11.
“Tại sao em lại ghét tên mình?” – Gã kia hỏi, 1 câu hỏi tự nhiên. Bản thân tôi cũng rất muốn nghe. Tuy nhiên, Linh có vẻ ngần ngại 1 lúc, tay kéo cái gối màu xanh vào lòng. Dường như mỗi khi muốn tự vệ hay để có cảm giác an toàn, em lại ôm lấy cái gối ấy.
“Anh có biết Phong Linh nghĩa là gì không?”
“Là gì?Ai biết!”
“It ai biết cái chuông gió được gọi là Phong linh. Trong phong thủy, người ta thường dùng chuông gió để hóa giải những khắc kỵ…”
Giọng em nhẹ như khói, nghe lãng đãng và buồn bã. Câu chuyện về cái chuông gió xem ra không mấy vui vẻ gì, nếu không muốn nói là cả 1 bi kịch.
Mẹ tôi kể rằng Linh tự tử bằng thuốc ngủ liều cao sau khi cha mẹ em ly dị được vài tuần. Tôi đã đoán chắc cú sốc này là nguyên nhân chính của chứng bệnh, nhưng phương thức trị liệu thì hoàn toàn rối rắm…
“Là sao? Vậy em là cái chuông gió hả? Hóa giải cái gì?”
Ack. Tại sao hắn có thể tỉnh bơ hỏi thẳng thừng như thế nhỉ? Đáng ra trong lúc này phải thật nhẹ nhàng và cảm thông chứ. À mà, có lẽ không nên đòi hỏi nhiều quá ở 1 gã như thế, hơn nữa hắn cũng đâu biết được vụ việc ra sao.
Trái với phỏng đoán của tôi, em không gay gắt hay phản ứng tiêu cực với câu hỏi ấy, mà khẽ cười – nụ cười rõ ràng không phải để thể hiện 1 niềm vui. “Ừ, em là cái chuông gió. Mẹ em mong rằng em khi ra đời sẽ hóa giải sai lầm của cha và mẹ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu…” …
Chúng tôi, sau khi im lặng không biết bình luận hay an ủi gì về những điều em nói, đã cùng nhau rời khỏi phòng khi y tá báo đã đến giờ nghỉ của bệnh nhân.
Thực ra thì cũng vì em muốn được 1 mình ngay sau khi chia sẻ điều đó với chúng tôi, về cái tên Phong Linh của em.
“Có cần tôi đưa anh về phòng?” – Tôi hỏi, không có chút ác ý nào. Có thể hắn cũng thấy điều đó nên nhún vai – “You’re we e”
Cái nạng gỗ đặt ngang trên xe khá vướng víu nên tôi đề nghị cầm giúp. Quãng đường sang Khu điều trị nội trú của hắn không xa lắm, nhưng chúng tôi lại di chuyển rất chậm.
“Anh tên gì?”
“Tên hả? Không có ý nghĩa gì ghê gớm như Phong với Linh kia đâu”
“Thì cứ nói đi, tôi cũng có trông đợi gì hay ho ở tên anh đâu”
“Di. Dờ i Di”“Di hả?”
“Ờ”
“Nghe như tên con gái ấy”“Tôi cũng thấy vậy >”< “
Vẻ mặt hắn làm tôi thấy buồn cười. Mà tên hắn có cái gì đó quen thuộc, chẳng hiểu sao tôi cảm giác vậy. Hay vì cũng là âm –i như tên tôi?
Chi-Di?
Ặc. Tôi đang nghĩ đến cái nhảm gì vậy trời. Chẳng có liên quan gì. T__T
“Này, không định trả cái nạng cho tôi hả?”
Chíêc xe lăn của hắn dừng lại trước cửa phòng, tôi cứ nghĩ vớ vẩn mà không để ý là đã đến nơi.
“Của anh đây. Cảm ơn đã sang đó nói chuyện với Linh…”
“Không có gì. Hứa thì làm thôi. Đừng lịch sự cảm ơn vì tôi bản chất vẫn là 1 kẻ vô văn hóa, hehe”
“Đừng nhắc khi tôi đã quên chuyện đó rồi”
Gã Di lại chào bằng cái kiểu ấy, giơ 1 bàn tay ngang trán… Một kẻ thú vị, ít ra là đối với em.
Nhưng hình như tôi cũng bắt đầu thấy như thế.
12.p>
Trong suốt mấy ngày sau đó, tôi ko vào viện thêm lần nào, phần vì công việc ở trung tâm bỗng nhiều lên, phần vì tôi nghĩ em đã ko còn cần đến mình nữa. Dù sao mẹ cũng bảo đã nói với mẹ Linh rồi.
Thế mà đột nhiên mẹ em gọi cho tôi, bảo rằng em đòi xuất viện.
Vì ko rõ được là đã có chuyện gì xảy ra, tôi phải chạy vào đó, dẫu rằng tôi biết mình cũng chẳng giúp gì được.
Linh ngồi trên giường ôm ba lô, thấy tôi đến, em liền cất tiếng rất rõ – “Chị nói với mẹ là em khỏe, em muốn ra khỏi đây”
“Ừm…nhưng… sao lại đột ngột vậy?”
“Em chỉ muốn ra ngoài thôi!”
Tôi nghĩ ngay đến Di, như 1 phản xạ tự nhiên trong trí óc.
“Gã Di.. à, anh chàng đi xe lăn ko đến nữa sao?”
“…..”
Em im lặng, cúi mặt trong khi môi thì hơi mím lại. Mẹ em vẫn đứng cách giường vài bước, sốt ruột lắng nghe. Tôi quay sang thì thầm với bà ấy, rằng hãy để tôi nói chuyện riêng với Linh.
Đợi đến khi bà rời khỏi phòng và cửa đã khép kín, tôi nắm nhẹ vai em, hỏi ân cần – “Anh ta ra viện rồi đúng ko?”
“Hôm qua” – Em gật đầu. Quả đúng như tôi đã nghĩ. Mọi thay đổi trong thái độ và hành động của em, kể từ khi Di xuất hiện, đều có liên quan đến hắn.
“Ừ, được rồi, chị sẽ nói với mẹ em để em xuất viện. Nhưng ko lẽ em định ra ngoài tìm anh ta? Em có biết anh ta ở đâu ko?”
“Chỉ cần ra ngoài là được…”
Đôi mắt em thoáng chút vui mừng, nhưng giọng thì vẫn khá dè dặt. Tôi ko chắc liệu em đã thực sự ổn định về mặt tâm lý chưa, hay chỉ là 1 biểu hiện tích cực có điều kiện. Nhưng tôi tin rằng ko bệnh nhân tâm lý nào sẽ có biểu hiện tốt hơn nếu cứ ở mãi trong bệnh viện.
Mẹ Linh tin tưởng tôi 1 cách tuyệt đối. Khi tôi vừa nói mấy lời thì bà liền đồng ý làm giấy xin cho em xuất viện. Chắc vì bà nghĩ rằng tôi đã giúp em chịu giao tiếp hơn? Điều đó khiến tôi thấy ngại ngùng làm sao.
Whew…
***
Buổi tối cuối tuần, Khoa nhắn cho tôi báo rằng tháng sau anh sẽ đi.
Có thể trong cảm giác của tôi có 1 chút buồn bã, 1 chút lo âu, hoặc đại loại là thứ cảm giác bình thường của 1 cô bạn gái có người yêu sắp đi xa. Lạ ở chỗ khi cảm giác như vậy, tôi đồng thời cũng thấy mừng và nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm ko phải vì Khoa đi khỏi, mà vì tôi biết ít ra mình cũng có tình cảm thực sự với anh.
“Gặp nhau ở đâu đi” – Tôi trả lời tin nhắn và chờ đợi hồi âm. Chắc là Khoa sẽ hẹn ở quán ăn trên đường Nam Kỳ hoặc quán café Classic ở gần nhà tôi, như thường lệ.
Sau 10 phút, anh phản hồi – “Ở sân bay hôm anh đi, em nhé!”
13.
Một đêm cuối tháng 5, tôi ra sân bay tiễn người yêu. Cứ nghĩ là gia đình Khoa cũng ở đó, nên khi nhìn thấy anh chỉ đứng ngồi mình với 1 ba lô, 1 va-li, tôi hơi bất ngờ và chạnh lòng.
“Sao ko ai ra tiễn anh vậy?”
Khoa khẽ đưa tay kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng khá thấp và mệt – “Bây giờ là mấy giờ hả em?”
“Hơn 5 giờ… Anh bay chuyến 7g kém phải ko?”
“Ừ. Anh sắp phải vào rồi”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng ko hiểu sao cứ im lặng. Ngoài trời tự dưng đổ cơn mưa rào sau 1 ngày nắng nóng và oi bức. Dường như ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu hơn…
“Cảm ơn em”“???”
“Cảm ơn vì em đã đeo nó”
À, chiếc nhẫn. Nâng tay tôi nhẹ nhàng, Khoa ngắm món quà của mình, mỉm cười – “Có vẻ đẹp nhỉ?”
“Ừ…”
“Thôi, anh vào đây. Em về đi, khi nào sang đến nơi anh sẽ gọi về. Vui vẻ nhé!”
Nói rồi thì Khoa đứng lên, xách va li và đeo ba lô vào. Anh nhìn tôi 1 lúc lâu, ánh nhìn của sự trăn trở nào đó mà tôi ko biết rõ được. Tôi chỉ đứng lên theo anh, khóe mắt cũng bắt đầu cay cay.
“Forget me not” – Khoa hôn nhẹ lên trán tôi, nụ hôn ấm hơn mọi khi. Chẳng lẽ tình yêu đến khi xa cách mới thấy nồng nàn? Mà ko hẳn là nồng nàn. Chỉ là 1 dư vị khác với bình thường… Chờ khi tôi phân tích xong cái loại dư vị đó là gì thì Khoa đã ở sau tấm kính dày của phòng cách ly sân bay.
……
Tháng 6.
Sài Gòn đắm mình trong những cơn mưa đủ kiểu. Cái ko khí ẩm ướt xen lẫn khói bụi và oi nồng khiến con người ta dễ đổ bệnh, đôi khi còn kéo theo những cảm xúc vô định, ương ương dở dở.
Công việc của tôi đã ổn định dần, ko phải chạy đi nghiên cứu tư liệu hay hỏi ý kiến tiền bối trước mỗi khi gặp khách. Sếp phân hẳn cho tôi chuyên về mảng tâm lý tuổi mới lớn, sau vụ của Linh. Tôi ko thích lắm, nhưng cũng ko có lý do gì để phản đối cả.
Nhắc mới nhớ, mẹ Linh có chuyển cho tôi 1 tấm vé xem hòa nhạc vào cuối tuần. Kể ra cũng hơn 1 tháng tôi ko gặp lại em, nên cũng muốn đến dự. Dù gì thì ko còn Khoa ở cạnh, tôi chẳng có việc gì để làm trong những buổi chiều Chủ nhật nữa.
Poster phía ngoài giới thiệu về 1 Buổi trình diễn của sinh viên chào mừng ngày kỷ niệm nào đó, tôi ko chú ý lắm. Khán phòng ko to như tôi tưởng, mà chỉ là 1 hội trường nhỏ có sức chứa tầm 200 người trở lại. Đây là lần đầu tiên tôi vào Nhạc viện. Nhớ khi còn bé tôi đã từng mơ ước sẽ trở thành 1 cô sinh viên trường Nhạc, như Linh bây giờ. Thế nhưng năng khiếu ko phải lúc nào đi đôi với ước mơ.
Vé của tôi nằm ở hàng thứ 6, phía trong, nên phải đi len qua những người đã ngồi sẵn.
“Hey, đã lâu ko gặp, Thiên sứ!”Tiếng nói cất lên làm tôi giật bắn người, quay phắt sang bên phải khi còn chưa kịp ngồi xuống. Gã xe lăn hôm nào với cái chào quen thuộc ngẩng lên nhe hàm răng cười với tôi.
“Anh… sao anh ở đây??”
“Tưởng chỉ có cô được mời thôi hả? ” Như để kèm theo câu trả lời, Di lục túi áo khoác giơ tấm vé mời lên.
14.
Lúc này thì tôi mới ngồi xuống và hiểu ra. Cũng ko đáng ngạc nhiên lắm, nhưng việc gặp anh ta đột ngột như vậy khó tránh làm tôi bất ngờ.
“Linh tìm được anh à?”
“Có số tôi thì gọi thôi, tìm làm quái gì?”
“Số điện thoại?”
“Chẳng lẽ số nhà?”
Cái kiểu đối đáp này làm tôi phát bực, nên ko muốn nói thêm nữa dù cũng còn vài điều muốn hỏi. Lúc này, mẹ Linh cũng vừa ngồi xuống ghế bên trái tôi.
“Cháu mới đến đó hả? Gặp bạn rồi chứ?”
“Bạn nào ạ?”“Thì anh chàng ngồi cạnh cháu vừa nói chuyện này… ko phải bạn cháu sao?”
“Bạn cháu?”
Tôi vẫn ngơ ngác ko hiểu lắm, nhưng thấy vẻ mặt bà ấy còn ngơ ngác hơn tôi nữa. Di vẫn đang dựa lưng vào ghế 1 cách thoải mái, dường như ko quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ Linh.
“Con Linh nó bảo cậu ấy là bạn cháu, tình cờ ở cùng trong bệnh viện…”
“À…”
Nhanh chóng hiểu ra lý do, tôi đành phải thừa nhận, vì có lẽ Linh biết mẹ em sẽ ko cho em giao du với 1 gã chẳng biết là từ đâu ra. Ặc ặc.
Nhưng nhận là bạn tôi thì tôi lại gánh 1 mối rủi ro vô cùng lớn. Anh ta là người tốt hay xấu? Là kẻ thực tâm hay giả dối? Ai mà biết được. Ngoài cái tên ra, tôi có biết gì về hắn đâu!
Hic.
Nhạc trỗi lên 1 bản hòa âm ngắn, mở đầu buổi trình diễn. Khán phòng lặng đi tiếng ồn từ nãy giờ, phăng phắc lắng nghe. Tuy ko phải là người giỏi cảm thụ âm nhạc kiểu này, tôi vẫn ngưỡng mộ những người đang hòa tấu trên sân khấu. Thật khó để có thể hòa nhịp đồng điệu như vậy.
Đến màn trình diễn thứ 3 thì Linh xuất hiện. Em tha thướt trong bộ đầm màu trắng kem và tóc xõa dài bên chiếc đàn violon, cùng với 1 cô bạn khác. Bản nhạc du dương và êm nhẹ, rất dễ chịu.
Chợt cái đầu của Di gục nhẹ chạm vào vai tôi. Ặc.
Hắn đang ngủ!! Chỉ mới 15 phút thôi!
Thật là… Arghhhhh.
May mà hắn ko ngáy khò, nếu ko thì những khán giả xung quanh sẽ đổ dồn về nhìn bằng cặp mắt khó chịu cho xem. Chưa kể mẹ Linh sẽ cảm thấy thế nào nếu biết cái gã này có thể ngủ ngon lành ngay trong buổi trình diễn của con gái mình?!
“Bạn tôi” cơ đấy!
“Này…” – Tôi lay nhẹ anh ta, cố thì thầm ko làm mẹ em chú ý – “Dậy đi chứ!”
Ơn trời là hắn cũng nhanh chóng giật mình, ngẩng đầu lên, đưa tay dụi mắt – “Hết rồi hả?”
“Hết cái giấc ngủ vô duyên của anh ấy!”
“Ôi, cái màn này sao mà buồn ngủ quá…” – Di nói giọng chán chường, vặn người khe khẽ.
“Anh đừng…”
Tiếng vỗ tay vang lên khi bản nhạc vừa dứt cắt ngang câu nói của tôi, và vì thế cả tôi lẫn Di cũng vỗ tay tán thưởng theo tất cả mọi người.
……
Ngoài sân.
Mẹ Linh bảo vào trong gặp em nên để tôi lại với “bạn” cho thoải mái. Buổi trình diễn ko dài nên giờ chỉ mới gần 6 giờ rưỡi.
“Ko về à?” – Di lên tiếng hỏi, khó nhọc bước xuống bậc thang. Có vẻ chân anh ta vẫn còn đau.“Tôi định gặp Linh hỏi thăm thôi. Anh thì sao? Về giờ luôn?”
“Ko vội gì phải về liền. Chỉ hơi đói…”
Nhắc tới thì tôi cũng thấy bụng cào cào thật, nên phải tìm cách nói sang chuyện khác để quên cơn đói.
“Anh đi bằng gì đến? Chân vẫn chưa khỏi hẳn à?”
“Thấy thì biết rồi. Chắc 1 tháng nữa vẫn chưa đá bóng lại được. Haiizzz”
“Bị như thế cũng do đá bóng mà ra chứ gì?”
15.
Cái cười nhe răng của Di thay cho câu trả lời. Biết ngay. Từ lúc gặp anh ta ngày đầu tiên tôi đã đoán được rồi. Linh cũng vừa ra khỏi khán phòng, vừa đi vừa chạy đến chỗ chúng tôi.
“Anh thấy buổi diễn của em sao?” – Em hỏi, mắt nhìn Di chờ đợi, quên mất rằng tôi cũng đã và đang có mặt ở đó.
“À… ừ…hay…” – Hắn trả lời, ngập ngừng và tay thì gãi đầu bối rối. Ko bối rối sao được khi mà hắn đã ngủ gục ngay trong lúc ấy, có nghe được gì đâu.
“Hay là như thế nào? Anh biết bản nhạc đó chứ?”“Hả? Bản nhạc? Ờ…thì…tôi ko có rành về nhạc hòa tấu lắm”
Linh có vẻ xìu xuống, thoáng chút thất vọng. Thấy vậy,Di liền đổi đề tài – “Em mặc áo này xinh nhỉ?”
Như 1 liều thuốc cấp kỳ, vẻ mặt Linh lại sáng tươi lên, cười toe – “Bộ váy em thích nhất đó!”
“Ừ.. em trông giống thiên sứ hơn…cái cô Thiên sứ khó chịu này”
Tự nhiên hắn lại hướng sang tôi, ặc ặc. Đến lúc này thì em mới nhớ là tôi vẫn đang đứng như 1 cái bóng lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
“À, chị Chi… cảm ơn chị đã đến”
“Có gì đâu mà nói khách sáo vậy?”
“Hihi… Giờ anh chị đi ăn gì đó với em nhé? Gần đây có Bún bò ngon lắm^^”
Tôi cảm thấy khó tin khi Linh như thế. Cô bé ngày nào e dè với tất cả mọi tiếp xúc giờ đã trở lại đúng với tuổi của mình, tươi tắn, hay cười. Thật tốt.
“Thôi, trời nóng vầy ko ăn bún bò đâu!” – Di gạt ý kiến Bún bò khi tôi vừa cảm thấy thèm. >”<
“Sao ko??”
“Ko nghe hả? Trời nóng mà ăn cái đó thì cứ như trong lò quay!”
“Anh ko ăn thì tôi…”
“Vậy anh muốn ăn gì?” – Linh cất tiếng hỏi xen ngang khi tôi đang định bảo anh ta có quyền ko ăn và bọn tôi sẽ ăn với nhau. Lẽ ra tôi phải nhớ rằng Linh ko thích tôi, mà là hắn.
“Giờ thì tôi chỉ muốn… uống bia thôi”
“Hả? Uống bia???” – Hai chị em đều bị sốc trước lời đề nghị của Di. Điên ghê!
“Ừ. Vậy nên 2 nàng hãy đi ăn Bún bò với nhau, còn tôi thì rủ vài thằng đi uống bia, hehe”
>__>
“OK” – Tôi đáp, chuẩn bị đi về tìm cái quán Bún bò gần đó T__T, và quay sang em – “Em đi với mẹ hay sao? Có cần chị chở về ko?”
“Uống bia cũng được, em cũng muốn thử!” – Câu nói của Linh thậm chí còn làm tôi sốc hơn khi nghe Di đề nghị nữa. Dường như Di cũng hơi bất ngờ.
“Gì?? Em đòi uống bia á? Giỡn hả?”
“Có gì ko được? Em cũng thường thấy mấy đứa bạn học trung học uống bia mà”
Tôi và Di ko hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ hắn cũng cảm thấy ko ổn, như tôi. Linh thì vẫn tỏ ra hào hứng với ý nghĩ thử uống bia của mình.
“Tôi nghĩ là ko nên đâu” – Di thấp giọng và nghiêng đầu sang phía tôi – “Bác sĩ của em cũng ko đồng ý đấy”
“Bác sĩ? Chị Chi à?” – Em mỉm cười, nhìn tôi rất chân thành – “Chị đi với em để mẹ khỏi lo nhé?”
“Hả?”
Sao chỉ có vài mươi phút mà tôi liên tục bị sốc như thế này.T__T