn vừa phát, bừng bừng nóng tưởng chừng đang sẵn sàng để thiêu cháy mọi thứ. Hình như tôi đã hoàn toàn sai lầm khi tin tưởng và hi vọng vào 1 gã mà thậm chí tôi chẳng biết anh ta tên gì, ở đâu và là người như thế nào nữa.
Thật là…………ARGHHHHHHHH.@#%#$^$%&^$%^$#….!
***
Tôi lăm lăm bước vào công ty bằng bộ mặt hậm hực, không để ý thấy mọi người đang có vẻ chờ đợi và chào đón mình. Mãi đến khi Thùy, nhỏ làm chung ngồi cạnh, ghé đầu sang hỏi han thì tôi mới thấy nhiều người xung quanh đang nhìn tôi và tủm tỉm cười.
“Chi sao thế? Lại thất bại hả? Con bé cứng đầu quá nhỉ!”
“À..không phải thế…Mà sao mọi người hôm nay nhìn mình lạ vậy?”
“Hehe, Chi có khách chỉ định đấy”
Khách chỉ định- theo trung tâm tôi phân loại- là khách hàng đến tư vấn yêu cầu gặp 1 người chuyên viên cụ thể nào đó. Thường thì chỉ có 1,2 người chuyên viên giỏi nhất ở đây là được khách chỉ định mà thôi, trong đó cả có sếp tôi.
Vì thế, khi Thùy bảo rằng có khách yêu cầu được tôi tư vấn, tôi cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Thực tế là tôi chỉ vừa làm ở đây được vài tháng, số khách đã tiếp còn đếm trên đầu ngón tay.
“Khách nào?? Ở đâu rồi?”
“Trong phòng số 2 đó, chờ từ 8h hơn đến giờ”
“Đến từ sớm để chờ mình à?? Khó tin thật”“Ừ, vị khách đặc biệt. Chi vào đi, chúc vui vẻ nhé”
Cái câu “Chúc vui vẻ” của Thùy nó cứ gian gian thế nào, qua cách nó nháy mắt với tôi đầy tinh ranh. Lại còn “khách đặc biệt”?!! Uống xong cốc nước lạnh nhằm hạ ngọn lửa vẫn còn cháy trong đầu, tôi rót thêm 1 cốc, hít thở sâu, bước đến phòng 2 và đẩy cửa.
Người ngồi bên trong mặt chiếc áo sơ mi màu trắng kem, nếu tôi nhớ không lầm là mua ở Parkson hồi đầu năm. Anh đang giết thời gian bằng trò game gì đó trong điện thoại.
Khoa ngước lên, nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng như mọi khi, và mỉm cười – “Em đây rồi”
9.
Tôi không miêu tả được cụ thể cảm giác của tôi khi nhìn thấy anh, nó có cái gì đó thất vọng và không thoải mái.
“Anh bày trò gì vậy?” – Tôi đặt cốc nước lên bàn và ngồi xuống.
“Trò gì đâu, anh cần được tư vấn”. Khoa ngồi thẳng lưng, 2 bàn tay anh đan vào nhau, kiểu như sẵn sàng cho 1 cuộc nói chuyện quan trọng.
“Anh không thấy là anh đang làm em khó xử hả?”
“Sao phải khó xử? Em cứ xem như anh là khách bình thường, những người mà hằng ngày em vẫn tiếp và tư vấn cho họ”.
Whew….Nếu bây giờ tôi cương quyết không tiếp, bảo anh về, Khoa sẽ chấp nhận. Anh chưa bao giờ ép tôi điều gì. Nhưng liệu tôi có nên làm như thế? Dù sao thì cũng có hay ho gì đâu nếu để đồng nghiệp thắc mắc rồi lấy chuyện tôi ra bàn tán, và chưa kể sếp có thể không hài lòng nữa.
“Thôi được rồi. Vậy, thưa quý khách, anh cần tôi tư vấn gì đây?” Thấy thái độ tôi nói không tỏ ra thân thiện lắm, Khoa bật cười – “Ôi, em đừng căng thẳng như thế chứ!”
“Em có căng thẳng gì đâu. Anh nói đi” – Vẫn bằng bộ mặt không cảm xúc, tôi đáp trả. Lúc này, nụ cười của Khoa tắt dần, và anh bắt đầu kể chuyện, không khác những vị khách tôi đã gặp.
“Anh có 1 cô bạn gái, yêu nhau đã 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, dịu êm như con thuyền lướt trên mặt hồ phẳng lặng. Không thấy cô ấy phàn nàn gì về anh, và ngược lại…”
“Dừng lại đi” – Tôi lên tiếng – “Anh muốn hỏi em chuyện gì thì cứ thẳng thắn ra, cần gì phải thế???”
Giờ thì tôi đã căng thẳng thật sự, trong khi đó Khoa không thay đổi sắc mặt nhiều, dường như anh đã đoán trước phản ứng của tôi.
“Nếu anh hỏi thẳng, em chắc chắn sẽ bảo là không có gì…”
“……”
“Đúng không?”“Vậy anh nghĩ dùng cách này thì em sẽ nói?”
“Anh không chắc. Thật ra anh đến đây để gây cho em 1 bất ngờ, xem em có vui khi thấy anh… nhưng sự thật thì dường như không”
Không khí căn phòng nhỏ bỗng chật chội và ngột ngạt, chúng tôi nhìn nhau, mỗi đứa 1 suy nghĩ riêng xoay vần trong đầu. Không biết Khoa đang thấy thế nào, chứ tôi thì chỉ muốn chấm dứt buổi nói chuyện khó thở này ngay lập tức.
“Anh muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi”.
“Tại sao cô ấy không muốn lấy anh? Cô ấy có buồn khi xa anh lâu như vậy? Cô ấy có từng nghĩ sẽ bảo anh đừng đi không?”
“……Em không biết…”
Từ bên kia bàn, Khoa đứng dậy, đi vòng sang phía tôi và nắm 2 vay tôi từ phía sau. Còn tôi, chỉ ngồi im như 1 pho tượng đá.
“Chuyên viên tư vấn kiểu này thì hỏng bét, ngốc ạ.” – Giọng anh nhẹ nhàng – “Em không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm 3 năm của mình à?”
Hôm nay? 16/5?
Ừ nhỉ. 16/5 năm đó, ngày tôi được nhận học bổng lần đầu tiên, Khoa đã mang đến 1 chùm bong bóng đủ màu, vì tôi từng bảo ngày bé thường ước có chùm bóng bay như thế. Trong khoảnh khắc vui mừng hân hoan, tôi xúc động nhiều trước sự tinh ý và chân thành ấy, để rồi nhận lời yêu ngay khi còn chưa hiểu tình yêu có thực sự giản đơn như thế không…
“Ừ, 3 năm. Không ngờ mình đã quen nhau lâu như vậy rồi”
Bỗng Khoa đặt lên tay tôi 1 hộp quà nho nhỏ – “Tặng em, cảm ơn 3 năm đã ở bên anh”.
Sao lúc nào Khoa cũng dịu dàng và ngọt ngào như thế? Ngay cả trong hoàn cảnh không chút lãng mạn nào thế này… Nhưng sao tôi không bao giờ có 1 cảm giác hạnh phúc như những đứa bạn trong trường hợp tương tự?
Tôi chỉ thấy nên trân trọng anh, như trân trọng 1 điều quý giá mà mình may mắn có được. Nói theo phương diện tâm lý học thì đó cũng là 1 cảm giác tồn tại trong tình yêu, nhưng nó lại phải biểu hiện của tình yêu.
Mà thôi, phân tích làm gì, chẳng phải chúng tôi đã và đang yêu nhau sao??
10.
Đó là 1 chiếc nhẫn đính hạt đá màu xanh biển.
Nó vừa vặn với ngón áp út bàn tay phải của tôi 1 cách hoàn hảo. Khoa đã quá quen với cỡ của tay tôi, dù đây chỉ mới là chiếc nhẫn thứ hai. Chiếc đầu tiên bằng bạc đã cũ, chúng tôi mua cùng 1 cặp nhân dịp lễ tình nhân.
“Quà của Khoa hả?” – Mẹ liếc nhìn tôi đang xoay chiếc nhẫn trên tay.
“Dạ. Kỷ niệm 3 năm yêu nhau”
“Đẹp đó chứ. Còn con tặng gì cho nó?”
“Không, con chẳng tặng gì. Anh ấy bảo không cần”
Mẹ nhăn mặt, rồi lại cười, vỗ nhẹ lên cánh tay tôi – “Cái con này, sao mà tàn nhẫn quá vậy?? Nó bảo không cần nhưng con không tặng thì nó buồn dữ lắm”
“Vậy để mai con mua cho ảnh cái cà vạt là được thôi”
Lại là cà vạt, hay áo sơ mi, ví, hoặc dây nịt, những thứ mà mỗi lần thấy cần mua gì cho Khoa là tôi nghĩ đến ngay. Mẹ không có ý kiến gì nữa, chỉ tiếp tục theo dõi chương trình Nấu ăn trên tivi.
“À, vụ em Linh, chắc mẹ nói với cô Lan giùm là con xin thôi”
Đôi mắt đang chăm chú của mẹ bỗng như đứng chững. Khoảng vài giây thì mẹ đáp bằng giọng rất nhỏ – “Ừ, để mẹ nói”
Tôi biết khi mẹ nghe điều này, mẹ sẽ rất buồn, nhưng tôi thực sự không muốn làm nữa. Kinh nghiệm và kiên nhẫn của tôi vẫn chưa đủ để có thể trị liệu, hay nói đơn giản hơn, là giúp đỡ được gì cho em.Nói gì thì nói, thấy mẹ không vui, tôi cũng nặng lòng làm sao. Mấy khi mẹ có việc cần nhờ đến mình, mà mình thì lại…
Hic.
***
Chiều hôm sau, dù đã chuẩn bị tinh thần và cả lý do để nói chuyện với mẹ Linh, tôi vẫn cảm thấy khó khăn trong lòng. Không biết mẹ đã gọi báo cho bà ấy chưa nữa…
Cửa phòng Linh không đóng hay khép như mọi khi, mà nó mở toang 1 cách lạ lùng. Hình như đã có ai đến?
Chiếc xe lăn nhanh chóng khẳng định câu trả lời mà tôi vừa thầm nghĩ trong đầu. Tuy nhiên, chủ nhân của nó thì không ngồi trên đấy, mà đang đứng bằng 1 cái nạng gỗ.
“Hi…”
Tôi cất tiếng chào Linh và cố tỏ ra tự nhiên, nhưng thực tế vẫn liếc nhìn anh ta bằng 1 tâm trạng không thoải mái gì cho lắm. Hắn không cho thấy sự bực dọc nào, chỉ giơ tay chào theo cái kiểu đặc trưng của riêng mình.
“Hello, thiên sứ cận thị!”
>__>
“Sao anh gọi chị ấy là như vậy?”
Giọng Linh trong veo như ánh mắt em đang nhìn gã xe lăn, thứ ánh mắt từ lúc tiếp xúc với em đến giờ tôi chưa từng thấy qua.
“Vì cô ấy xuất hiện khi tôi đang nghĩ đến 1 Thiên sứ… Cận thị thì chắc không cần phải giải thích nhỉ, hehe”
“Vậy à… Thế… anh gọi em là gì?”
“Em tên là gì ấy nhỉ? Cái gì…Linh thì phải?”
“Phong Linh. Nhưng gọi tên thì có gì lạ? Em thích được gọi bằng 1 biệt danh nào đó. Vả lại em cũng ghét tên em”
Kể từ khi bước vào phòng đến giờ, tôi chỉ nói được mỗi tiếng “Hi” là là hết. Cứ như ở trong này, tôi mới chính là bệnh nhân trầm cảm, chứ không phải em.
Anh ta thực sự có ích như thế sao??
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui