36.
Sau khoảng ít phút, tôi mới định thần được, dù tim vẫn còn đập rất nhanh. Bên cạnh, Di cũng thở từng quãng dài, mặt hơi căng thẳng. Phía trong nhà có người đang nằm ngủ trên 1 chiếc giường (tôi cũng ko biết nó có được gọi là giường không) thấp lè tè, trên người chỉ đắp chiếc chăn mỏng, ngoài thì đã có giăng màn chống muỗi. Hình như là anh bạn của Di. Sao anh ta có thể ngủ ngon lành trong lúc náo loạn thế này nhỉ?
“Phew…Suýt chút là bị lủng ruột rồi!” – Di thì thào, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. “Ai bảo ban sáng anh cứ nhắc đến voi rừng!” – Tôi giật tay mình ra, giọng làu bàu trách. Mà cũng có khi tại miệng hắn linh quá nên mới có vụ oái ăm này ấy chứ?!! >”<
Di không bác bỏ hay kêu ca gì, dù có vẻ hơi bất ngờ với lời đổ thừa của tôi. Thay vào đó, hắn chỉ nhoẻn cười, rồi lại kéo tôi ra cửa sổ. Bấy giờ ánh lửa bên ngoài đã sáng rực, tiếng người ồn ào náo nhiệt, ai nấy đứng tụ tập xung quanh, trái ngược hẳn với lúc nãy. Nhân vật trung tâm thu hút mọi ánh mắt lúc này là con heo rừng. Giờ tôi mới thấy tận mắt heo rừng trông ra làm sao. Nó ko to hơn heo thường bao nhiêu, nhưng lông màu nâu sậm và có cái mõm dài, ghê nhất là cặp nanh vểnh ra trông rất hung dữ.
Một nhóm người trong buôn, chủ yếu là nam giới, đang giăng 1 cái bẫy lưới to, cố gắng bắt lấy con thú đang có vẻ sắp lồng lên vì bị dồn vào chân tường. Tôi quay đầu vào trong, ko dám nhìn nữa, nghĩ đến cảnh nó bí quá … lao lên cầu thang vào đây thì… Eo ôi.
“Sao vậy?”
“Anh gài cửa chưa?”
“Hả? Nó làm sao lên bậc thang được mà sợ?”
“…+__+…”
Có lẽ thấy tôi vẫn chưa yên tâm, hắn bước ra hướng cánh cửa, rồi ngồi xuống ngay đó.
“Thôi nào, nếu nó có leo lên được đây thì sẽ phải ủi tôi trước mới động được đến cô. Lúc đấy thì nó cũng cùn hết nanh rồi”
“Tại sao?”
“Vì thịt tôi cứng lắm!” – Hắn nói, 1 tay vỗ vào vai mình nghe bộp bộp, như thể chứng minh lời tự quảng cáo. Và tôi bật cười.
“Bớt sợ chưa?”
“Anh ko sợ à?”
“Ban nãy thì hơi hoảng thật. Giờ thì tôi lại muốn ra kia vây bắt nó kìa!”
“Đừng chứ!” – Tôi vội kêu lên và cũng bước lại ngồi cạnh hắn. Những con muỗi bắt đầu vo ve xung quanh như chực chờ tấn công bọn tôi.
“Sao tự nhiên nó lại đuổi chúng ta nhỉ? Theo tôi biết thì heo rừng nó đâu tấn công người?”
“Anh hỏi tôi thì chẳng lẽ tôi lại đi hỏi mấy con muỗi này à?” – Bốp! Tôi vừa tiễn 1 chú muỗi về trời, vừa nói.
37.
Hắn chợt co gối, chống khuỷu tay lên đó và bàn tay thì nắn cằm, nghiêng đầu nhìn tôi, dường như có chút thích thú trong ánh mắt.
“Gì thế?”
Nghe tôi hỏi, hắn chợt sửa lại điệu bộ, 1 chân để ngả xuống trong khi chân còn lại vẫn ở tư thế cũ.
“Không có gì. Tôi cứ tưởng cô có thể phân tích tâm lý…”
“Thôi đi” – Giọng tôi gắt, và bắt đầu nặng nề hơn – “Đừng có lúc nào cũng tâm lý tâm hóa chứ. Có phải con sâu trong đầu người ta đâu mà biết hết. Hơn nữa, tôi làm tư vấn cho người chứ ko cho…heo rừng >___< “
Bỗng dưng bị tôi sạt cho 1 hơi, Di bật ngửa, né ra sau, giống như sợ bị bom nổ trúng. Đôi mắt hắn ngỡ ngàng, như ko lường trước việc tôi sẽ nổi đóa lên như vậy.
“Ok, ok…” – Hắn giơ 2 bàn tay lên đầu hàng – “Đùa thôi mà, làm gì dữ vậy?!”
Hừm. Lúc này là lúc nào mà đùa được. Nhưng kể ra, nghĩ đến vụ tâm lý heo rừng tôi cũng thấy buồn cười. Chẳng hiểu thế quái nào mà nó lại lao vào rượt bọn tôi chạy thục mạng như thế.
Cố kiềm nén, tôi lườm Di như cảnh cáo rằng hắn đừng có mà chọc ghẹo tôi nữa. Thế nhưng vừa nhìn bản mặt còn đang sợ sệt của hắn – dẫu chẳng biết thật hay giả – tôi ko thể nhịn được cười.
“Cô thật khác…” – Chợt hắn buông 1 câu nhận xét – “…với những gì tôi đã biết”.
“Khác thế nào?”
“Một cảm giác tự nhiên và dễ chịu…”
Thực bụng thì tôi định hỏi, thế chẳng lẽ trước đây hắn thấy tôi khó chịu lắm hay sao, nhưng rồi sau khi nghĩ lại, cuối cùng tôi chỉ hừa nhận – “Ừm”
“Cứ như thế này đi. Từ giờ ta là bạn?”
Để bổ sung cho câu đề nghị của mình, Di chìa bàn tay ra với năm ngón khép chặt và thẳng đứng như người ta vẫn làm mỗi khi chào hỏi đối tác. Bắt tay ư?
“Tại sao phải thế…?”
“Cô kết bạn với ai đó có cần lý do ko?!”
Đúng lúc ấy , tiếng anh trưởng đoàn gọi to bên ngoài, như 1 lý do đến kịp lúc để giúp tôi thoát khỏi sự bối rối – “Này, anh chị ra được rồi. Đã bắt xong kẻ nổi loạn!!”. Tôi lập tức phủi quần đứng dậy, nhưng Di lại vẫn ngồi chết dính ở dưới sàn.
“Hey, trả lời cho đề nghị của tôi đã chứ?”
Những tiếng gọi ồn ào phía ngoài cánh cửa khiến tôi nhấp nhổm, phải cúi người nói nhanh với hắn như hối thúc.
“Chúng ta ko phải đã là bạn sao?”
“Thành thật đi. Cô chưa từng xem tôi là bạn, ít nhất là cho đến sáng nay”.
38.
Cái kiểu quyết đoán và thẳng thắn của Di làm tôi thấy hoang mang. Ánh mắt hắn ko giấu giếm 1 ý đồ gì từ lời nói của mình. Tôi có thể cảm nhận được hắn đơn giản chỉ muốn có 1 người bạn – là tôi.
“Ừ. Thì là bạn!” – Giọng tôi có vẻ như đầu hàng, rồi thực hiện cái bắt tay như hắn muốn. Dù sao, có thêm 1 người bạn, cũng là bớt 1 kẻ thù, cổ nhân đã nói vậy rồi.
Thế nhưng tôi có linh cảm rằng, cái tình bạn này sẽ mang lại điều gì đó ko tốt đẹp lắm, ít nhất là đối với phần đời còn lại của tôi. Một thứ linh cảm mơ hồ mà đáng sợ.
….
Thế là đêm thứ 2 tôi cũng chẳng ngủ được miếng nào. Vụ heo rừng đã làm cả đoàn 1 phen nhốn nháo, kèm theo dư âm suốt cả chuyến đi. Ai nấy đều xúm lại hỏi han, còn trêu rằng vì tôi đêm hôm ko chịu nghỉ mà … “hẹn hò với trai” , tâm sự rì rầm khiến heo ko ngủ được nên nó đuổi. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác là im lặng cười trừ, vì biết giải thích thế nào cũng ko thoát 1 khi họ đã muốn bàn tán trêu ghẹo mình. Mặc kệ. Chỉ biết rằng những gì mà tôi đã trải qua trong 1 ngày ở đây, là những kỷ niệm mang đến nhiều cảm xúc nhất mà có thể tôi sẽ ko bao giờ quên.
Bảo Anh cười như thể nó vừa xem xong 1 đoạn phim hài hước nào đó, khi nghe tôi kể rằng mình đã gặp heo rừng và bị nó dí đến phải chạy vào nhà sàn mà trốn. Tôi càng hối hận hơn khi nó post lên status facebook của mình với đích danh tên tôi – “Nhỏ Chi lọt vào mắt xanh của hoàng tử heo rừng, bà con ạ”, khiến ọi người quen biết của tôi đều nhảy vào Wall tôi mà hỏi đủ thứ.
Con nhỏ rảnh rỗi và vô tư đến lạ. May mà tôi đã loại Di ra khỏi câu chuyện. Làm bạn thân với nó có khi là cả 1 sai lầm. Hi vọng là việc làm bạn với Di sẽ ko mang lại cảm giác hối hận tương tự.
Trong mớ người đọc được Status của Bảo Anh, dĩ nhiên có Khoa.
Anh gọi vào buổi chiều, lúc tôi vừa tan sở, đang chuẩn bị hòa vào dòng chen lấn với mớ xe cộ cứ như cuộn mãi vào nhau.
“Em gặp chuyện gì với heo rừng à?” – Giọng Khoa vẫn thế, ấm và mềm như 1 chiếc chăn bông. Nhưng vì tôi ko phải đang ở trong giá rét, nên giọng nói ấy của anh chỉ khiến tôi thấy bức bối và ngộp thở.
“Anh đọc facebook của Bảo Anh hả?”
“Thì anh phải cập nhật tin tức của em qua 1 người khác đấy”
“Ừ, thì vậy. Heo rừng đuổi, nhưng em ko sao cả” – Tôi nói rất nhanh, chẳng muốn kể dông dài, vì thực ra chuyện cũng chỉ có vậy thôi.
39.
Khác với những lần trước, Khoa ko thở dài hay có 1 phản ứng nào cho thấy anh đang buồn bã. – “Được rồi. Anh có nhờ người gửi quà cho em. Giờ chắc em mới làm ra, đi đường về cẩn thận nhé, bye em”
Tôi im lặng chờ tiếng ngắt máy, nhưng bên kia đầu dây lại cứ yên tĩnh 1 cách khó hiểu.
“Anh còn đó ko?”
“Ừ, còn… Chuyện gì em?”
“À…ừ…thôi. Em về đây. Mà…quà gì thế? Đâu phải sinh nhật em? Cũng chẳng phải 8/3”
“Cứ về đi. Quà anh gửi thì ko cần phải vào 1 dịp gì cả”
“Ừ, vậy thôi nhé”
Lần này, tôi ko đợi Khoa nữa mà cúp máy trước.
…
Mẹ đưa tôi gói quà nhận được ban sáng. Một chiếc hộp vuông to với giấy gói màu đỏ và nơ trắng.
“Hôm nay tháng 12 rồi mẹ nhỉ?” – Tôi đón gói quà 1 cách bình thản, vừa hỏi, vừa mở dây nơ ra, trong đầu đã đoán được là quà ùa Giáng sinh – thế mà anh bảo chẳng vì dịp gì. Mẹ chỉ gật đầu, chăm chú quan sát xem bên trong cái hộp là món quà thế nào, thậm chí còn tỏ ra háo hức hơn cả tôi (thực sự là tôi ko háo hức chút nào). Nhìn mẹ như vậy, tự dưng tôi phì cười, thầm nghĩ có lẽ cha nên học hỏi ở Khoa để làm mẹ thích thú như thế. Hoặc tôi nên học-cách-thích-thú-với món quà người ta gửi tặng.
“Chà” – Tiếng mẹ tấm tắc – “Thế nào cha con cũng treo lên cửa…”
Trên tay mẹ là 1 chiếc vòng hoa giáng sinh kết bằng lá tầm gửi và những chiếc chuông màu vàng bạc. Đẹp. Chỉ đẹp thôi. Ko gì khác.
…
Cha tôi bỏ ra hàng giờ ngồi trang trí nhà cửa mừng Giáng sinh. Dù chẳng là người theo đạo Công giáo nhưng ông thích những công việc trang hoàng nhà cửa đón lễ này lễ nọ. Vòng hoa Khoa tặng, như mẹ đã biết trước, cha đặt ngay cửa kính sau chiếc cổng sắt ngoài. Có mấy bà cô hàng xóm hỏi han, ông bảo – “Thằng con rể gửi cho đấy” bằng 1 vẻ rất mãn nguyện.
40.
Linh đến nhà tôi vào hôm Noel cùng cô Lan, ăn tối theo lời mời của mẹ tôi. Cha lại đi dự tiệc với trường, chẳng biết cất công chuẩn bị nhà cửa làm gì để rồi ko ăn được bữa cơm ngày lễ cùng gia đình. Thà cha cứ để mọi thứ bình thường còn hơn.
Em ngồi chỗ sofa ở phòng khách, ngước nhìn vòng hoa treo ở cửa kính 1 cách say sưa. “Chị mua cái vòng ấy đâu vậy?”
“Bạn trai chị gửi tặng”
“Em cứ nghĩ chị chưa có người yêu…”
“Sao em nghĩ vậy?”
“Em ko biết. Nhưng Di nghĩ ngược lại. Vậy là anh ấy đúng rồi”
Cái tên Di nhảy ra gần như trong mọi câu chuyện mà Linh nói với tôi, và lần này, cảm giác của tôi có gì đó khang khác, nhạy cảm hơn 1 cách vô thức.
“Em vừa gặp Di hả?”
Nghe hỏi, Linh hí hửng rút trong túi áo ra chiếc điện thoại với màn hình nền cài ảnh gương mặt Di đang chống cằm, ngó nghiêng, tóc bay bay dưới ánh đèn đường màu vàng.
“Ai chà, chụp ảnh chàng cài wallpaper luôn cơ đấy” – Giọng tôi trêu chọc – “Chụp ở chỗ nào mà nhìn lung linh thế?”
“Công viên 30/4 đó. Hôm qua. Em bắt ảnh ra ngồi hóng gió cùng…”
“Mà WW là gì vậy?” – Tôi hỏi khi nhìn thấy ký hiệu nhỏ được ghi ở cuối bức ảnh.
“Nickname của Di trong giới hacker ấy mà. Wind Wanderer. Lãng tử gió” – Linh nói, đồng thời lấy lại điện thoại từ trong tay tôi, ôm chặt, khiến tôi thấy như vừa bị đòi lại thứ gì đó mà mình đang vừa thấy hứng thú.
“Chị thấy hay ko? Em tin anh ấy là cơn gió, đến để rung chiếc chuông nhỏ trong em…”
Trong lúc tiếng Linh đang mơ màng nói, tôi cố nhoẻn miệng cười, rồi nhìn em 1 cách ân cần, trong khi sự thật là tôi ko biết tâm trí mình đang chu du ở đâu. Tất cả những ánh đèn đủ màu cha treo trên cây thông bỗng nhòe nhòe, mờ mờ ảo ảo.
Wind Wanderer ư?
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang trôi về miền núi hoang sơ hôm ấy. Những ngọn đèn chớp nháy bỗng hóa thành ánh lửa bập bùng của đêm trại cuối, năm ngón tay tôi từ từ khép lại như cố níu 1 bàn tay ai… Sợ hãi với những cảm xúc mơ hồ chợt thoáng qua, cái phần tỉnh táo còn lại cố lôi tôi về, lay thật mạnh – Thôi đi, Chi ơi!